Thành Tiên - Mễ Hoa

Chương 23: Hoàn chính văn




Hồn phách còn sót lại của Nguyên Cơ hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng ta cũng biết nàng ta đã làm gì.

Vì muốn kiểm chứng chữ tình, nàng ta không ngại đường xa vạn dặm đến Thanh Trì, phụ thân vào Kim Ngọc, nói cho Văn Cảnh biết hắn đã cưới một yêu quái làm vợ.

Nàng ta khao khát được nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Văn Cảnh, nhìn hắn sợ hãi, hoảng loạn, nhìn hắn ghê tởm, chán ghét.

Nhưng Văn Cảnh không hề như vậy, hắn thậm chí không sợ nàng ta, vẫn ung dung uống trà trong phòng, hỏi: "Rồi sao nữa?"

Làm sao con người có thể không sợ yêu quái chứ?

Nguyên Cơ không tin.

Nàng ta lại nghĩ ra một cách để thử lòng người. "Lưu Tiểu Nguyệt ở Bắc Sơn, nàng ta là một con thỏ, ngươi có thể quay về tìm nàng ta, mang nàng ta đến đây, ta dạy ngươi dùng thọ mệnh của mình để luyện đan, giúp nàng ta tu hành, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Lời này là thật sao?" Văn Cảnh cười, thần sắc có chút vui mừng.

Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Nguyên Cơ bốc lên: "Ngươi cười cái gì! Dùng thọ mệnh luyện đan, nàng ta sẽ hút sinh mệnh của ngươi, ngươi sẽ chết!"

Văn Cảnh "Ồ" một tiếng, đứng dậy, thân hình cao lớn, tiếp tục nhìn nàng ta cười, trong mắt lạnh lẽo: "Nếu ngươi lừa ta, ta sẽ khiến ngươi không được siêu sinh.”

Người nam nhân dung mạo tuấn mỹ, khóe miệng khẽ nhếch lên, thần sắc mang theo vài phần điên cuồng, nham hiểm.

Trong nháy mắt, Nguyên Cơ có chút hối hận.

Nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, nàng ta đã tìm nhầm người rồi, người nam nhân này còn điên cuồng hơn cả nàng ta.

Hắn nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để cứu vợ, không thể chờ đợi thêm được nữa, vô cùng sốt ruột.

Nàng ta tự mình đưa đến cửa, bị hắn nhốt trong lầu các.

Hắn sợ nàng ta chạy mất, cho nên phong kín cả ba tầng lầu, trên tường bôi đầy những thứ có thể g.i.ế.c yêu trừ ma.

Nguyên Cơ hoàn toàn hối hận, nàng ta không nên đến tìm hắn, hắn chính là một kẻ điên, yêu quái rơi vào tay hắn cũng phải chịu thua.

Hắn so với bất kỳ ai đều thành kính hơn, dựng lò luyện đan trong lầu các, cả ngày tắm rửa, dâng hương, rạch lòng bàn tay mình, lấy m.á.u nuôi dưỡng viên đan dược kia.

Hắn giam cầm Nguyên Cơ ở đây, ngày ngày bắt nàng ta trông coi lò luyện đan, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Hắn ngồi xổm trước mặt Nguyên Cơ, kiêu ngạo nhìn nàng ta, mỉm cười hiền lành: "Đến đây, hãy để chúng ta cùng nhau chứng kiến tình yêu của ta dành cho A tỷ."

Nguyên Cơ đột nhiên cảm thấy, hắn so với yêu quái, còn giống yêu quái hơn.

Nàng ta biết, mình không thể thoát ra ngoài được nữa, nhất định sẽ c.h.ế.t ở đây.

Cuối cùng thì nàng ta chết, viên đan dược được luyện chế đã lâu, cuối cùng cũng luyện thành.

Nhưng ta không chịu ăn.

Văn Cảnh nhíu mày, hắn dùng tay bẩy miệng ta ra, bóp nát viên thuốc rồi đút vào miệng ta.

Nước mắt ta tràn mi, hắn cứ như vậy lặng lẽ nhìn ta, ôn nhu nói: "A tỷ, lúc nhỏ tỷ hỏi ta sau này muốn làm gì, ta nói muốn làm quan. Tỷ xem, hiện giờ ta đã là huyện lệnh rồi."

"Chẳng phải tỷ muốn làm thần tiên sao? Vậy thì hãy đi làm đi, ta giúp tỷ thực hiện được không?"

Không tốt, không tốt, ta ra sức lắc đầu.

Khuôn mặt hắn áp vào người ta, giọng nói lại nghẹn ngào: "A tỷ, ta không sợ gì cả, không sợ bất cứ điều gì, tỷ cứ việc đi đi."

......

Rất lâu rất lâu về trước, ở Bắc Sơn có một con thỏ.

Nó ăn phải nửa viên tiên đan, tu luyện thành người.

Sau đó vì g.i.ế.c một con rắn yêu nhập ma, mà lại biến thành thỏ.

