Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 121: Chân tình




Tiểu Tường bước những bước chân nặng nề với trái tim tan nát kéo dài lê thê trên mặt đường.  Mưa vẫn rơi đều, cơn mưa dai dẳng đã trút hết vào người Tiểu Tường trong chiều nay nhưng nàng không cảm thấy lạnh, mà thay vào đó là một cảm giác hoàn toàn chết lặng, ngông nghênh và bất cần đời. Trống rỗng.  Nàng không cần đội nón, không cần che dù, để mặc cho những giọt nước mưa thấm ướt cả người.  

Sắp tối rồi, trời sắp tối rồi, ngày mai sẽ lại sáng thôi.  Một bồn nước với những cánh hoa có thể giúp nàng tẩy uế mùi hồng trần trong những ngày qua, thế nhưng, thế nhưng trong tim nàng, phải làm sao để tẩy sạch, làm sao để quên đi chuyện đã xảy ra được?  Chỉ có cái chết. Chết mới có thể quên.  Quên sạch... 

Mưa càng lúc càng to, chiếc bóng cô độc của nàng như một linh hồn bơ vơ.  Tiểu Tường vén màn tóc mây bê bết ướt sũng trước gương mặt sang một bên, thở một hơi dài, bước đi nhẹ nhàng bên bờ Vô Định hà.  Người ta sẽ không bao giờ thấy được nàng đang khóc nếu nàng cứ lặng lẽ đi trong mưa, người ta chỉ thấu khi nàng cố gào lên rằng nàng đang đau khổ.   

Tuệ Dung ngồi trong cỗ xe đậu phía sau một rặng liễu nhìn màn mưa như trút nước.  Gần đấy lại có một chiếc cầu nhỏ bắt ngang qua sông.  Ở khúc sông này, quanh bờ, những nhành liễu mảnh mai như những tấm rèm xanh mướt rũ dài xuống đất. Nhờ hàng liễu vây bọc chung quanh, vô tình ngăn cách tầm mắt bên ngoài biến nơi đây thành một vùng không gian hết sức riêng tư.

Tuệ Dung thở dài, không biết bao giờ mới gặp lại chàng?  Một nỗi sầu ly biệt không sao nói được nên lời.  Hiển nhiên, Cửu Dương đã nhìn thấy rõ được tâm tình của nàng, đứng trước mặt nàng, chàng dùng đôi mắt sáng nhìn nàng, nói bằng một giọng khẳng định, cương quyết và chắc như đinh đóng cột: 

- Nàng đừng lo, ta không sao, thế nào ta cũng sẽ trở về! 

Nói xong, chàng lại mỉm cười với nàng, rồi quay người lại, lên ngồi trên yên ngựa.  Ðôi mắt nàng dâng đầy lệ, đứng ở trước cổng dinh thự nhìn theo chàng, dõi mắt theo chàng cưỡi ngựa đi về hướng cổng thành.  Cửu Dương đi khá xa, chợt chàng quay người lại, vẫy vẫy tay với nàng, cho đến nay, nàng vẫn còn nhớ rõ như in hình dáng của chàng ngày hôm đó: hùng dũng, đẹp trai, xuất sắc hơn người.

Và thế là như một thói quen, chiều nào nàng cũng đến đây ngắm nhìn khúc sông này, nghĩ đến chàng...  

Tuệ Dung đưa tầm mắt nhìn ra xa, chợt thấy một cô gái đi lang thang dưới màn mưa như kẻ điên, không buồn chân chạy trú mưa, không buồn lấy tay che đầu, toàn thân ướt sũng, toàn thân run lên bần bật mà vẫn lẩm bẩm như vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.  Rồi người đó đi lên cầu, Tuệ Dung lại thở dài, khẽ lắc đầu khi nhận ra cô gái đó, dòng đời xuôi ngược, có mấy ai hy sinh cho nhau vì chữ tình? 

Trong một lúc quay đi khi nhìn lại không thấy Tiểu Tường đâu nữa, Tuệ Dung điếng người phóng vội ra khỏi xe, rẽ liễu nhảy xuống sông kéo Tiểu Tường lên bờ, đặt thân hình lạnh buốt của Tiểu Tường nằm trong cỗ xe.  Đôi tròng mắt Tuệ Dung long lanh ngấn lệ, nàng nhớ lại sau khi Cửu Dương đi Hắc Long Giang, bao nhiêu ý nghĩ dồn dập đến làm cho đầu óc nàng trở nên căng thẳng, thẫn thờ như người mất hồn.  Đã bao lần nàng phủ nhận, gạt phắt, không nghĩ đến chàng nữa nhưng tâm trạng thì đã không còn như trước kia. Lý trí điều khiển được hành động song không lung lạc nổi trái tim nàng dành cho chàng. 

