Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 71: C71: Nghỉ ngơi




Tuy Thời Tiến đã ngoan ngoãn khép miệng, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi số phận bị tiêm thuốc. Vết thương trên vai hắn quá sâu, phải bôi thuốc thật chậm và khâu vết thương.

"Thật ra không cần phải tiêm đâu, cháu cắn răng nhịn tí là xong ấy mà." Thời Tiến cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Chú Long rất chi công chính nghiêm minh, chỉ cầm máu sơ qua, rồi gọi người đưa hắn đến gian phòng bệnh sạch sẽ gần nhất, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ khâu và thuốc men.

Thời Tiến hoảng hốt, nói: "Vậy chú để cháu gọi điện thoại cho cậu Quân trước đã. Nếu anh ấy không tận mắt xác nhận cháu đã an toàn, chắc chắn sẽ không yên tâm..."

"Gây tê cục bộ thôi mà, dông dài thế làm gì." Chú Long mắng ngược lại một câu, rồi bảo phụ tá đem máy tính bảng sang.

Hóa ra chỉ là gây tê cục bộ thôi à.

Thời Tiến liền yên tâm, lại thấy chú Long bảo người cầm máy tính bảng đến, thế là cặp mắt thoắt cái sáng lên như đèn pha, vội vàng nịnh hót chú Long: "Chú Long thật là thấu hiểu lòng cháu mà."

Chú Long lườm hắn một cái sắc lẹm, đoạn bước đến ấn hắn xuống giường, sau đó cho người ta treo máy tính bảng lên giá đỡ ngay trước mặt hắn, ở độ cao sao cho camera vừa quay được mặt hắn, vừa quay được vết thương, rồi ấn mở máy.

Trong lòng Thời Tiến bỗng trỗi dậy một dự cảm không lành, bèn vươn tay cố kéo máy tính bảng xuống, đoạn nói: "Chú Long, chúng ta cứ tập trung khâu vết thương đã, không cần dăm ba cái máy tính bảng này đâu..."

Chú Long ấn hắn xuống, nhanh tay lẹ mắt mở cuộc gọi video cho Liêm Quân.

Cuộc gọi chỉ vừa reo lên một tiếng đã được nhận, bóng dáng Liêm Quân ngồi trong xe với chiếc điện thoại trong tay xuất hiện trên màn hình.

Thời Tiến: "..." Thôi xong.

Liêm Quân vốn đang hỏi thăm Phí Ngự Cảnh về tình hình của Thời Tiến, nghe nói Thời Tiến bị thương liền cuống lên, nhưng rồi chợt thấy có cuộc gọi video đến, thế là tay nhanh hơn não ấn nhận, sau đó cảnh tượng Thời Tiến ngả mình trên giường bệnh, phần thân trên trần trụi với vết thương máu me nhầy nhụa nơi bờ vai xuất hiện trên màn hình.

Trong thoáng chốc, anh như đánh mất tiếng nói, trừng trừng nhìn vết thương nơi vai của Thời Tiến. Anh liền cúp cuộc gọi với Phí Ngự Cảnh, mặt đanh lại, môi mím chặt, hồi lâu mới phát ra âm thanh lạnh lẽo: "Sao lại bị thương?"

"Bị dao quẹt trúng." Chú Long trả lời thay Thời Tiến, bắt đầu lấy thuốc sát trùng cho Thời Tiến.

Thuốc vừa chạm vào vết thương, khuôn mặt Thời Tiến liền nhăn nhúm lại, đau đến thiếu chút la ó lên.

Ngại có Liêm Quân đang nhìn, Thời Tiến đành nghiến răng nghiến lợi kìm tiếng la xuống, nhếch môi nặn ra một cái nụ cười khó coi với anh, nói: "Không sao, không sao cả, vết thương nhỏ ấy mà... Ờ thì, chú Long ơi, không phải chú đã nói sẽ gây tê sao..." Sao lại bôi trực tiếp lên thế kia?

Chú Long lạnh lùng đáp: "Thông thường khi gặp 'vết thương nhỏ', chúng tôi đều sẽ sát trùng trước, sau đó tiêm thuốc tê, cuối cùng mới khâu lại."

