Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 107: Trốn chạy (hạ)




Nhưng khi đám người Nghị Chánh chuẩn bị đặt chân xuống bậc thềm để bước xuống sân thì Cửu Dương đã đứng vịn tay vào khuôn cửa cổng sau tự khi nào.  Ánh mắt Cửu Dương không có chút gì tức giận, mà còn dịu dàng, chứa đầy tình cảm nhìn nữ thần y.

- Để huynh giữ chân hắn - Nghị Chánh nói với Tiểu Tường và Phi Yến - Hai người đưa muội ấy thoát đi.

Nghị Chánh nói xong tay phải lấy ra một nắm kim châm, người hơi nghiêng một cái đã phóng kim châm về phía Cửu Dương.

Cửu Dương thấy Nghị Chánh vẫy tay, biết ám khí đang được phóng ra bèn ngửa người nhảy ngược ra phía sau một trượng.  Cánh cổng bây giờ hoàn toàn bỏ trống, Nghị Chánh cả mừng thấy Cửu Dương đã trúng kế của chàng, định hô “chạy mau” thì đã thấy từ bên ngoài cổng kim châm phóng ngược trở vào lại.

Cửu Dương có công lực vô cùng thâm hậu, khi nãy vừa tránh kim châm vừa đánh trả một chưởng nên một loạt kim châm của Nghị Chánh bắn vù trở lại vào sân.  Nghị Chánh không có công phu mau lẹ như thế, vội vã giật bừa cái chăn đang phơi trên sào gần đó để che người.  Mấy cây kim cùng lúc đâm vào tấm chăn nghe phập một tiếng. Nghị Chánh hạ chăn xuống, chưa kịp thở ra đã giật mình, vội lạng người sang trái để khỏi bị một cước của Cửu Dương đá trúng vào bụng.  

Cửu Dương đã tiến vào hẳn trong sân.  Nghị Chánh cầm tấm chăn trong tay phải xoay cổ tay mấy vòng, tấm chăn bèn cuộn lại như một sợi lòi tói rồi dùng nó tấn công Cửu Dương, quật nghe veo véo.  Cửu Dương không chút bối rối, nghiêng người sang trái sang phải tránh né, trong một lần Cửu Dương ngã người ra sau tránh sợi dây, Nghị Chánh chưa kịp thu chiêu về thì tay trái Cửu Dương đã vung trảo chộp được sợi dây.  Tay phải Cửu Dương cũng cùng lúc chặt vào mạch môn trên cổ tay phải Nghị Chánh.  Binh một tiếng.  Cửu Dương đã đoạt được sợi dây.

Vù!  Cửu Dương nhằm vào vai phải Nghị Chánh ném sợi dây ra.  Nhưng đó chỉ là hư chiêu, chờ cho lúc Nghị Chánh lạng người sang trái tránh né liền phóng chân phải đá ra.  Binh, Nghị Chánh lãnh một đòn vào be sườn.  Còn chưa kịp kêu la thì đột nhiên Cửu Dương phóng chân trái đá lên, nhắm vào đùi phải Nghị Chánh. 

Nghị Chánh lại một lần nữa nghiêng người qua trái, nhưng chân trái của Cửu Dương chưa chạm đất, chân phải đã đá ra.  Nghị Chánh không sao ngờ nổi cước pháp của Cửu Dương nhanh đến thế, có thể nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, phải gấp rút lùi về phía sau.

Chân phải của Cửu Dương đá vào khoảng trống, chân trái lại phóng lên.  Lần này thì Nghị Chánh không còn cách nào tránh né được nữa, nhưng trong chớp mắt Cửu Dương vội co chân lại để khỏi đá trúng yết hầu Nghị Chánh.  Đòn cước này lực đạo rất mạnh, Cửu Dương phải cố hết sức mới thu lại được, không đứng vững phải lùi mấy bước.

