Thành Tiên - Mễ Hoa

Chương 26




Văn Cảnh từ năm mười lăm tuổi đã có ý muốn cưới A tỷ làm vợ.

Hắn đọc sách thánh hiền, tự nhiên biết suy nghĩ này có chút sai trái.

Dù sao ai cũng biết nàng lớn hơn hắn tám tuổi, đã nhìn hắn lớn lên, là tỷ tỷ của hắn.

Nhưng vậy thì đã sao?

Sách thánh hiền không khiến hắn rung động, nhưng ý nghĩ sai trái đó lại khiến hắn xúc động, m.á.u nóng sục sôi.

Người sống một đời, thứ đáng để trân trọng vốn dĩ rất ít.

Không gì khác ngoài việc lựa chọn, nếu có thể ở bên A tỷ, hắn nguyện ý dùng tất cả thành ý của mình để đổi lấy.

Lễ giáo và danh tiếng, cứ mặc kệ chúng đi.

Mọi người đều khen hắn trẻ tuổi đã thành công, là người đọc sách ngay thẳng, chính trực, chỉ có bản thân hắn biết, hắn rất tầm thường.

Dục vọng của hắn cũng rất tầm thường.

Từ khi ở phủ thầy giáo, Trình Như Lan vô tình bày tỏ thiện ý, ánh mắt e thẹn nhìn hắn, hắn bắt đầu hiểu ra tình cảm nam nữ là gì.

Không, thực ra còn sớm hơn thế.

Hắn từng mơ thấy A tỷ, nàng mỉm cười với hắn, khiến tim hắn đập nhanh, hoảng loạn vô cùng.

Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian dài, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Cũng trong một khoảng thời gian dài sau đó, hắn không phân biệt được tình cảm của mình dành cho nàng là gì.

Cho đến khi hắn xác định rõ ràng tình cảm của mình, hắn thấy vô cùng may mắn vì A tỷ vẫn chưa hiểu chuyện nam nữ.

Bao nhiêu năm qua, nàng dường như vẫn vậy, phóng khoáng, cởi mở và đơn giản.

Mấy năm trước, thường xuyên có bà mối đến mai mối, A tỷ nhíu mày, nói rằng mình không có ý định lấy chồng, cũng không muốn lấy chồng.

Mọi người đều cho rằng nàng có điều gì đó khó nói, nên tự tìm cho nàng vô số lý do không muốn lấy chồng.

Chỉ có Văn Cảnh biết, là bởi vì trong lòng nàng không có ai cả.

Nàng không có người trong lòng, thì sao có thể muốn lấy chồng?

Văn Cảnh nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

Năm đó hắn mười bảy tuổi, khoảnh khắc ra tay g.i.ế.c Tào Nhị Ngưu, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ—— A tỷ là của ta.

Vì ý nghĩ này, sau khi vào kinh, hắn bắt đầu lên kế hoạch.

Quan trường ở kinh thành cũng chẳng tốt đẹp gì, kỳ thi còn chưa bắt đầu, lòng người hiểm ác đã lộ rõ.

Quan viên âm thầm đặt cược, học trò tặng quà hối lộ, ai nấy đều cười giả tạo, chỉ là một kỳ thi khoa cử mà thôi, cũng đáng để bọn họ kết bè kết phái, bày mưu tính kế nhau sao?

Văn Cảnh cảm thấy rất thất vọng, hắn không còn giấc mơ làm quan lớn nữa.

Sau này hắn được như ý nguyện, được bổ nhiệm làm huyện thừa ở Thanh Trì.

Cũng như ý nguyện cưới được A tỷ.

Hắn cho rằng cuộc đời mình đã viên mãn, không còn gì để hối tiếc.

Ngoại trừ việc không có con.

Từ một đứa trẻ tám tuổi, đến đồng sinh mười ba tuổi, thủ khoa kỳ thi viện mười sáu tuổi, huyện lệnh hai mươi ba tuổi.

Họ đã ở bên nhau mười lăm năm, sớm tối bên nhau, chưa từng xa cách.

Văn Cảnh biết mình là người có tâm tư sâu sắc, càng ngày càng nhạy cảm, đa nghi.

A tỷ đã ba mươi mốt tuổi, nhưng nàng vẫn như xưa, vẫn là nàng mà hắn gặp lần đầu năm tám tuổi.

Cho đến khi đến Thanh Trì, gần hai năm nay, nàng lặng lẽ già đi.

Đúng vậy, lặng lẽ.

Ngày ngày hắn đều ở bên nàng, quấn quýt không rời, nhìn ngắm nàng, hôn lên khuôn mặt đẹp tựa Bồ Tát của nàng.

Rồi một ngày, hắn bỗng nhiên phát hiện đuôi mắt nàng đã có những nếp nhăn nhàn nhạt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, A tỷ vẫn xinh đẹp, vẫn rất đẹp.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó hiểu, không biết những nếp nhăn ấy xuất hiện từ lúc nào.

Hắn luôn có trí nhớ rất tốt, cứ cảm thấy cách đây không lâu, gương mặt nàng vẫn còn trẻ trung như thiếu nữ.

Nghĩ vậy, hắn càng thêm kinh ngạc.

Khuôn mặt mười mấy năm không hề thay đổi, và việc A tỷ chưa từng có kinh nguyệt...

Hắn từng nghĩ A tỷ khác với nữ tử bình thường, có lẽ là mắc bệnh gì đó.

Cho đến sau này, hắn càng thêm nghi ngờ, nên đã âm thầm phái người đến Giang Lăng.

Nhưng không có người nào tên Lưu Tiểu Nguyệt.

Cũng không có vị lang trung giang hồ nào tên Lưu Thành.

Như thể nhà bọn họ chưa từng có người thân nào ở Giang Lăng vậy.

Văn Cảnh cười, hắn đốt bức thư mà mật thám gửi về, chưa từng có ý định hỏi A tỷ.

Làm người cuối cùng vẫn nên giả vờ hồ đồ một chút.

Không hỏi, không biết, chỉ cần nàng ở đây, họ có thể bên nhau trọn đời là đủ rồi.

Lỡ như hỏi rồi nàng sợ hãi bỏ chạy thì hắn phải làm sao?

Văn Cảnh chưa từng nghĩ đến, cho dù hắn không hỏi, sẽ có một ngày A tỷ của hắn vẫn biến mất.

Lúc đó hắn và nàng đang vì chuyện nạp thiếp mà xảy ra mâu thuẫn.

Tỳ nữ tên Kim Ngọc bưng bát canh vào, đặt lên bàn, e thẹn nói là phu nhân bảo nàng ta mang đến.

Nàng ta có một khuôn mặt thanh tú, khẽ cắn môi, trông rất đáng thương.

Nàng ta còn trẻ như vậy, mới mười sáu tuổi.

Nhìn Văn Cảnh lạnh lùng, xa cách, nàng ta lấy hết can đảm tiến lên, run rẩy ôm lấy eo hắn dưới lớp quan phục—— "Đại nhân..."

"Cút!" Ngay sau đó, Văn Cảnh đẩy nàng ta ra, sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh lùng.

Kim Ngọc đỏ hoe mắt, khóc lóc rời đi.