Thời Tiến ớn lạnh cả người, biết chắc chú Long cố ý, liền thấy đau lòng với gương mặt đầy lo lắng của Liêm Quân. Bàn tay camera chiếu không chiếu tới lén lút nhúc nhích, chọc nhẹ vào chú Long, ra hiệu bảo chú biết chừng mực chút, đừng kích thích Liêm Quân nữa.

Chú Long nguýt hắn một cái, nói: "Giờ biết xin tha rồi à, sao ban nãy lao vào quyết liệt thế? Cho nhóc nhớ đời... Nhịn chút đi, gây tê cho nhóc ngay đây."

Thời Tiến điên cuồng giật áo chú Long để chú bớt nói vài câu, rồi lại quay sang cười toe toét với Liêm Quân, gượng gạo giải thích: "Chuyện nhỏ thôi ấy mà... Anh đừng lo lắng, vết thương không sâu, tiêm thuốc tê là hết đau liền."

Liêm Quân cau mày nhìn hắn, bàn tay đặt trên xe lăn siết chặt đến độ khớp ngón trắng bệch, hồi lâu sau mới cất tiếng: "Nhẹ tay chút."

Chú Long hừ một tiếng xem như đáp lời.

Thuốc tê nhanh chóng phát huy tác dụng, cơn đau dần biến mất, Thời Tiến cuối cùng đã có thể cười thoải mái. Thấy chú Long không có ý định ngăn cản, còn vươn tay chỉnh máy tính bảng để camera không còn chĩa vào vết thương trên vai, chỉ nhắm vào mặt mình, bèn hỏi: "Phía anh có gặp nguy hiểm gì không, khi nào về được?"

"Không có nguy hiểm gì cả, sẽ về ngay, bây giờ đang trên đường đến sân bay." Liêm Quân trả lời, cố đè nén sự kích động bảo hắn chỉnh máy tính bảng về chỗ cũ. Thấy gương mặt hắn hơi tái, anh bèn dằn xuống nỗi lo âu, hỏi, "Phía em thế nào rồi? Lúc nãy Phí Ngự Cảnh nói năng lộn xộn quá, tôi không hiểu."


Thời Tiến đang muốn tìm đề tài dời sự chú ý của Liêm Quân đi để anh không phải chú ý đến vết thương của mình nữa, nghe anh hỏi vậy, vội kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay, còn nhấn mạnh việc David rất có thể chính là Monra.

Liêm Quân càng nghe sắc mặt càng xấu đi, chỉ muốn răn dạy Thời Tiến sau khi phát hiện David có vấn đề không nên chọn cách đơn độc đưa người đi. Song khi thấy Thời Tiến vừa nói vừa dè dặt đánh giá biểu cảm của mình, vẻ như lo sợ mình sẽ nổi giận, anh liền mềm lòng, nói: "Lần này do tôi sơ xuất, không ngờ Thương Hỏa còn có quan hệ với chính phủ nước L. Em đã làm rất tốt khi bảo vệ tất cả mọi người an toàn."

Thời Tiến không ngờ mình sẽ được khen, bụng dạ liền phơi phới lên, nói: "Thật ra cũng không tốt lắm... Vả lại không thể trách anh sơ xuất được, mọi người cũng không chú ý... Oa... oáp... Chú ý đến điểm ấy." Nói đoạn, hắn không nhịn được ngáp một cái, ra sức chớp mắt, bỗng dưng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Liêm Quân thấy thế, đoán hẳn là do bị mất máu, thêm cả tiêm thuốc tê, giọng bèn dịu đi: "Em ngủ thêm một lúc đi, đến khi em tỉnh dậy là tôi đã trở về rồi."

Cơn buồn ngủ ập đến quá đột ngột, Thời Tiến nghi ngờ thứ thuốc chú Long tiêm cho mình là thuốc mê, chứ chả phải gây tê cục bộ gì cả. Hắn cố giữ tỉnh táo hỏi: "Vậy anh đến sân bay chưa? Chú ý an toàn nha..."