Nàng nhớ buổi sáng hôm đó ở trong hoa viên của dinh bộ hộ nàng đã đưa mắt nhìn những áng mây, từng lớp, từng lớp mây chồng chất lên nhau, mây ôm lấy mây, mây vòng vào mây, mây chất lên mây.  Nàng đưa mắt nhìn vào lớp mây xa thẳm, nhìn vào thật sâu, thật sâu, ở đầu một bên mây, là những gì chàng đã làm cho nàng và tình yêu nàng dành cho chàng.  Ở một đầu mây kia, là thân phận huyết trích tử của nàng!

Cuối cùng, nàng đã quyết định mang thông tin của Át Tất Long trong vụ giao dịch với thương nhân Anh đem đến cô nhi viện báo cho Tân Nguyên hay, nhưng buổi sáng hôm đó nàng không gặp Tân Nguyên.  Nàng đã nhờ Tiểu Tường nói lại với Tân Nguyên đấy không phải là một tổ chức buôn lậu đơn thuần mà là một tổ chức khép kín.  Đường dây tổ chức chặt chẽ, khép kín từ lúc vận chuyển đồ đạc ra ngoài cung đến buôn bán với những phương thức, thủ đoạn hoạt động rất tinh vi rất khó phát hiện.  Tổ chức này đương nhiên không có nơi giao hàng cố định mà di chuyển liên tục sau mỗi lần giao hàng.  Nơi giao hàng luôn có địa hình hẻo lánh, dễ phát hiện người lạ.  Nơi trữ hàng thường không đặt gần nơi giao hàng mà luôn được đặt cách xa nhau hàng chục dặm.  Cách thức vận chuyển cũng hết sức tinh vi, thường thì trong mỗi lần di chuyển băng nhóm sẽ đi từ ba đến bốn xe ngựa. Trong đó, một cỗ xe đi trước dò đường, tránh quan lính để cho các xe chở hàng phía sau.  Nhằm đánh lạc hướng các quan binh, các xe thường đổi hàng cho nhau ở giữa đường...

Tuệ Dung đánh xe đưa Tiểu Tường về cô nhi viện.  Nghe tiếng xe đỗ trước cổng, Hương Nhi vụt ra mở cổng, vô cùng mừng rỡ. Tuệ Dung dìu Tiểu Tường xuống xe, Hương Nhi bước lại định giúp Tuệ Dung một tay dìu Tiểu Tường bước chân qua cửa nhưng Tiểu Tường đi nhanh vào cô nhi viện, nàng đi nhanh như trốn chạy.

Hương Nhi đưa cặp mắt chứa đầy những tia lo lắng nhìn theo Tiểu Tường, Tuệ Dung đặt tay lên vai cô bé.  Tuệ Dung biết Tiểu Tường hiện thời không đủ can đảm để đối diện với ai cả.  

Tiểu Tường vào phòng nàng đóng chặt cửa lại rồi đổ ào xuống giường khóc rưng rức.  Mặc cảm quá lớn, nàng chỉ muốn rời bỏ nơi này mà đi, để quên đi tất cả, để chôn những nỗi đau mà nàng đã trải qua.  Nàng thậm chí đã muốn biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời này.

Khuya hôm đó Tiểu Tường thơ thẩn ra ngoài vườn trà, nhác thấy Nghị Chánh tiến tới sau lưng liền rẽ ngõ sang bên trái.  Nghị Chánh bèn vươn tay kéo giật nàng lại.  Tiểu Tường muốn vùng ra khỏi nhưng chàng siết chặt người nàng, áp đầu nàng dưới cằm.

Tựa vào ngực chàng, lòng nàng dần bình an trở lại. Bao nỗi sợ hãi, kinh hoàng và hoang mang vô bờ bến vụt tan biến. Nhưng sực nhớ tới bây giờ nàng chẳng còn như xưa nữa, hai tay nàng run lẩy bẩy.  Nàng bật khóc, người cũng nẩy từng cơn.