Nghị Chánh đương nhiên hiểu mình không phải là đối thủ của Cửu Dương, không biết làm sao ép Cửu Dương ra khỏi sân chùa, chỉ còn cách cho tay phải vào áo lấy thêm ra ba cây chủy thủ, chàng vẫy tay ba cái, chủy thủ chia làm ba đường bắn tới Cửu Dương.  Nghị Chánh hy vọng cự ly cực gần này sẽ bắn trúng Cửu Dương, nhưng tay phải của Cửu Dương quơ từ phải sang trái chộp hết ba thanh chủy thủ, đồng thời tay trái vận sức vào tả chưởng ấn tới trước ngực Nghị Chánh.

Nghị Chánh té bịch ra đất, nghe ngực nóng ran, hai tay tê cứng, mất cảm giác và không điều khiển được nữa.

- Mã phu tử hay nói huynh có cặp mắt tinh tường - Nghị Chánh đang nằm dưới đất, ngóc đầu lên nói - Có thể nhìn thấu vận mệnh người ta, sao lại không tự nhìn ra vận mệnh của mình?  Đến bây giờ mà còn chưa biết con đường nào mới là chánh lộ!  Huynh đi theo tam mệnh đại thần chỉ có con đường chết thôi!

Cửu Dương im lặng, Nghị Chánh tiếp:

- Huynh cũng là một nhân vật hữu danh trong võ lâm, sao lại đi bức hiếp một người con gái không đủ sức bảo vệ bản thân, thậm chí không một chút võ công?  Nếu chuyện đồn ra ngoài huynh chẳng đếm xỉa gì đến mặt mũi nữa hay sao?

Cửu Dương không lý gì đến những lời hăm dọa của Nghị Chánh, quay mình để tiến lên hành lang nhà hậu đường.  Tiểu Tường và Phi Yến đồng loạt bước xuống sân cản đường Cửu Dương lại, nhưng chỉ có Phi Yến là động thủ, Tiểu Tường chỉ giương đôi mắt sũng nước nhìn chàng.  Tiểu Tường biết nếu muốn cản được chàng, nàng ít nhất còn phải tập luyện võ công thêm mười năm nữa.

Cửu Dương đánh trúng Nghị Chánh mấy chiêu liên tiếp, Phi Yến thấy Nghị Chánh trúng đòn mà không tổn thương gì, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, nhưng trong lúc hỗn loạn không có thời gian suy nghĩ.  Nàng thấy Cửu Dương tiến tới, vội xuất ra hai quyền đánh vào ngực Cửu Dương.  Những tưởng chàng sẽ đánh trả lại ngờ đâu Cửu Dương chỉ khẽ phất phơ tay áo, né tả tránh hữu, không những Phi Yến không đánh trúng chàng mà cả y phục cũng không đụng được chút nào. Phi Yến lo lắng, đột nhiên đổi quyền thành cầm nã thủ, hai tay gấp rút chộp vào cổ tay Cửu Dương.  Cửu Dương vẫn không phát chiêu đánh trả, chỉ xoay trở quanh người nàng mà tránh né.

Phi Yến bèn rút đoản đao trong áo ra chỉ vào Cửu Dương, lắc đầu nói: 

- Huynh còn bước thêm một bước, muội không khách sáo với huynh!

- Muội không nỡ giết huynh đâu.

Cửu Dương mỉm cười nói, rồi bỗng nhiên, chàng chộp lấy cổ tay Phi Yến, đôi mắt sáng như minh châu nhìn thẳng vào nàng. Phi Yến giật mình, tay chân có phần luống cuống.  Cửu Dương tiến lên một bước cho mũi đao chạm hẳn vào ngực chàng, nói:

- Muội cứ việc ra tay đi, đâm sâu một chút vào đây, này.

Phi Yến hoảng hồn buông cán dao ra, con dao rơi xuống đất nghe leng keng.  

Cửu Dương lại mỉm cười, nói:

- Huynh đã bảo mà, nếu không nỡ ra tay thì đừng can dự vào chuyện của huynh.

Phi Yến bị chàng nói trúng chỗ nhược của nàng, không thể nói gì thêm nữa.  Nàng không thể nào nhẫn tâm làm chàng bị thương, huống chi giết chàng.  Mặc dầu ngoài miệng cứng rắn, nhưng khi bàn tay chàng chạm vào tay nàng, trong lòng nàng đã mềm nhũn.  Chàng là người nàng yêu nhất trên đời, nàng sẵn sàng hy sinh tất cả cho chàng.