"Sắp đến rồi." Liêm Quân trả lời, bàn tay khoát trên xe lăn khẽ giật như muốn xoa đầu Thời Tiến, nhưng tiếc rằng hai người cách nhau một cái màn hình, hoàn toàn không thể chạm vào nhau, thế là giọng nói lại càng nhẹ đi, "Ngủ đi, tôi trông em ngủ."

Đôi mắt của Thời Tiến đã gần như khép lại, hắn ú ớ lầm bầm câu gì đó, rồi nghiêng đầu thiếp đi.

Chú Long bất chợt mở miệng: "Vết thương của Thời Tiến rất sâu, chắc chắn sẽ để lại sẹo."

Nét mặt Liêm Quân vốn đã dịu đi khi nhìn Thời Tiến vào giấc lại lần nữa đanh lại, bàn tay siết chặt, anh khẽ đáp lại một tiếng. Nhớ đến vết thương do đạn bắn từ lần trước trên vai Thời Tiến, tâm trạng anh dần dần trùng xuống thấy rõ.

...

Đêm trước Thời Tiến thức trắng, thế là giờ đánh một giấc thẳng đến tối, khi tỉnh giấc đã thấy phòng tối om, không biết đã là giờ nào, bên cạnh tỏa ra hơi ấm, trên bụng còn có một cánh tay vắt qua.

Hắn chợt nhận ra điều gì đó, giật mình, nghiêng đầu hướng nhìn sang bên cạnh.

Liêm Quân đang nghiêng người nằm đối diện với hắn, mắt nhằm nghiền, hẳn là đang ngủ.

Thời Tiến không kìm được mà mỉm cười, toan nghiêng người ngắm Liêm Quân kĩ hơn, kết quả vừa cử động tay đã bị cánh tay khoát bên hông đè lại. Và rồi, Liêm Quân mở mắt.

"Đừng nhúc nhích, cẩn thận đè phải vết thương."

Liêm Quân cất lời, giọng nói hãy còn khàn khàn ngái ngủ, nhưng ánh mắt thoáng chốc đã sáng ngời lên. Đối diện với đôi mắt tròn xoe của Thời Tiến, anh không kìm lòng nổi bèn chống người dậy, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt hắn.

Thời Tiến lập tức vươn cánh tay không bị giữ còn lại lên ôm lấy anh, rồi men theo vai sờ lên cổ, hòng ngăn lại động tác muốn nhổm dậy của anh, ngửa đầu cắn nhẹ môi anh.

Liêm Quân khựng lại trong thoáng chốc, rồi dứt khoát tiếp tục nụ hôn.

Ọt ọt.

Một tiếng kêu kì lạ bị bóng đêm khuếch đại, vang vọng khắp phòng.

Liêm Quân kết thúc nụ hôn, thò tay xuống bụng Thời Tiến xoa nhẹ, hỏi: "Đói à?"

Thời Tiến sượng ngắt, giật mạnh tay anh ra, tiếp tục hôn!

Nụ hôn cứ thế tiếp tục một lúc lâu, đến mức hai người đã có chút động tình, Liêm Quân liền kéo lí trí về trước, hơi nhổm dậy xoa mặt Thời Tiến, nói: "Gượm đã, tôi đi gọi người mang thức ăn đến, để em ăn chút đã."

Cơ thể Thời Tiến nóng bừng, vết thương nhói nhói đau, hắn đành buộc mình đè nén sự kích động lại, gật đầu đáp: "Được."


Nhà bếp hẳn đã chuẩn bị từ sớm, Liêm Quân chỉ mới gọi được hai phút, những món ăn dễ tiêu hóa đã được mang đến.

Liêm Quân cho Thời Tiến ngồi dựa trên giường, mở bàn ăn giường bệnh ra, định bụng bón cho hắn ăn.

Thời Tiến bị thương ở vai trái, chỉ có vai trái không tiện cử động, không ảnh hưởng gì đến việc ăn uống. Hắn lòng thì tiếc nuối mà ngoài mặt lại ngượng ngùng ngăn cản động tác bón cơm của Liêm Quân, tự mình cầm đũa, vung vẩy đôi đũa thuần thục vô cùng, trong không có vẻ gì là thương tật.