Nghị Chánh nghe tiếng khóc của Tiểu Tường, cảm thấy mình sắp nổ tung đến nơi.  Người đàn ông đó đã chạm vào một sợi tóc của nàng, chàng sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần, hắn làm nàng rơi nước mắt, mỗi một giọt lệ chàng sẽ đòi lại bằng một chén máu!

Nửa tháng sau, Khang Hi vẫn còn cho người lùng bắt Át Tất Long.  Lúc bấy giờ đêm đã sang canh tư.  Trên không mây đen che khắp.  Trời tối như mực.  Chỉ còn bóng nước sông Vô Định là có chút sáng lờ mờ.  Át Tất Long vừa chạy đến bờ sông vừa nghĩ bụng Ngao Bái và Tô Khắc Táp Cáp đã bỏ rơi gã trong lúc nguy khốn thế này, nhỡ có chết đi, làm ma gã cũng trở về tìm hai người đó báo thù!

May mà mấy hôm trước gã chạy thoát khỏi lò gốm trong lúc người Anh đánh nhau với quân sĩ của Khang Hi, nhưng bây giờ tay trắng, một thân một mình gã không biết phải đi về đâu.  Mấy nay gã trốn chui trốn nhủi trong thành, giờ ra được khỏi thành rồi, gã nhìn dòng nước đang chảy xiết, nghĩ bụng cũng may là bọn Sách Ngạch Đồ chưa phát hiện ra con đường này, chứ nếu biết, chúng đem quân đuổi đánh thì lúc đó, trước có sông lớn, sau có truy binh, gã không chết dưới đao kiếm thì cũng chết chìm dưới dòng nước.  Càng nghĩ, Át Tất Long càng hú vía.  

Trời hửng sáng, sau khi đã bắn chết một ông lão để cướp chiếc ghe chèo qua sông, Át Tất Long thấy một khu rừng xanh rì, xa tắp, lúc đó gã mới tạm yên lòng.  Quay lại nhìn hướng kinh thành, gã nhét cây súng vào lưng quần thiểu não, kể từ nay về sau ngoài tánh mạng ra gã không còn gì nữa.  Tuy mệt, nhưng Át Tất Long vẫn không dám dừng chân, chạy về phía tây vào rừng.  Chạy ước được mười lăm dặm, gã đã quá mệt và đói, không tiếp tục đi được nữa đành ngồi xuống một bãi cỏ nghỉ chân.

Át Tất Long ngồi chưa được một phút đã nghe tiếng chân người, thấy cái bóng từ phía sau một hàng cây xông ra. 

- Ta đợi ngươi ở đây đã lâu. Ngươi hãy mau dâng cái đầu lên đi!

Át Tất Long nghe biết thế nguy, vội đứng bật dậy rút súng ra bắn một phát vào chiếc bóng nhưng cái bóng đột nhiên biến mất.  Khi đánh nhau với bọn Sách Ngạch Đồ tìm đường tẩu thoát khỏi lò gốm Dương Chi, gã chỉ còn hai viên đạn vừa rồi, gã hoảng quá, chẳng còn nghĩ đến việc chọn đường, vứt cây súng lên cỏ rồi cứ chạy như bay vào sâu trong khu rừng hoang vắng.  Chạy được hai mươi dặm, gã gặp một ngọn núi cao chặn mặt.

Ngọn núi cao chót vót, vách núi lại dốc đứng.  Át Tất Long không còn biết đi đường nào. Đến lúc này, gã biết rằng tính mệnh mình khó toàn.  Chợt đằng sau lưng lại nghe tiếng chân đuổi tới nơi, gã liền rút con dao cất trong áo ra quay vụt đầu lại, quát lên một tiếng rồi xông tới đối đầu với người khi nãy. Thế là hai người ác đấu.  Át Tất Long đem tận lực bình sinh xông tả, chém hữu.  Nhưng cũng không thoát chết.  Người khi nãy nổi giận sôi gan, đoạt được con dao của Át Tất Long xong đâm trúng ngay giữa yết hầu của gã làm gã trợn tròn mắt rồi cả thân hình đổ xuống như một cây thịt.

Vài hôm sau người dân tìm ra được thây của Át Tất Long dưới chân núi.  Khang Hi cho yết bảng khắp nơi tìm người đã giết Át Tất Long, sẽ thưởng trâu một trăm con, ngựa cũng một trăm, vàng mười cân. Tin này vừa truyền ra ngoài thì dư luận đã xôn xao bàn tán, không hiểu sao người lập được đại công như thế lại không ra mặt để lĩnh thưởng.

