Nữ thần y ngồi trên băng đá giữa vườn hoa, bất động. Uyển Thanh đứng cạnh nàng. Có một con chim nhỏ từ trên cây sà xuống trước mặt hai người, nó nghểnh cổ nhìn hai cô gái như thăm dò, rồi bạo dạn nhảy nhảy đến bên chân nữ thần y. Nó nhặt những hạt hoa, hạt cỏ rơi dưới đất. Có lẽ nó nghĩ hai cô gái chỉ là hai pho tượng, đoạn nó tung mình bay lên khi có một chiếc lá vàng từ trên cành cao rơi xuống chạm đất. Nữ thần y đứng dậy trở vào phòng. Uyển Thanh chậm rãi khép hai cánh cửa phòng lại, sau đó rời đi, hai tên lính áo đỏ vẫn như thường ngày đứng trên hành lang canh gác căn phòng của nữ thần y. Mặt trời mùa thu lặn xuống núi thật nhanh, một ngày vô vị lại sắp sửa kết thúc.
Thường lệ vào giữa giờ tuất Cửu Dương làm xong việc là về phủ, nhưng hôm nay trời đã về khuya mà chàng vẫn còn ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét trong nội vụ bộ hộ. Chăm chú nhìn vào tấm bản đồ chỉ vẽ đường dẫn đến Thừa Đức. Từ kinh thành đến nơi cần đến con đường không dài lắm, chàng không lo bọn thảo khấu cướp của, không lo phải vượt qua đèo suối cheo leo, xuyên qua những khu rừng hoang vắng, nhưng con đường mà chàng phải đi qua đầy các đồn trú... Nghĩ đến nữ thần y, chàng cảm thấy khổ đau cùng cực, không dám nghĩ đến những bất hạnh có thể xảy ra. Một lát sau chàng nhắm mắt lại thở ra một hơi dài, nhủ bụng mọi chuyện rồi sẽ êm đẹp, rủi ro sẽ không xảy ra, nghĩ tới đây chàng đứng dậy rời khỏi nội vụ bộ hộ, đêm nay chàng phải về phủ của chàng ráng ngủ chút đỉnh, lấy sức ngày mai lên đường.
Chiêng điểm sang canh, Cửu Dương ngạc nhiên khi thấy đèn trong phòng nữ thần y hãy còn cháy, bước vào thì thấy nàng ngồi trên trường kỷ, trong tay nắm hờ một chiếc vòng ngọc, có hai vết vỡ mờ mờ còn lại trên bề mặt chiếc vòng. Cửu Dương ngồi xuống bên nàng, quay sang nàng mỉm cười:
- Chiếc vòng này đã không còn nguyên vẹn, muội giữ lại làm gì?
Nữ thần y im lặng, Cửu Dương nhanh tay cầm chiếc vòng lên. Nữ thần y giật mình, quay sang nhìn chàng bằng đôi mắt van lơn:
- Trả lại muội.
Cửu Dương nắm chặt chiếc vòng trong tay, giữ nguyên nét cười:
- Trong tác phẩm sổ tay đá quý của hòa thượng đại đức Thích Viễn Minh, hòa thượng cho rằng vòng bể là điềm không may, hơn nữa vòng bể rồi nối lại chẳng khác nào bùa yểm mạng, giữ lại chỉ đem đến tai họa cho người mang nó.
- Muội không biết, trả lại muội.
Nữ thần y chớp chớp mắt để ngăn hai dòng lệ, nhưng hai hàng nước mắt lại tuôn trào trên hai má nàng.
Cửu Dương khẽ chau mày, đưa mắt nhìn bàn trang điểm ở góc phòng nàng, trên đó không thiếu những chiếc vòng làm bằng vàng ngọc đá quý, nhưng nàng chưa bao giờ chạm vào chúng. Chàng đối với nàng từ xưa đến nay lúc nào cũng yêu chiều nâng niu...