Liêm Quân thu tay về, thấy hắn ăn ngon miệng thì yên tâm phần nào, chỉ thỉnh thoảng đưa nước hoặc khăn giấy cho hắn, phải nói là hết mực chu đáo.

Ăn uống no say xong, Thời Tiến vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý, vệ sinh cá nhân, sau đó quay về nằm lên giường.

Liêm Quân nằm bên cạnh, ôm hắn vào lòng, giúp hắn xoa bụng. Bỗng nhiên, anh cúi đầu hôn lên vết thương trên vai trái hắn, nói: "Chú Long bảo vết thương này có thể sẽ để lại sẹo."

"Sẹo là huân chương của đàn ông, có cũng chẳng sao." Thời Tiến rất lạc quan, thấy tâm trạng Liêm Quân dường như không vui, lại nói, "Em thật sự không sao, vết thương này không sâu, qua mấy ngày là khỏe như vâm."

Liêm Quân nắm thật chặt tay hắn, chẳng nói chẳng rằng.

Biết chắc anh lại bắt đầu tự trách, Thời Tiến thầm thở dài trong lòng, nhích cánh tay không bị thương lên ôm anh, nói lảng sang chuyện khác: "Lúc trước em quên hỏi, đám thuộc hạ của Lão Quỷ đã được cứu về hết rồi chứ? Với cả Tả Dương và Long Thế, bọn chúng thế nào rồi?"

Liêm Quân nắm tay hắn, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi trả lời: "Đã cứu về hết, nhưng lại bị Monra đánh thuốc, cần phải ở lại nước T trị liệu một thời gian. Tả Dương dẫn theo Long Thế bỏ chạy, hiện tại chưa rõ tung tích. Những việc này bọn Quái Nhất sẽ ở lại xử lý, em đừng lo, khi nào vết thương của em lành, chúng ta sẽ quay về thành phố B."

Thời Tiến ngớ ra, hỏi: "Sao đột nhiên lại về thành phố B? Bên kia có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là muốn về nghỉ ngơi một thời gian." Liêm Quân trả lời, vuốt ve tóc hắn, đoạn nói tiếp, "Thời tiết ở đây không tốt, không hợp để dưỡng thương, chúng ta về thành phố B nghỉ dưỡng. Em có muốn đi đâu đó chơi không, tôi dẫn em đi."

Nghỉ dưỡng!

Thời Tiến lập tức nắm được mấu chốt vấn đề, trở tay nắm ngược lại tay Liêm Quân, giọng chợt cao vút lên: "Anh đã đáp ứng với em sau kỳ nghỉ sẽ đến bệnh viện kiểm tra chi tiết sức khỏe rồi mà, em không muốn đi chơi, em phải đi bệnh viện!"

Hàng trăm mối lo ngổn ngang trong lòng Liêm Quân thoáng chốc bị quét sạch bởi tiếng kêu của hắn, anh chống người dậy nhìn vào đôi mắt long lanh sáng ngời của hắn, trái tim chợt như mềm nhũn ra. Anh khom lưng hôn nhẹ hắn, nói: "Được, tôi sẽ đi kiểm tra sức khỏe, phải cố gắng mau chóng khỏe lại để chăm sóc em thật tốt chứ."

"Bây giờ anh đã chăm sóc em rất tốt rồi. Việc chăm sóc sức khỏe không thể hấp tấp, chúng ta vẫn nên nghe lời bác sĩ thì hơn." Thời Tiến thỏa mãn ôm lấy anh, niềm hi vọng bỗng dâng trào trong cõi lòng. Hắn tưởng tượng ra dáng vẻ bước đi như người bình thường sau khi được chữa trị của Liêm Quân, không khỏi nở nụ cười, nói, "Khi nào anh khỏe rồi, chúng mình đi hẹn hò đi."