Tiểu Tường và Phi Yến nghe tin Át Tất Long chết, biết người giết Át Tất Long không ai khác hơn Nghị Chánh.  Hai người vào trong rừng tìm quả nhiên thấy Nghị Chánh bất tỉnh trong một hang đá, hai người bèn mang chàng về cô nhi viện, băng bó vết thương cho chàng.

Nghị Chánh nằm trên giường hôn mê, Tiểu Tường túc trực bên giường chăm sóc chàng, nàng nhìn vào gương mặt ngủ mê mệt của chàng thấy chàng đã gầy đi nhiều, đầu mày đuôi mắt đã nhìn thấy những nếp nhăn mờ mờ, trông chàng tiều tụy, vô cùng mệt mỏi.

Tiểu Tường nhìn Nghị Chánh một lúc thật lâu, thật lâu, sau đó nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho chàng.  Phi Yến vào phòng thăm Nghị Chánh, nàng đến bên giường, đặt tay lên vai Tiểu Tường nhẹ nhàng nói:  

- Có bao giờ, tỷ thử quay đầu nhìn lại, xem huynh ấy đang chờ tỷ không?  Bao năm qua, muội dù ngốc nghếch thế nào cũng biết lúc nào huynh ấy cũng lặng lẽ đi sau lưng tỷ, muội nhận ra tình yêu sâu đậm mà huynh ấy dành cho tỷ.

Tiểu Tường im lặng, một cô gái như nàng, một cô gái từng bị gã đàn ông khác chà đạp lên thân thể không đáng để lưu lại một chút gì tốt đẹp trong tâm trí chàng, còn dám nói lời yêu sao?  Tiểu Tường lại đưa mắt nhìn Nghị Chánh, nàng không biết trái tim nàng như thế nào nữa, nàng vẫn luôn nghĩ về Cửu Dương nhưng nó cũng đập mạnh sau khi nàng hay tin Nghị Chánh liều mình báo thù cho nàng.  Điều ấy khiến nàng cảm thấy bối rối.  Mấy năm nay dường như Nghị Chánh là giọt nước tưới mát tâm hồn nàng…  Phải rồi.  Nàng có nên làm theo lời Phi Yến không?  Để trái tim nàng đi rong, thử tìm phương thuốc khác chữa lành vết thương bấy lâu đang rỉ máu trong tim nàng. Bao năm qua, chàng yêu nàng nhiều lắm, yêu thật nhiều, nàng có thật ngốc nghếch không khi lại cố tình bỏ ngỏ?

Qua mấy ngày đêm mê man vì vết thương trên ngực hành hạ, Nghị Chánh nhờ uống thuốc nên sức khỏe tương đối dễ chịu.

Nghị Chánh tỉnh dậy vào một buổi sáng.  Tiểu Tường và Phi Yến đang ngồi ngủ bên giường, nghe tiếng chàng cựa mình, hai người mở mắt ra, Tiểu Tường mừng nói:

- Huynh đã tỉnh lại, huynh cảm thấy thế nào?

Cơn đau ập đến làm cho chàng tức ngực muốn nghẹt thở nhưng Nghị Chánh gắng gượng nở nụ cười nhìn Tiểu Tường, cố ý để cho nàng khỏi lo.

Tiểu Tường nói: 

- Huynh thật khờ, tại sao lại đến đó một mình, may là viên đạn đó không bắn trúng vào tim...

Nghị Chánh nhìn nàng, gương mặt trắng bệch khôi phục lại sắc hồng thật nhanh chóng, đôi mắt chàng lấp lánh dưới ánh bình minh:

- Bởi vì huynh yêu muội, Tường Nhi.  Niềm vui to lớn nhất cuộc đời huynh, là những khoảnh khắc bên muội!

Ðôi chân mày Tiểu Tường hơi chau lại, đôi mắt mang đầy nét u uẩn, nàng nói bằng một giọng u uất, khổ sầu:

- Muội không xứng với huynh đâu, muội thật sự không xứng với huynh...

Nghị Chánh kêu lên liên tục, không ngừng không nghỉ: 

- Muội xứng, muội xứng, muội xứng! 

Đoạn chàng ôm ngực ho một tràng dài, Tiểu Tường vuốt lưng cho Nghị Chánh nhẹ giọng nói:

- Huynh là một thanh niên kiệt xuất, có nhiều tương lai, có nhiều cơ hội, còn muội, muội là gì... 