Cửu Dương thả tay Phi Yến ra, đứng chờ một chút thấy Phi Yến quyết định hóa thành một khối thạch bèn lách mình đi vòng ra phía sau Phi Yến. 

- Nữ thần y, về bên huynh nào.

Cửu Dương bước lên bậc cấp tiến lên hành lang, dịu giọng nói.

Nữ thần y liên tục bước lùi lại trên hành lang, mặt mày thiểu não đến tội, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, nàng đưa mắt cầu cứu Nghị Chánh.  

Cửu Dương chồm tới định lau nước mắt cho nàng, nữ thần y lùi ra xa mấy bước.  

– Nữ thần y – Cửu Dương tiến theo nàng nói – Muội đừng đứng cách xa huynh như vậy, đừng chau mày ủ dột, hãy lại đây.

Nữ thần y lách qua một bên, chân nàng chạm phải chậu hoa loạng choạng suýt ngã.  Cửu Dương đưa tay đỡ gọn nàng vào lòng, thân hình nàng run rẩy trong lòng chàng, trong khi ánh mắt của nàng vẫn nhìn Nghị Chánh van cầu hãy giúp nàng.

Cửu Dương buông nữ thần y ra, cúi xuống xoa xoa bàn chân chạm phải chậu hoa của nàng hấp tấp hỏi:

- Có đau lắm không?

Nữ thần y không trả lời, lại lui về sau mấy bước nữa.

Cửu Dương không ngừng tiến tới ép nữ thần y sát vào vách nhà hậu đường.  Nữ thần y vẫn đưa mắt nhìn Nghị Chánh.  Khi thân hình cao lớn của Cửu Dương che mất tầm nhìn của nàng, nữ thần y cúi đầu xuống, hai vai co rúm lại dựa lưng vào vách nhà hậu đường.

- Thiên Văn - Nghị Chánh không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm trong sân quát nói - Sao từ nhỏ tới lớn huynh cứ bám theo muội ấy như oan hồn bất diệt vậy?

Cửu Dương không trả lời Nghị Chánh.  Tiểu Tường chạy lại dìu Nghị Chánh ngồi lên, nhưng nàng loay hoay một hồi cũng không biết làm cách nào giải được huyệt đạo trên nửa thân trên của chàng.  Tiểu Tường rơi nước mắt, đoạn nàng quay nhìn Cửu Dương nói:

- Huynh hãy để muội ấy yên!  Đừng làm khổ muội ấy thêm nữa, muội ấy đã chịu quá nhiều truân chuyên rồi!

Cửu Dương vẫn không để ý lời Tiểu Tường, mắt chàng dán vào mặt nữ thần y, lại hạ giọng:

- Nữ thần y, theo huynh về nào, huynh sẽ không truy cứu chuyện muội muốn trốn khỏi huynh.

Mặt nữ thần y giàn giụa nước mắt, liên tục lắc đầu:  

- Trên đời này con gái không phải chỉ mình muội...

- Huynh chỉ có mình muội! 

Cửu Dương chặn lời nàng.

Tiểu Tường nghe Cửu Dương nói vậy, trái tim nàng như vỡ vụn thành từng mảnh, có một niềm trìu mến ẩn sâu trong những lời chàng nói, cái cách chàng lên giọng dịu dàng và đôi mắt chàng sáng lên khi gọi người con gái vừa rồi.  Rõ ràng, chàng rất yêu cô gái đó, yêu đến cố chấp, chuyện quá rõ.

Cũng dễ hiểu khi người con gái đó như một li rượu vừa ngon vừa đủ vị. Toàn thân đều tỏa ra sức mạnh của thứ rượu ấy. Rượu.  Tiểu Tường thầm nghĩ, sức mạnh của rượu rất thần kỳ. Từ xa xưa đến nay, trong ghi chép của lịch sử đều có rượu. Rượu khiến người say, rượu khiến người mê, rượu khiến người yêu thích. Sức mạnh của rượu vượt thời gian không gian, không nơi nào xa không thể tới.  Nàng nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, nàng phải thừa nhận, diện mạo cô ta rất động lòng người.  Cô gái này, Tiểu Tường thấy chính bản thân nàng là nữ nhân mà lần đầu tiên gặp mặt cũng phải bị mê hoặc.