Hắn vẫn nhớ rõ việc phải đền bù tuổi thơ cho Liêm Quân đấy nhé. Nếu được đi hẹn hò, hắn có thể đường đường chính chính đưa Liêm Quân đến công viên giải trí chơi vài trò, rồi đi tàu lượn siêu tốc các kiểu rồi.

Liêm Quân lại hiểu lầm ý hắn. Anh nhớ ra kể từ khi xác định quan hệ với hắn đến nay, hai người luôn bận tối tăm mặt mày, chẳng có nổi một buổi hẹn hò đàng hoàng, trong lòng bỗng chốc khó chịu vô cùng, cảm thấy bản thân mình thật là một người yêu không đủ tiêu chuẩn nhất trên đời.

Thời Tiến mới mười mấy tuổi, đang ở độ tuổi ham chơi ham vui, nhưng luôn vì anh mà phải kiêng kỵ rất nhiều chuyện. Là anh nợ Thời Tiến.

"... Chúng ta sẽ đi hẹn hò." Anh khẽ nói, đoạn xoa mặt Thời Tiến, tắt đèn ngủ, dùng bóng tối để che giấu vẻ mặt của mình, nói, "Ngủ đi, giờ em đang bị thương, phải nghỉ ngơi đầy đủ."

Thời Tiến đã ngủ cả một ngày, đâu thể ngủ được nữa, song nhớ đến Liêm Quân bận bịu cả ngày nay, chắc chắn bây giờ rất mệt, bèn gật đầu, thỏa mãn ôm cánh tay anh, nhắm hai mắt lại, sau đó bảo nhóc Chết chiếu phim trong đầu.

Nhóc Chết bất bạo động, không hợp tác, lôi sách giáo khoa ra cho hắn đọc.

Thời Tiến: "..."


...

Học hành làm người ta buồn ngủ, người xưa nói cấm có sai.

...

Sau bữa sáng ngày hôm sau, Liêm Quân triệu tập đám Quái Nhất đến mở họp, nói chính xác hơn là Liêm Quân họp với đám Quái Nhất, Thời Tiến ngồi bên cạnh ôn bài.

Trước công cuộc học tập, ngay cả việc dưỡng thương cũng phải nhượng bộ, Thời Tiến đau khổ siết bao.

Hắn liếc nhìn đám người Quái Nhất ngồi thành vòng tròn trên ghế sô pha, rồi thở dài cam chịu, cầm bút điện tử lên, vừa giải đề vừa dự thính cuộc họp.

Nghe được một lúc, hắn đã biết đại khái thế cuộc hiện tại.

Ngày hôm qua, sau khi hắn được chú Long chuyển vào phòng bệnh, chuyện ở đại sảnh để lại cho Quái Cửu tiếp quản.

Sau cuộc hỗn chiến, viện quân của Thương Hỏa bị tóm gọn cả đám, cái gã David mà hắn nhận định là Monra bất tỉnh ngay tại chỗ sau khi hắn nã vài phát súng phế bỏ cánh tay. Đến khi tất cả mọi việc đã được an bài đâu vào đấy, Quái Cửu đến thu dọn hiện trường, David đã hôn mê do mất máu quá nhiều.

Quái Cửu sai người nâng David vào phòng phẫu thuật, lấy đạn cho hắn ta, sau đó nhốt vào một phòng riêng, cho người canh gác ngoài ba lớp, trong ba lớp.

Sau khi tín hiệu được khôi phục, chính phủ nước L nhanh chóng biết được tình hình trong bệnh viện. Họ tỏ ra rất kinh hãi trước việc Thương Hỏa giả mạo nhân viên chính phủ tập kích bệnh viện, vội cử một quan chức cấp khá cao đưa người đến lại đây trấn giữ, đồng thời lấy lý do sửa chữa đường ống, sử dụng đặc quyền tạm thời phong tỏa các con đường xung quanh bệnh viện, dọn ra một khu vực tuyệt đối an toàn và sạch sẽ cho bệnh viện để biểu đạt thành ý của mình.

Hiện tại vị quan chức nọ vẫn đang ở bệnh viện, chờ đợi đích thân xin lỗi Liêm Quân.