Cửu Dương suy nghĩ một chút rồi dời ánh nhìn trở lại nữ thần y, dùng ngón trỏ của bàn tay lau nước mắt cho nàng, dịu giọng nói:
- Muội đừng khóc, nếu muội muốn lấy lại nó, hãy cười đi nào. Muội hãy cười đi, tối nay huynh muốn được nhìn muội cười, đã lâu rồi huynh không thấy muội cười, biết không?
Chàng nói xong ngồi chăm chú nhìn vào mặt nàng, chờ đợi, tối nay chàng thực rất mong được nhìn thấy nàng cười, một lần, cho dù chết cũng thỏa nguyện...
Nữ thần y yên lặng nhắm nghiền đôi mắt, nước mắt vẫn tuôn trào, đợi một lúc cơn uất nghẹn dịu lại nàng mở mắt ra, cố gắng lắm mới nở được nụ cười hé.
- Xem kìa, chiếc vòng này quả thật không may mắn chút nào, nó đã làm cho muội đau lòng đến thế này.
Cửu Dương nói và chàng đứng lên khỏi trường kỷ.
- Khuya rồi huynh đi đây, muội ngủ ngon.
- Huynh đừng hủy nó! - Nữ thần y bủn rủn cả tay chân, quỳ xuống đất vừa khóc vừa gọi - Xin huynh trả vòng cho muội mà, đừng mang nó đi.
Cửu Dương nhẹ nhàng nâng hai vai nữ thần y dậy đặt nàng ngồi trở lại trường kỷ, sau đó chàng quay mình về hướng cửa phòng, vừa đi vừa nói:
- Muội đừng vì chiếc vòng không một chút giá trị này cầu xin huynh, nghe lời huynh, nó không lành lặn, đừng giữ nó lại bên mình.
Cửu Dương nói chưa dứt lời chợt nghe tiếng la, quay phắt lại, thì ra khi chàng rời đi nữ thần y đã đứng bật khỏi trường kỷ để theo chàng, nhưng do nàng đứng lên quá vội, chân giẫm vào gấu váy đã ngã vào chiếc lò sưởi gần đấy.
Trái tim Cửu Dương thắt lại:
- Muội sao rồi? Để huynh xem vết bỏng của muội.
Nhưng nữ thần y không lý gì đến cánh tay bị phỏng, nàng ôm mặt bật khóc nức nở, hai vai run rẩy. Mấy năm nay nàng đã phải cam chịu định mệnh quá khắt khe đối với nàng, từ tình yêu với Tần Thiên Nhân tan vỡ, rồi chuyện Tiêu Phong, như cả nỗi khổ chồng chất lên nhau, chỉ chờ một que diêm tất cả đốt cháy nàng thành tro bụi và hành động vừa nãy của Cửu Dương đối với chiếc vòng của Tiêu Phong chính là que diêm đó.
- Mau đưa tay cho huynh xem!
Mặt mày Cửu Dương tái xanh, hốt hoảng nói và tiến lại gần nàng, nhưng sau khi chàng nói xong, tiếng khóc tắt ngấm, cơ thể nữ thần y ngã ập xuống như một thân cây đổ, khiến chàng giật mình hoảng hốt vội vàng đỡ nàng khi biết nàng đã đau lòng đến ngất xỉu.
Cửu Dương bế nữ thần y đặt nàng ngồi trên giường, lưng tựa vào cạnh giường. Chàng thoa thuốc trên cánh tay nàng, dùng vải băng vết bỏng lại, sau đó lại dùng một chiếc khăn ướt lau mặt cho nàng. Nữ thần y từ từ mở mắt ra.