Lại nói tới nữ thần y lúc bấy giờ nhìn lên. Ánh mắt Cửu Dương sáng và ấm áp chiếu vào nàng, nhưng lại làm nàng sợ hãi. Linh tính cho nàng thấy có cái gì đó không đúng với con người chàng nhưng những lời nói và hành động của chàng khiến nàng không thể không tin rằng chàng đã khác xưa rồi.

Phi Yến vẫn còn đứng ở trong sân, hết nhìn nữ thần y rồi nhìn Cửu Dương, la lớn:

- Tại sao huynh trở thành thế này?  Thiên Văn, đừng nên dồn ép người ta thái quá!

Cửu Dương bưng đôi má nữ thần y trong hai tay, lau nước mắt cho nàng bằng ngón cái của bàn tay, thản nhiên trả lời Phi Yến:

- Huynh có dồn ép ai đâu, muội ấy từng bảo sẽ luôn thuộc về huynh, huynh muốn giữ lấy người của mình, chỉ có bao nhiêu đó thôi.

Phi Yến nói:

- Nhưng muội ấy không phải món đồ cũng chưa từng ký giấy bán thân cho huynh.  Huynh nhìn muội ấy đi, xem muội ấy có hạnh phúc không? Tại sao khi muội ấy bên huynh không làm cho đôi má bừng đỏ? Tại sao đôi mắt cứ buồn vời vợi?  Tại sao đôi vai cứ mãi gầy?  Và môi lại không có lấy nụ cười chứ?  Vì muội ấy rõ ràng không muốn theo huynh, huynh không có quyền giam giữ muội ấy.  Huynh tỉnh lại đi, Thiên Văn, huynh nỡ làm khổ người huynh yêu như vậy sao?  Hay là huynh điên rồi?

Điên à?  Cửu Dương nghe Phi Yến nói thế cười nhạt, nhủ bụng nếu được điên không chừng chàng đã hạnh phúc hơn là không điên. Người điên đâu còn khát khao, đâu phải suy nghĩ, bận tâm, phiền muộn.  Càng không phải gánh vác trách nhiệm người khác trao gửi...  Đúng không?  Chỉ có hoàn cảnh sống như hiện tại mới đáng làm cho con người sẽ trở thành điên mới đúng.

Cửu Dương thu nụ cười, nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nữ thần y, đôi mắt đã dằn vặt tinh thần chàng suốt bao năm.

- Phải, có lẽ huynh điên mất rồi, nhưng vì huynh quá yêu muội nữ thần y.  Muội là cả thế giới của huynh.  Lúc nhỏ đã vậy, bây giờ cũng vậy, và cả mai này, trên đời này không ai yêu muội bằng huynh đâu.  

Giọng Cửu Dương tha thiết vô cùng, chàng đưa tay nắm tay nữ thần y và nắm mãi, không bỏ ra nữa, như sợ nàng tan biến mất.  

Nữ thần y cúi đầu im lặng trong khi Cửu Dương đặt một nụ hôn lên bàn tay nàng thật thắm thiết, chàng nói:

- Nữ thần y, muội đừng phí công tính chuyện trốn đi, muội không thoát khỏi huynh đâu.  Muội phải ở bên huynh, luôn bằng bất cứ giá nào huynh cũng phải giữ muội cạnh bên, dù chết cũng phải giữ muội lại với huynh.

Cuối cùng Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường đành bất lực nhìn Cửu Dương đưa nữ thần y ra khỏi cửa sau của chùa Phổ Linh.  Dừng lại ở cổng sau một chút, Cửu Dương đưa tay gỡ mấy sợi tóc bám vào một bên má ướt đẫm nước mắt của nữ thần y ra, rồi tiếp tục cầm bàn tay nàng âu yếm nói:

- Chúng ta về thôi, huynh không muốn muội ngã bệnh, tay chân lạnh buốt hết cả rồi.

- Muội chưa muốn về.

Nữ thần y nói, hướng mặt nhìn gác chuông.