Nguyên nhân gây hỏa hoạn ở tòa nhà của chính phủ cũng đã được tra ra, quả thật như Thời Tiến suy đoán, là do con người gây nên.

Một bên khác, thuộc hạ của Lão Quỷ đã được đưa vào một bệnh viện tư nhân ở nước T, tình hình tạm thời ổn định. Sau khi nhận cuộc gọi từ Liêm Quân, Lão Quỷ lại bắt đầu tạo áp lực với Cửu Ưng, thế trận càng trên nên khốc liệt hơn, khiến cho "chiến trường" kéo đến tận trong nước, với một thái độ bằng mọi giá phải sống mái với Cửu Ưng.

Phía Cửu Ưng thì lại bắt đầu điên cuồng gọi cho Liêm Quân, nhưng tất nhiên Liêm Quân chẳng buồn để ý đến, chuyên tâm chuẩn bị đối đầu với Thương Hỏa.

Nghe đến đó, Thời Tiến có chút kinh ngạc, không nhịn được xen vào: "Chúng ta phải tiếp tục đánh nhau với Thương Hỏa sao?"

"Chỉ là dạy cho Thương Hỏa một bài học thôi." Liêm Quân đáp lại, đoạn hỏi, "Giải xong đề chưa? Lát nữa tôi kiểm tra đấy."

Thời Tiến lập tức nhăn mặt, chuyển sự chú ý trở lại máy tính bảng, tiếp tục làm bài.

Đám Quái Nhất đứng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nhìn dáng vẻ Thời Tiến ngoan ngoãn làm bài, bèn liếc mắt nhìn nhau, không cần nói cũng ngầm hiểu ý nhau.

Gì mà dạy cho Thương Hỏa một bài học chứ, với tình hình thủ lĩnh Thương Hỏa có khả năng đã bị tóm như hiện tại, rõ là cậu Quân đang muốn làm lớn chuyện, cũng chỉ có cái loại đầu óc lâu lâu ngáo ngơ hết thuốc chữa như Thời Tiến mới bị câu trả lời đơn giản như vậy lừa gạt.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, chính phủ nước L cuối cùng cũng truy ra tận gốc, rút "cái đinh" Thương Hỏa cài cắm trong bộ máy chính phủ nước L ra. Cùng lúc đó, phía Cửu Ưng bỗng nhiên gửi tin đến: Tả Dương bất ngờ ngã bệnh nặng, đã được đưa đến bệnh viện.

Liêm Quân sau khi hay tin mới chịu nhận cuộc gọi của Cửu Ưng, rồi biết được một chuyện đầy kịch tính từ phụ tá của Tả Dương: thực chất Tả Dương không phải ngã bệnh, mà là trúng độc, đã thế còn trúng thứ thuốc độc do Long Thế chế tạo, mà Long Thế hiện đã chết.

Hóa ra vào cái ngày đưa Long Thế rời khỏi thành phố C ấy, Tả Dương khi biết mình bị chơi xỏ đã giận dữ đến mức ép Long Thế chế ra thuốc giải chữa trị cho Liêm Quân, nhằm đánh trả một cú. Như một lẽ hiển nhiên, Long Thế không thuận theo, Tả Dương liền nổi máu điên, lấy hai ống thuốc do Long Thế chế tạo còn lại trong tay ra, tiêm một mũi cho Long Thế.

Long Thế giả vờ thỏa hiệp khiến Tả Dương buông lỏng cảnh giác, sau đó đột nhiên vùng dậy phản kích, nhân lúc hỗn loại tiêm ống cuối cùng vào người Tả Dương, Tả Dương rút súng ra đánh trả theo bản năng, tức thì bắn chết Long Thế.

Giờ đây ý đồ của phụ tá Tả Dương là, chỉ cần Liêm Quân có thể cứu được Tả Dương, Cửu Ưng bằng lòng trả bất cứ giá nào.

Liêm Quân mở chế độ loa ngoài, tất cả mọi người ở trong phòng đều nghe thấy lời của phụ tá Tả Dương.

