Thành Tiên - Mễ Hoa

Chương 12




Hắn vừa tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc khố, khoác hờ hững chiếc áo ngoài, dưới lớp áo rộng thùng thình, những giọt nước còn vương trên lồng ngực.

Văn Cảnh dáng người cao ráo, mái tóc đen nhánh ướt sũng được búi gọn sau gáy, hơi rối.

Hắn cứ thế bình tĩnh g.i.ế.c c.h.ế.t Tào Nhị Ngưu, trên mặt không hề có chút sợ hãi.

Mãi cho đến khi ta gọi "Văn Cảnh?", hắn mới như bừng tỉnh, đôi mắt ngấn nước, đỏ hoe.

"Tỷ tỷ, ta g.i.ế.c người rồi."

Văn Cảnh mười bảy tuổi, buông thanh kiếm nhuốm m.á.u trong tay xuống, không thèm liếc nhìn t.h.i t.h.ể dưới đất, chỉ chăm chăm nhìn ta rồi bước tới.

Hắn đã cao hơn ta cả một cái đầu, vươn tay ôm lấy ta.

Hắn vùi đầu vào cổ ta, hơi thở ấm áp xen lẫn những giọt nước mắt nóng hổi: "Tỷ tỷ, đừng sợ, từ nay về sau, để ta bảo vệ tỷ."

Ta và Văn Cảnh cùng nhau xử lý thi thể.

Ba ngày sau, mụ Tào phát hiện con trai mất tích, bèn vội vã báo quan.

Mụ ta nói tung tích của Nhị Ngưu, ta và Văn Cảnh chắc chắn phải biết, bởi vì đêm hắn mất tích, hắn đã đến nhà chúng ta.

Ta hỏi: "Hắn đến nhà chúng ta làm gì?"

Mụ ta nhất thời cứng họng, nhưng rồi lại gào lên: "Nó tất nhiên là đi tìm ngươi, chắc chắn là ngươi câu dẫn con trai ta, muốn dan díu với nó!"

Ta kinh ngạc nhìn mụ ta, sắc mặt Văn Cảnh càng lúc càng sa sầm.

Tại công đường, hắn cười lạnh: "Pháp luật công minh, lẽ nào lại dựa vào lời vu khống của mụ đàn bà đanh đá này mà kết án sao?"

Tú tài đỗ đầu kỳ thi viện, ăn nói sắc bén, khí thế bức người, phản tố cáo mụ Tào tội vu khống.

Quan huyện đương nhiên đứng về phía hắn, nói Tào Nhị Ngưu vốn là kẻ lêu lổng, không biết đã đi đâu hưởng lạc rồi.

Còn mụ Tào lại dám vu cáo tú tài đỗ đầu, đúng là tội đáng muôn chết, đánh hai mươi trượng để răn đe kẻ khác.

Vụ án cứ thế khép lại.

Từ sau khi Tào Nhị Ngưu chết, tâm trạng ta sa sút rất lâu.

Tất cả là vì những lời hắn nói trước khi chết.

Mụ Tào miệng lưỡi quá độc địa, ta biết không thể để mụ sống yên ổn, bèn nhân đêm tối, hóa thành hình dạng bà mẹ chồng đã khuất của mụ ta, đến tìm mụ.

Lão phu nhân kia lúc lâm chung chỉ còn da bọc xương, bị mụ ta hành hạ đến chết.

Sau đó, mụ Tào quả nhiên hóa điên.

Ta nhìn sang nhà họ Tào cách vách, người đàn ông nhu nhược kia cùng đứa con gái nhỏ mười bốn tuổi tên Quế Hoa, phải nai lưng ra chăm sóc hai kẻ điên là Tào Đại Ngưu và mụ Tào, suốt ngày đầu tắt mặt tối.

Nơi thuộc về bọn họ, cuối cùng cũng chìm vào yên lặng.

Giữa ta và Văn Cảnh cũng có những thay đổi lặng lẽ.

Lúc lên núi hái thuốc, ta không còn nắm tay hắn nữa.

Cũng không còn lấy bàn chải lớn chà lưng cho hắn khi hắn tắm.

Váy áo và yếm, ta đều tự mình giặt sạch sẽ, không để hắn chạm vào.

Sống ở trần gian gần mười năm, cuối cùng ta cũng học được một từ - tránh hiềm nghi.

