Thành Tiên - Mễ Hoa

Chương 20




Ta tên là Lưu Tiểu Nguyệt, là một con thỏ.

Là một con thỏ sống ở Bắc Sơn.

Ta bị một đạo thiên lôi đánh trở về nguyên hình, mất hết tu vi, mãi mãi trở thành một con thỏ bình thường.

Như vậy đã là may mắn lắm rồi, dù sao Liễu Vọng Khanh đã chết, Thẩm Từ Sơn cũng c.h.ế.t rồi.

Chuột nhỏ Náo Náo trong miếu thổ địa nói với ta rằng, lúc Thẩm Từ Sơn thi triển chú thuật đã bị vuốt của Liễu tướng công xuyên qua người.

Nhưng ngài ấy thật sự rất lợi hại, vẫn cố chấp hoàn thành chú thuật, còn bất ngờ c.h.é.m đứt một cái vuốt của Liễu tướng công.

Náo Náo bây giờ là bạn tốt nhất của ta.

Nó rất nhát gan, chỉ dám sống trong miếu thổ địa ở Bắc Sơn.

Nó nói: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, làm một con chuột cũng không có gì không tốt, nhát gan cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất muội sống rất vui vẻ."

Thực ra ta rất hâm mộ nó.

Nếu ta vẫn luôn là một con thỏ, có lẽ cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm một con thỏ bình thường.

Nhưng bây giờ không được nữa rồi, ta chỉ muốn ở một mình.

Lúc trước khi rời khỏi Thanh Trì cùng Thẩm Từ Sơn, ta đã mang theo quyết tâm đồng quy vu tận với Liễu Vọng Khanh.

Ta chưa từng từ biệt Văn Cảnh.

Bởi vì thật sự không biết nên từ biệt hắn như thế nào, nên ngay cả một bức thư cũng không để lại.

Ta lại thất hứa rồi, đã từng nói sẽ không bao giờ lặng lẽ rời xa hắn.

Nhưng một con thỏ mà muốn đi đến Ký Châu xa xôi như vậy, thật là chuyện hoang đường, đi được nửa đường sẽ bị chó sói, hổ báo ăn thịt mất.

Không phải ta tham sống sợ chết, mà là thật sự không có cách nào, ta thậm chí còn không biết đường đi.

Một con thỏ bình thường, thật là bất lực.

Mối tình một đời của ta và Văn Cảnh đã tan vỡ rồi.

Giấc mộng tu tiên của ta, cũng đã tan thành mây khói.

Ta thậm chí còn không trèo lên được cành cây, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trăng mà thở dài.

Trời cao muốn ta chấp nhận số phận, làm một con thỏ bình thường.

Ta ở Tam Khư phủ khóc đến đau lòng, khóc cho số phận bi thảm của mình.

Nhưng ngày qua ngày, ta vẫn ăn củ cải, cứ như vậy mà sống lay lắt qua ngày.

Gần đây ta càng ngày càng nhớ Văn Cảnh.

Nhớ dáng vẻ của hắn lúc tám tuổi, mười ba tuổi, mười lăm tuổi, cuối cùng là mười chín tuổi, khóc đến rung động lòng người.

"A tỷ, A tỷ, tỷ thương hại ta với, rời xa tỷ ta không sống nổi."

Tính ra, hắn năm nay đã hai mươi lăm tuổi, chắc chắn sẽ không còn như trước kia, làm ra vẻ muốn c.h.ế.t muốn sống nữa.

Huyện lệnh Thanh Trì trầm ổn, là một người nam nhân trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó.

Huống hồ năm đó hắn tự sát trong bồn tắm, biết đâu cũng là giả vờ.

Haiz, kiếp này ta không thể gặp lại hắn rồi, chỉ có thể dựa vào hồi ức mà nhớ về hắn thôi.

Biết trước như vậy, năm xưa nên đối xử tốt với hắn hơn một chút.

Ta thường xuyên xuống núi, đến ngôi làng mà ta và Văn Cảnh từng sống năm đó.

Khoảng sân nhà chúng ta, giờ đây tiêu điều đến đáng sợ, lạnh lẽo vắng vẻ, mọc đầy rêu xanh và cỏ dại.

Cửa sổ cũng bị thủng lỗ chỗ, không có ai sửa chữa.

Bây giờ ta cũng chẳng còn khả năng sửa chữa, chỉ có thể nhìn qua lỗ hổng đó, nhìn thoáng vào căn phòng tối tăm, rồi xoay người rời đi.

Ta nghĩ có lẽ ta đã hiểu thế nào là tình yêu nam nữ rồi.

Dạo này ta rất rất nhớ Văn Cảnh, ăn ít củ cải và cỏ xanh hẳn, cả người gầy đi một vòng.

Thật sự rất nhớ Tiểu Văn Cảnh của ta, đứa trẻ ngốc của ta.

Lúc làm người, ta không hiểu tình yêu nam nữ là gì.

Bây giờ đã hiểu rồi, thì lại biến thành thỏ.

Thôi thôi, không nói gì nữa, cứ đập đầu c.h.ế.t cho xong chuyện.

Ta thật sự không muốn sống nữa, làm một con thỏ thật phiền phức.

Nhớ Văn Cảnh quá đi mất thôi!

Buồn bã, đau lòng quá!

Phiền c.h.ế.t mất!

Chuột nhỏ Náo Náo cả ngày lượn lờ trước mặt ta, bảo ta phấn chấn lên, cùng nó vui vẻ nhảy múa.

Mẹ kiếp, con chuột ngu ngốc kia thì biết cái gì mà vui vẻ chứ!

Sao lòng ta lại đen tối thế này!

Sao có thể mắng nó là ngu ngốc chứ?

Sống thế này còn có ý nghĩa gì nữa, cứ c.h.ế.t quách cho xong!

Ta lại trở về căn nhà của ta và Văn Cảnh ở Đào Trang.

Ta quyết định sẽ tuyệt thực mấy ngày, lặng lẽ c.h.ế.t ở đây.

Nhưng cách đó không xa ta nhìn thấy gì kia!

Cửa sân nhà chúng ta đang mở!

Ta co cẳng chạy như bay đến đó, trái tim đập thình thịch.

Nhưng không có một ai.

Chờ đã, cái rương bằng tre đặt trên ghế kia là của ai?

Trông quen mắt quá!

Là Văn Cảnh trở về rồi, ta chắc chắn là hắn trở về rồi!

Trong nhà không thấy hắn đâu, ta cuộn tròn trong sân chờ đợi, chờ rất lâu, chờ đến mức run rẩy cả người.

Trời đã tối rồi mà hắn vẫn chưa xuất hiện.

Hắn đi đâu vậy?

Cái đầu thỏ cụp xuống của ta bỗng nhiên ngẩng lên.

Ta lại chạy vào trong núi, đến nơi mà Hoài Nam vương phi thăng năm xưa, nơi mà ta và Văn Cảnh thường đến hái thuốc.

Quả nhiên, ta nhìn thấy hắn.