Quái Nhị cất lời, với vẻ mặt rối rắm: "Long Thế thế mà chết rồi..." Tuy khi trao Long Thế đưa đi, mọi người đã dự liệu được chuyện này, nhưng nay Long Thế chết thật, lại còn chết một cách bi thảm như vậy...

Mọi người lặng đi, trong lòng đều nghĩ đến một chuyện – rốt cuộc họ có nên báo tin Long Thế qua đời cho chú Long hay không.


Liêm Quân nghe phụ tá Tả Dương giãi bày xong, ngón tay nhịp nhịp lên tay vịn xe lăn, nói: "Loại thuốc cứu được Tả Dương... quả thật bác sĩ của tôi đã sắp nghiên cứu ra, nhưng cái giá tôi muốn, có lẽ Cửu Ưng sẽ không chịu trả đâu."

Giọng điệu của người phụ tá tức thì trở nên khẩn thiết hơn: "Ngài muốn gì cứ nói, thứ gì tôi cũng đồng ý."

"Tôi muốn trên cõi đời này không còn tồn tại Cửu Ưng nữa." Liêm Quân đáp, sau đó hỏi, "Cái giá này, anh có thể đại diện Cửu Ưng trả không?"

Phụ tá nín lặng, qua một lúc lâu, ngay khi đám Quái Nhất cho rằng gã ta sẽ cúp máy hoặc là cò kè mặc cả, gã ta lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này tôi phải thương lượng với đại ca. Bây giờ anh ấy đang hôn mê, tôi không thể tự ý quyết định, anh cho tôi vài ngày."

Mọi người hết sức bất ngờ, không dám tin tên phụ tá này lại bày tỏ thái độ "Có thể suy xét", phải biết rằng yêu cầu mà Liêm Quân đưa ra là khiến cho Cửu Ưng biến mất đấy.

Liêm Quân cũng thoáng biến sắc, đoạn nói: "Được, tôi cho anh thời gian."

Phụ tá thở phào nhẹ nhõm, hết mực khách sáo nói lời cảm ơn với Liêm Quân, sau đó cúp điện thoại.

Quái Nhị không kìm được mà nói: "Gã phụ tá này trung thành với Tả Dương thật đấy. Mọi người có nhận ra không, gần như gã ta không thèm để tâm đến chuyện Cửu Ưng sẽ ra sao, chỉ để tâm đến sự sống còn của Tả Dương."

"Nghe nói gã được Tả Dương cứu về từ đống người chết, nên trước nay luôn hết lòng bảo vệ Tả Dương." Quái Nhất tiếp lời, trong giọng nói thấp thoáng sự bồi hồi.

Song đến giờ phút này, mục đích cuộc hành trình đến nước L của họ cuối cùng cũng xem như đã hoàn toàn đạt được: người của Quỷ Quái đã được cứu thoát, bằng chứng cho quan hệ hợp tác của Cửu Ưng và Thương Hỏa đã nắm được, Cửu Ưng giờ đây vẫn còn tổn hại nặng nề, chính phủ không phải dè chừng nữa mà có thể quang minh chính đại đánh vào Cửu Ưng.

Mọi chuyện về cơ bản đã kết thúc, theo sự sắp xếp của Liêm Quân, Quái Nhất và Quái Tam sẽ tiếp quản tất cả các công việc còn lại, nên phải ở lại nước L thêm một thời gian, đám Quái Nhị và Quái Ngũ thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, quay về thành phố B với họ.

Sau khi hoàn thành chuỗi bài thi dài đằng đẵng, Thời Tiến thấy mọi người đều tỏ vẻ "Chuyện ở nơi này đã có thể đặt dấu chấm hết", lấy làm lạ lắm, bèn hỏi: "Khoan đã, mấy anh tính mặc kệ Monra luôn hả? Gã ta vẫn đang bị nhốt trong bệnh viện của mình đấy."

Quái Nhị cười hừ, đáp: "Kệ đấy, gã bảo gã tên David, vậy chúng ta cứ coi gã là David mà nhốt là được. Đến khi đủ thời gian đủ lâu, phía Thương Hỏa đưa thủ lĩnh mới lên, chúng ta hẵng thả, cho gã ngoan ngoãn ra đi bằng cái danh David với hai bàn tay trắng đó."