Dạo gần đây Cửu Dương thật sự đã quá mệt mỏi. Đôi mắt sâu và sáng của chàng ngày nào giờ đây đã có quầng thâm, gương mặt cũng xuống sắc hẳn, chàng nhìn nữ thần y ngập đầy bi thương, giọng chàng trầm buồn nói với nàng:
- Chiếc vòng đã bể nghĩa là không may mắn, giữ lại chỉ thêm họa nhưng nếu muội thích thì cứ giữ lấy.
Cửu Dương nói đoạn cầm lấy bàn tay không bị bỏng của nữ thần y, đặt chiếc vòng vào đó và dịu dàng vỗ về lưng bàn tay nàng:
- Ngày mai huynh phải đi làm một việc vô cùng nguy hiểm, nếu xử lý không tốt, có thể lành ít dữ nhiều, thậm chí không bao giờ trở về nữa. Cho nên trước khi huynh đi huynh hy vọng muội nói vài câu nhắn nhủ với huynh.
Nữ thần y im lặng. Trái tim Cửu Dương nặng trĩu, nó nặng đến độ làm chàng như nghẹt thở. Chàng biết rõ nàng vẫn còn giận chàng, bao nhiêu ẩn ức tích trữ trong người nàng bấy lâu chợt như một cơn hồng thủy phá vỡ đê, như kho thuốc súng bị châm ngòi.
- Muội không có lời nào nhắn nhủ huynh sao? Muội có thể nói hãy cẩn thận, mau chóng trở về, thậm chí cũng có thể nói muội mãi mãi không bao giờ muốn nhìn thấy huynh nữa.
Nữ thần y vẫn ngồi bất động, cơn tức giận cực điểm làm đầu nàng choáng váng, mắt hoa lên. Nàng nhớ lại hồi chiều Uyển Thanh đã nói với nàng sáng mai chàng lĩnh mệnh của tam mệnh đại thần đi Thừa Đức điều tra vụ án Thanh sử ký...
Nữ thần y yên lặng, cụp mắt nhìn xuống nhưng Cửu Dương nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mặt chàng.
- Ở căn phủ này binh lính trùng trùng, canh gác nghiêm mật, trong mười ngày tới muội đừng nghĩ đến chuyện trốn đi, cho dù muội trốn được ra ngoài, huynh về không thấy muội, nữ thần y, chân trời góc biển huynh cũng đi tìm muội. Sau đó huynh sẽ làm cỏ tất cả những người trong cô nhi viện. Muội hiểu rõ con người huynh, những lời nói ra tất sẽ làm được!
Cửu Dương nói với nữ thần y bằng giọng điệu vô cùng nghiêm nghị. Nhưng sau đó chàng chạm trán chàng vào trán nàng, vuốt lấy mái tóc nàng xong nhẹ nhàng áp đầu nàng vào ngực chàng. Nữ thần y không phản kháng, ở yên trong vòng tay Cửu Dương, nàng như đã cam chịu rằng một ngày nào đó rồi nàng cũng sẽ thuộc về chàng nên đã đón nhận vòng tay đó một cách tự nhiên. Cửu Dương ôm lấy nữ thần y như vậy một lúc sau mới đặt nàng nằm xuống, rồi kéo chăn đắp lên người nàng. Chăn được đắp đến tận cổ. Nàng như một chú mèo con ngoan ngoãn nằm khép mắt. Sau đó chàng cứ đứng ở cạnh giường trông chừng. Căn phòng tối om, chỉ có ngọn nến với ánh sáng leo lét trên chiếc bàn ở giữa phòng. Dưới cái ánh sáng mờ ảo đó, khuôn mặt nữ thần y thật xa vời.
Cửu Dương cúi xuống hôn lên môi nữ thần y nói:
- Muội hãy ngoan ngoãn ở đây chờ huynh về, vì muội, huynh nhất định sẽ bình an trở về.
Dứt lời thấy nàng nằm yên, chàng thổi tắt nến và lặng lẽ rời khỏi phòng. Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sương, khi nữ thần y còn chưa thức dậy thì Cửu Dương đã ra đi.