Thành Tiên - Mễ Hoa

Chương 21




Căn nhà tranh trong thung lũng, dưới ánh trăng như nước, hắn nằm trên bãi cỏ, rất yên tĩnh, dường như đang ngủ.

Mới hai năm không gặp, Văn Cảnh lại gầy đi rồi.

Sao hắn gầy mà vẫn đẹp trai như vậy, lông mi vẫn dài như thế, sống mũi vẫn cao như thế, làn da vẫn trắng như thế.

Đôi mắt hắn đột nhiên mở ra, vẫn sâu thẳm như vậy.

Một con thỏ nằm bên tai hắn, mặt đối mặt với hắn.

Văn Cảnh nheo mắt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đưa tay nhấc tai ta lên.

A a a, ta hơi sợ, hắn sẽ không làm hại ta đấy chứ?

Sẽ không, sẽ không đâu, dù sao từ nhỏ ta đã nói với hắn, không được ăn thịt thỏ! Không được bắt nạt thỏ! Phải yêu thương thỏ! Bảo vệ thỏ!

Văn Cảnh đặt ta lên ngực, vòng tay ôm lấy ta.

Ta là một con thỏ ngây ngốc, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn.

Chết tiệt, mùi hương trên người hắn vẫn thơm như vậy, lồng n.g.ự.c vẫn ấm áp như vậy.

Nước mắt vẫn…. Sao hắn lại khóc?

Ta cố gắng thò đầu ra khỏi lòng hắn, kinh ngạc nhìn hắn.

Ánh mắt hắn nhìn ta chằm chằm, hàng mi ướt đẫm, đôi mắt đen láy long lanh.

Sau đó hắn xoa đầu ta, rồi lại ôm chặt ta vào lòng.

Hắn nhắm mắt lại, dường như rất mệt mỏi.

Hình như ta cũng rất mệt mỏi, định nằm trong lòng hắn, áp sát vào người hắn ngủ một lát.

Ánh trăng chiếu lên người chúng ta, bãi cỏ thoang thoảng mùi đất, gió thổi bên tai, khẽ lay động.

Chờ đã! Tay hắn đang làm gì vậy? Sờ vào đâu thế? Hắn sờ mó lung tung một con thỏ làm gì!

Đừng có sờ nữa!

Ta giãy giụa nhảy dựng lên, lại bị tay hắn ấn xuống.

Ta vô tình nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên, mang theo nụ cười trêu chọc.

Hỏng rồi, hình như hắn có bệnh.

Văn Cảnh cõng cái rương tre, mang ta về Thanh Trì.

Ta thò đầu vào khe hở của rương, nhìn Bắc Sơn dần dần xa khuất, núi non trùng điệp.

Ta không biết mục đích hắn quay trở lại là gì.

Chỉ biết rằng hắn ngày đêm đi nhanh, xem một con thỏ như bảo bối, mang về huyện nha Thanh Trì.

Hắn mặc quan phục màu đỏ thẫm, mày mắt lạnh lùng, vẫn là nam nhân dung mạo tuấn tú năm nào, nhưng tâm tư lại khó dò.

Ta trở thành thú cưng của hắn.

Trong tay áo rộng lớn của hắn, luôn giấu một con thỏ.

Lúc thăng đường xử án, một bàn tay thon dài cứ luồn vào trong tay áo, hứng thú vuốt ve bộ lông của ta.

Hắn còn mang ta đi tắm chung.

Nhìn ta vùng vẫy trong bồn tắm, hắn cười đắc ý, sau đó lấy ta làm bàn chải, chà bụi bẩn trên người hắn.

Hắn thoải mái thở dài: "Mềm hơn cái bàn chải lớn nhiều."

Ta nghi ngờ hắn cố ý, còn nghi ngờ hắn có biết thân phận thật của ta hay không.

Quả nhiên, có lần hắn trêu chọc ta, nhất thời không cẩn thận, buột miệng nói: "A tỷ, hiện tại tỷ..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã kịp phản ứng, rồi bật cười.

Ta trừng mắt kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ ra, làm sao hắn biết được.

Hắn nhìn thấy vẻ ngây ngốc của ta, cười lớn, rồi trực tiếp xách ta lại gần, hung hăng hôn lên trán ta: "Phải làm sao bây giờ, Lưu Tiểu Nguyệt, dù tỷ là thỏ ta cũng thích."

Ta đã không thể nói tiếng người, nên có rất nhiều câu hỏi ta không thể hỏi hắn.

Hắn nuôi ta bên cạnh, dường như cũng không định nói cho ta biết.

Văn Cảnh có rất nhiều bí mật.

Hắn dẫn ta đi khắp nơi, ngoại trừ lầu các ở phía Tây của hậu viện.

Nhưng mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, hắn đều đến đó, ở lại một canh giờ.

Lúc trở về y phục trên người đã được thay mới, thoang thoảng mùi hương tắm rửa và xông hương.

Ta không hiểu, thật sự rất muốn biết, trong lầu các kia có thứ gì.

Sau này ta quả nhiên được như ý nguyện.

Trong lầu các kia có một nữ nhân.

Là Kim Ngọc.

Văn Cảnh đã nạp nàng ấy làm thiếp từ một năm trước.

Nhưng hắn lại nhốt nàng ấy trong lầu các, không cho nàng ấy ra ngoài, cũng không cho người khác gặp nàng ấy.

Ta biết được chuyện này là bởi vì có lần chạy loạn trong huyện nha, ta nghe thấy hai tỳ nữ đang lén lút nói chuyện.

"Ngươi nói xem đại nhân rốt cuộc có thích Ngọc nương hay không? Nói ngài ấy thích thì ngài ấy lại nhốt nàng ta lại, không cho ai gặp mặt, nói ngài không thích thì ngài ấy lại đến thăm nàng ta mỗi ngày."

"Chắc chắn là thích rồi, ngươi chưa từng nghe nói Kim ốc tàng kiều sao? Lầu các ở hậu viện có ba tầng, nguy nga lộng lẫy, bên trong cái gì cũng có."

"Đáng thương cho phu nhân, hai năm trước đột nhiên mất tích không thấy tăm hơi..."

Trong lòng ta thật sự ngổn ngang trăm mối.

Nhớ đến cô nương mười sáu tuổi, thanh tú năm nào, may mà ta không làm người nữa.

Văn Cảnh đã nạp nàng ấy làm thiếp, đối xử tốt với nàng ấy là được rồi, cần gì phải nhốt người ta lại chứ.