Thời Tiến nghe thế há hốc mồm, lúc này mới hiểu bài học mà trước kia Liêm Quân nói sẽ dạy cho Thương Hỏa rốt cuộc là bài học gì – giam giữ thủ lĩnh cũ của người ta, đợi chúng đổi thủ lĩnh mới, sau đó khi thủ lĩnh mới lên ngôi thì thả thủ lĩnh cũ ra. Liêm Quân đang muốn ép Thương Hỏa phải nội chiến với nhau cơ đấy.

Hắn quay đầu nhìn về phía Liêm Quân đang nói gì đó với Quái Nhất, biểu cảm đổi tới đổi lui, cuối cùng dừng ở vẻ kiêu ngạo, thỏa mãn thầm nói: "Cục cưng nhà tụi mình thông minh quá, y hệt tao vậy!"

Nhóc Chết: "... Đồ mặt dày."

Thời Tiến liền đanh mặt, nói: "Mày nói gì cơ!"

Nhóc Chết quyết đoán ngậm miệng, giả vờ mình đã chết máy.

Lại qua vài ngày, vết thương trên người Thời Tiến đã khép miệng, đạt tiêu chuẩn được đi máy bay, Liêm Quân vung tay đặt chuyến bay về thành phố B vào tối ngày hôm sau.

Thời Tiến cho rằng về thành phố B càng sớm thì Liêm Quân cũng có thể đi kiểm tra sức khỏe càng nhanh, cho nên không có ý kiến gì với thời gian xuất phát, nhưng hắn cứ có cảm giác dường như mình quên mất điều gì đó, đã suy nghĩ thật kĩ mà vẫn không nhớ ra được.

Thời Tiến cứ khổ não nghĩ ngợi mãi đến trước giờ xuất phát ngày hôm sau, khi hắn và Liêm Quân đi ra khỏi bệnh viện, bắt gặp Phí Ngự Cảnh đứng trước cửa bệnh viện, rốt cuộc mới nhớ ra mình quên mất điều gì – kể từ ngày xảy ra chuyện đến nay, Phí Ngự Cảnh dường như chưa từng xuất hiện ở bệnh viện, chẳng khác gì bốc hơi khỏi thế gian này vậy!

Nghĩ đến đây, hắn vội vã chạy đến trước mặt Phí Ngự Cảnh, cau mày hỏi: "Mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Đừng bảo là anh lại rối loạn căng thẳng, ngủ không được nên chạy loạn lên đấy nhé."

Phí Ngự Cảnh trước mắt đeo hai bọng mắt đen xì, quả thật là bộ dạng ăn không ngon ngủ không yên. Trước câu hỏi của Thời Tiến, anh ta chỉ cúi đầu lấy một tấm danh thiếp từ trong cặp táp ra, nhét vào tay hắn, rồi nói: "Lần này đến phiên anh bận việc, anh sẽ ở lại nước L trong thời gian ngắn. Mày dưỡng thương cho tốt, có việc thì gọi cho anh." Dứt lời, anh ta xoay người leo lên một chiếc xe cách đó không xa, chạy mất dạng.

Thời Tiến cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay. Trên đó cũng chỉ in đơn giản tên Phí Ngự Cảnh và một dãy số, dãy số ấy lại khác hẳn với số điện thoại của Phí Ngự Cảnh mà hắn lưu trong di động, hắn liền nhíu mày – vậy nên cái này là... số điện thoại cá nhân của Phí Ngự Cảnh?

Nhóc Chết bỗng lên tiếng nhắc nhở: "Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu giảm rồi, về mức 450."

450, lại một cái mức thấp kỷ lục mới. Thời Tiến nhìn danh thiếp trong tay với tâm trạng rối bời.

Thế tức là Phí Ngự Cảnh đưa số điện thoại này, là muốn bày tỏ đã thừa nhận đứa em trai này, cho hắn thêm một nhân tố sinh tồn ư?

Thật đúng là... không phải điều hắn muốn tí nào.