Văn Cảnh thấy rõ những thay đổi này, nhưng hắn vẫn luôn im lặng, chẳng nói gì.

Ta chậm chạp mới hiểu ra, Tào Nhị Ngưu nói đúng, Văn Cảnh là người đọc sách thánh hiền, hắn sớm đã biết những hành vi này là không đúng quy củ.

Nhưng hắn chưa bao giờ nói ra.

Ta ghét sự im lặng của hắn.

Năm đó, hắn mười bảy tuổi, cuối cùng ta cũng nhận ra Văn Cảnh tâm tư khó dò, không còn là đứa trẻ mà ta quen thuộc nữa.

Ta và hắn sống chung dưới một mái nhà, bình yên vô sự, từ đó không còn vượt quá giới hạn.

Cho đến khi hắn lên kinh ứng thí.

Ta lại trở về Tam Khư phủ, cùng đám yêu quái nơi núi rừng ngày ngày tụ tập vui đùa.

Chúng rất thích nghe ta kể chuyện dưới núi, kể về chợ búa trên trấn, về đủ loại người ta đã gặp.

Ta thở dài nói: "Làm người chẳng sung sướng gì, người dân dưới núi đa phần nghèo khó, ngày ngày năm năm lao động vất vả, chỉ mong no cái bụng, sinh con đẻ cái.

"Hơn nữa, quy củ của con người nhiều vô kể, nhất là với nữ nhân, trói buộc thân thể họ, còn muốn đầu óc họ ngu muội, nào là lễ giáo, phụ đạo, trinh tiết, nhu nhược, cứ thế truyền từ đời này sang đời khác."

Tiểu Hòe vuốt vuốt những cành cây trên đầu, tò mò hỏi: "Nhất định phải tuân theo những thứ đó sao?"

"Phải đấy. Nực cười là, những kẻ bắt họ phải tuân theo, phần lớn lại là nữ nhân, thích bịa đặt vu oan cho nữ nhân, cũng là nữ nhân."

"Không thể phản kháng sao?"

"Phản kháng? Trừ phi đầu óc bị nhồi sọ của họ tự mình thức tỉnh."

Ta nhìn vầng trăng trên cao, u uất nói: "Điều này quá khó."

"Tiểu Nguyệt tỷ, tỷ là yêu quái, sao phải chịu sự kìm kẹp của bọn họ?"

"Nhập gia tùy tục thôi, làm trái luân thường đạo lý thì sao sống nổi."

Ta buồn bực uống một ngụm rượu do Tiểu Hoa yêu ủ, bên cạnh là Hoàng đại tiên già dặn từng trải, khoác áo choàng, ý vị thâm trường nói với ta: "Một người làm trái lẽ thường, dĩ nhiên là không sống nổi, chỉ khi tất cả mọi người cùng làm trái lẽ thường, thì đó mới là lẽ phải."

Ta ngẫm nghĩ lời ông ta, giơ ngón cái lên: "Cao minh!"

Hoàng đại tiên kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác.

Tiểu Hoa yêu hỏi: "Tiểu công tử nhà ân nhân của tỷ, lần này có thi đỗ Trạng nguyên không?"

"Ta không biết, nhưng chắc chắn là nằm trong ba hạng đầu, học vấn của hắn rất tốt."

"Ta nghe nói, tú tài nào thi đỗ, người kinh thành sẽ mai mối cho, ngay ngày yết bảng, họ sẽ bị trùm bao tải bắt đi, rồi bái đường thành thân."

Hoàng đại tiên ở bên cạnh, nheo mắt lại, lên tiếng: "Đó gọi là bảng hạ tróc tể."

Tiểu Hoa yêu vui vẻ nói: "Dù sao cũng là được sắp xếp hôn sự mà, tiểu công tử từ nay sẽ thăng quan tiến chức, Tiểu Nguyệt tỷ có thể hoàn thành tâm nguyện rồi."

Hoàng đại tiên nói: "Chưa chắc đâu, dân gian chẳng phải có câu vui quá hóa buồn hay sao?"

"Phì phì phì! Hoàng ông, ông mau thu hồi lời nói đó lại!"

"Ta nuốt mất rồi, không nhổ ra được."

"Không nhổ ra được thì để Tiểu Hòe lấy cành cây thọc vào miệng ông mà khuấy."

"Thử xem?"

Yêu quái tụ hội, náo nhiệt vô cùng.