Rồi sau đó nữa, đứa trẻ mà nó nuôi lớn lại cho nó ăn một viên thuốc... Đứa trẻ đó c.h.ế.t vào năm hai mươi lăm tuổi.

Tuổi trẻ tài cao, là huyện lệnh Thanh Trì.

Hắn được chôn cất ở Bắc Sơn, nơi Hoài Nam vương phi thăng.

Ta thường đến thăm hắn.

Ta chính là con thỏ đó, tên là Lưu Tiểu Nguyệt.

Đứa trẻ ngốc, chẳng lẽ là đồ ngốc sao, tu tiên nào có dễ dàng như vậy.

Sau khi hắn chết, ta ngày ngày ngồi trên cành cây, nhìn vầng trăng trên trời, hai chân đung đưa.

Bây giờ ta đã có thể hóa thành hình người rồi.

Đã rất rất nhiều năm trôi qua, con chuột nhỏ tên Náo Náo kia đã thành chuột già, sau đó già chết, ta vẫn chỉ là một con thỏ yêu.

Hơn nữa còn là một con thỏ yêu tu vi chẳng ra sao.

Cả đời này của ta, chắc chắn là không thể thành tiên rồi.

Đứa trẻ ngốc, còn nói đừng để ta bỏ lỡ cơ hội thành tiên.

Hắn nghĩ viên đan dược của hắn lợi hại lắm sao?

Ta thật sự rất ghét hắn.

Lúc hắn c.h.ế.t trong lòng ta, hắn vẫn còn đ.â.m vào tim ta, vừa nôn ra máu, vừa nói với ta: "Nhà chúng ta căn bản không có người thân nào ở Giang Lăng cả, Giang Lăng, cũng không có người nào tên Lưu Tiểu Nguyệt..."

"A tỷ, yêu quái thật sự không thể sinh con cho con người sao? Là không thể sinh, hay là tỷ không muốn sinh?”

"A tỷ, tỷ thật sự chưa từng thích ta sao?"

Ta ôm chặt hắn vào lòng.

Nhớ lại thì hắn đã c.h.ế.t được ba mươi năm rồi.

Ta cả ngày nhìn trăng, thở dài thườn thượt.

Cho đến tối nay, ta nhìn thấy ánh trăng chiếu vào rừng cây, trên cánh đồng hoang vu bát ngát, có một nam tử tóc bạc đang mỉm cười.

Hắn đẹp như thần tiên, y phục bay phấp phới, giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Thỏ nhỏ, ta từ trên cung trăng nhìn xuống, nguơi đã nhìn ta gần một nghìn năm rồi."

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngài là tiên nữ trên cung trăng sao?"

Hắn cười thành tiếng: "Ta nào giống tiên nữ, ta là thỏ ngọc trên cung trăng, chúng ta là người một nhà đấy."

Thỏ ngọc trên cung trăng, đó là điều ta hằng ngưỡng mộ, không với tới được, vậy mà giờ lại đứng trước mặt ta, ta bỗng nhiên chẳng biết nói gì: "Ồ, lão tổ tông khỏe ạ, cháu tên là Lưu Tiểu Nguyệt, vốn là một con thỏ bình thường, cha thỏ của cháu cướp được nửa viên tiên đan cho cháu, nhưng cháu bây giờ vẫn vậy, haiz, tu tiên thật sự rất khó, lúc trước ngài đã thành tiên như thế nào, có thể chỉ dạy cho cháu một chút được không?"

Hắn thật sự nghiêm túc nhớ lại, nói với ta: "Ta ấy à, vốn cũng là một con thỏ bình thường, sau đó gặp ba vị lão nhân sắp c.h.ế.t đói, ta bèn nhảy vào lửa, dâng bản thân làm thức ăn cho bọn họ."

"A?"

"Đúng vậy, chính là như vậy, ba vị lão nhân đó chính là Thái Bạch, Lão Quân, và Nam Cực Chân Quân, cho nên ta mới thành tiên."

Cách thức thành tiên này khiến ta ngây người.

Thỏ ngọc lại cười nói: "Cơ duyên đến thì chính là lúc thành tiên, không khó như ngươi nghĩ đâu."

Hắn nói xong, đưa cho ta một viên thuốc nhỏ long lanh. "Cầm lấy, Cáp Mô Hoàn."

Tương truyền trên cung trăng có một con thỏ, cầm chày ngọc, quỳ rạp xuống đất giã thuốc, chế ra Cáp Mô Hoàn, ăn vào có thể trường sinh bất lão, thành tiên.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, hắn ngẩng đầu cười: "Đi thôi, tối nay trăng sáng treo cao, tựa như chiếc mâm ngọc, rất thích hợp để thành tiên."

Hắn vươn tay về phía ta.

Sau một hồi lâu, ta cũng đưa tay ra, nắm lấy tay hắn.

Tối nay trăng sáng treo cao, tựa như chiếc mâm ngọc, rất thích hợp để thành tiên.

Nhìn xem, cuối cùng ta cũng được toại nguyện.

(Hoàn chính văn)