Tiểu Tường nhìn Nghị Chánh, nước mắt tuôn chảy xuống gương mặt trắng mịn của nàng, đôi con ngươi đen lay láy, xuyên qua màn lệ mờ trào dâng như suối nguồn bất tận, đang nhìn chàng trân trối.  Giọng nói của nàng nức nở, khổ sầu và tuyệt vọng:

- Huynh nhìn cho kỹ, Nghị Chánh, huynh hãy nhìn muội cho kỹ.  Muội đã không còn như xưa nữa rồi... 

Nghị Chánh dùng tay nâng lấy khuôn mặt Tiểu Tường, để cho nàng đối diện với mình, chàng cố điều hòa hơi thở, cố gắng kềm chế cơn ho xuống ngực, chàng mới mở miệng nói tiếp được, giọng chàng khản hẳn đi: 

- Huynh đã nhìn muội thật rõ từ lâu rồi!  Từ năm muội vừa đến Hàng Châu tìm Thiên Văn, khi đó huynh đứng ngay cánh cửa Hắc Viện, cho đến nay, trái tim huynh chưa hề chứa đựng hình bóng của một người con gái nào khác!  Muội nói huynh ngu, muội nói huynh khùng, huynh đều chịu cả.  Trong trái tim huynh, vĩnh viễn yêu muội, muội vĩnh viễn là một cô gái hoàn hảo nhất!

Nước mắt Tiểu Tường cứ thế tiếp tục trào ra.  Đây là lần đầu tiên một người đàn ông nói với nàng những lời này.  Kể từ sau cái lần nàng nằm dưới hạ thể một gã đàn ông tồi tệ, thân thể hoen ố.

Tiểu Tường ôm chặt lấy Nghị Chánh, nước mắt từ trong khóe mắt nàng không ngừng chảy dài ra, không kềm chế được.  Lời của Phi Yến và tấm chân tình của chàng đã khiến nàng rung động một cách thật sự, ngôn ngữ bây giờ cũng trở thành thừa thãi.  Nàng ôm chặt lấy chàng.

Phi Yến mỉm cười đứng dậy rời khỏi phòng, nàng biết hiện tại hai người ấy không cần phải nói thêm một lời nào nữa cả, trong ánh mắt hai người ấy bây giờ là vô tận, cái khoảnh khắc hiện thời là vĩnh cửu. Họ cùng ôm lấy nhau thật chặt, thật chặt, hận sao không thể đem toàn thân toàn ý của mình, đều hòa tan vào trong vòng tay của nhau. 

Nghị Chánh ôm lấy Tiểu Tường, thật chặt, thật sát, không kể gì đến những vết thương trên người chàng, mỗi một vết đau trên người đều chứng minh rằng trong vòng tay chàng là hình hài thật sự của nàng, thế là, mỗi một vết đau đều đem lại nỗi vui mừng như điên như dại.

Tiểu Tường ngẩng đầu lên hôn chàng, nụ hôn của nàng, trộn lẫn với những dòng nước mắt.  Thật lạ, nàng không còn đau khổ nữa. Thì ra, một nửa của cuộc đời nàng vẫn luôn âm thầm ở bên trò chuyện mỗi ngày mà có lần nàng đã gọi đùa chàng là liều thuốc vui vẻ, mỗi ngày chàng luôn không quên chúc nàng ngủ ngon, chào buổi sáng, nhắc nhở nàng mặc thêm áo ấm, trò chuyện cùng nàng. 

Từ nay nàng sẽ có được người đàn ông đi dạo, được nắm tay, được ôm ấp trong đêm mùa đông. Nàng không thể không thừa nhận, nàng cũng có khao khát một gia đình bình thường như bao người con gái khác.

Mấy năm qua chàng đã cật lực lao động để kiếm tiền cho lũ trẻ, lại dạy lũ trẻ học.  Một lần trò chuyện cùng bọn trẻ, nàng hỏi chúng muốn gì, chúng nói: “tụi em muốn huynh ấy luôn ở lại đây dạy tụi em học chữ.”  Kể từ nay, nàng sẽ cùng chàng, sáng sáng dạy lũ trẻ học, trưa làm lồng đèn để chiều tối mang đi bán, lại còn trồng trà đem bán trong thành, cuộc sống giản dị nhưng sẽ luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. 

(còn tiếp)