- Sẽ có ngày muội hiểu được tại sao huynh dùng tất cả sức mình để giữ muội bên cạnh – Cửu Dương nói - Huynh chỉ muốn tốt cho muội thôi.

- Ðể làm gì? – Nữ thần y hỏi bằng giọng thật buồn - Ðể nhốt muội vào chiếc lồng bằng vàng cho đến chết trong đấy chăng?

- Không...

Cửu Dương đáp và càng siết chặt bàn tay nữ thần y, đôi mắt u uẩn của chàng nhìn nàng bức thiết, giọng trầm xuống:

- Sau này muội sẽ được tự do bay nhảy, nhưng hiện thời thì không được...

Chàng thở ra:

- Huynh biết muội hận huynh, nhưng không sao, miễn muội được an toàn là huynh mãn nguyện, huynh đâu mơ ước gì hơn.

Cửu Dương dứt lời nhìn xa xôi về hướng Kim sơn, bên kia dãy núi là căn nhà tre, bây giờ vẫn nằm đó nhưng chắc đã trở nên hoang tàn, thê thảm.  Đã có mấy lần chàng định trở về nơi đó, chỉ để đứng trong vườn nhớ lại ngày nào, ngày vui nào đã mất… Chàng lại siết tay nàng:

- Thôi huynh đưa muội về.  Ðừng ở ngoài lạnh lâu quá lâm bệnh.

Nữ thần y giơ tay khẽ chỉ gác chuông:

- Muội thật sự chưa muốn về.

Cửu Dương gật đầu:

- Vậy thì chúng ta cùng đi.

Rồi chàng choàng tay qua vai nàng đi dọc theo con đường mòn dẫn đến gác chuông. Bấy giờ là mùa thu nên tiết trời khá lạnh, ở đây lại lộng gió, vì là phía sau chùa nên du khách không đi tới.  Hai người đi kề bên nhau, không nói một câu, đến một khe nước nhỏ, trên mặt khe có chiếc cầu gỗ cong cong, bên bờ khe có hoa cúc trắng, đương là tiết thu nên hoa rộ nở, hương thơm ngan ngát, hoa rụng lấm tấm như thêu trên mặt đất.

Cửu Dương dẫn nữ thần y đi qua cầu, sau cùng, hai người dừng chân ngắm quả chuông quý bên trên có khắc các bài kinh văn.  Gác chuông vắng vẻ, cảnh trí yên tĩnh như bãi tha ma, thanh vắng đến nỗi người ta có thể nghe thấy những âm thanh của tiếng lá vàng rơi.

Cửu Dương choàng tay ôm lấy nữ thần y từ phía sau, để nàng tựa vào ngực chàng, để nàng nghe nhịp tim của chàng rõ hơn.  Và để nàng biết rằng ở phía sau nàng vẫn có một vòng tay ấm áp đang chờ đợi để che chở, quan tâm nàng. Dù phía trước mặt nàng có là những đám sương mờ mịt vây kín, và nàng sẽ không còn nhận ra đâu là lối đi đúng đắn nữa thì chỉ cần biết ở phía sau vẫn còn có một vòng tay để giữ chặt, truyền cho nàng nghị lực và sự mạnh mẽ để vươn lên và tìm được đúng hướng cho nàng.

Từ bề gió nổi lên, Cửu Dương thấy tim chàng đập rộn ràng khi những lọn tóc của nữ thần y tung bay bết vô mặt chàng.  Thiên địa bao la, thế gian rộng lớn.  Phải rất lâu rồi chàng mới được sống trong khung cảnh êm đềm thế này.  Nó mạnh mẽ đến mức chàng đã nghĩ đến việc buông bỏ tất cả để đưa nàng ra đi. Nó cuồng nhiệt tới mức chàng muốn giũ bỏ tất cả, giũ bỏ trách nhiệm mà hiện chàng đang bị ràng buộc.  Chàng muốn mình trở thành kẻ vô tâm, miễn sao có những ngày tháng bên nàng là đủ.

- Theo huynh về đi, nữ thần y – Cửu Dương nói bằng giọng trầm buồn - Trên đời này không ai yêu muội bằng huynh đâu, huynh yêu muội hơn tất cả những người đàn ông trên đời này.

(còn tiếp)