Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 1




Thời Tiến mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ mềm mại rộng lớn, mặc áo ngủ thuần cotton trên người, ôm một cái gối ôm dưa chuột trong ngực.

Đây là đâu, không giống như là bệnh viện, cũng khẳng định không phải là địa ngục.

Cậu mờ mịt chớp mắt mấy cái, giơ tay xoa trán.

Cậu không phải đang trên đường bắt trộm bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm vào sao? Với tốc độ của xe tải kia, khả năng cậu còn sống gần như bằng không, vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?

“Chính là cậu trọng sinh nha.”

Đột nhiên, một âm thanh của máy móc lanh lảnh vang lên trong đầu, Thời Tiến giật mình chấn động ngồi dậy, cảnh giác nhìn quanh: “Ai đang nói đó?”

“Tui à, là bàn tay vàng cộng bùa bảo mệnh của cậu, cậu có thể gọi tui là Tiểu Tử.”

“Cười chết?”

* ‘Tử’ trong tên của bé hệ thống là cái chết, ‘tiểu’ đọc hơi giống với ‘tiếu’ – cười; bạn Tiến đọc lái thành ‘tiếu tử’ = cười chết.

“… Tiếng phổ thông của tui rất chuẩn, cảm ơn.”

Thời Tiến thu hồi ánh mắt nhìn quanh, rốt cục xác định giọng nói này là trực tiếp vang lên trong đầu mình, thử giơ tay gõ gõ đầu mình.

“Đừng gõ, gõ nữa là ngủm luôn đó.”

Thời Tiến: “…”

Việc đã đến nước này, Thời Tiến cũng xác định được, cậu sống lại, hơn nữa nhất định không ở trong thân thể của mình ——thân thể của cậu vốn là một anh đẹp trai cao ráo, cơ bụng tám múi, thân thể hiện tại này lại béo trắng châu tròn ngọc sáng, duỗi tay ra đều là những khối thịt, thở một cái là áo ngủ căng lên, hai chân cong cong, quần bó sát đùi.

… Sống đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng “ổn trọng”* như thế.

* nghĩa bóng là bình tĩnh đáng tin cậy, nghĩa từng từ là nặng cân ổn định aka nặng cân.

Còn không bằng chết luôn cho xong.

Tiểu Tử như nhìn thấu ý nghĩ của cậu, tra hỏi như phát ra từ linh hồn: “Mạng quan trọng hay cân nặng quan trọng hơn?”

Thời Tiến lại nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt an tĩnh.

“… Cân nặng có thể giảm, sinh mạng không cách nào có lại, hơn nữa chết rồi thì không ăn được đồ ăn ngon, không xoa được mạt chược mê người.”

Hô hấp của Thời Tiến cứng lại, nhớ tới xúc cảm trơn mượt khi ngón tay lướt trên mạt chược, xoẹt một cái mở mắt ra, đứng dậy xuống giường, sửa sang quần áo: “Nói đi, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Một hồi yên lặng, ngay khi Thời Tiến hoài nghi tất cả những thứ này đều là ảo giác xuất hiện trước khi chết của mình, đại não đột nhiên đau nhói như bị đâm, một đống ký ức và hình ảnh lung ta lung tung tràn vào như trút nước.

Nửa giờ sau, cậu quay về giường nằm xuống lần thứ hai, bình yên nhắm hai mắt lại.

Tiểu Tử: “… Cậu đừng như vậy! Là đầy tớ của nhân dân, chính nghĩa và nhiệt tình của cậu đâu!”

Thời Tiến ngáy khò khò.

Tiểu Tử: “Hu hu hu, chú cảnh sát chú không thể như vậy, hu hu hu hu hu hu…”

Thời Tiến nhẫn.

“Hu hu hu, hu hu hu… Ra bài! Ù rồi! Đáy biển mò kim! Giang thượng khai hoa!”

* Vỹ Vỹ: ừm.. câu trên chủ yếu là ngôn ngữ trong mạt chược, tui hổng biết để kiểu gì.

Thời Tiến không thể nhịn được nữa mà vén chăn lên, lần thứ hai xuống giường chỉnh sửa quần áo, đầy mặt là sinh không thể luyến, hỏi: “Cho nên quyển tiểu thuyết tôi xem trước khi chết là bản thể của cậu? Sau khi tôi chết, cậu kéo tôi tới thế giới trong sách?”

Tiểu Tử không khóc nữa, ngoan ngoãn trả lời: “Ừm.”

“Nơi này thật sự là trong sách?”

Tiểu Tử trầm mặc.

“Vậy tôi còn có thể từ nơi này đi ra ngoài sao?”

Tiểu Tử: “Có đi ra ngoài cậu cũng không sống lại được nữa.”

Lần này đổi thành Thời Tiến trầm mặc, một lúc lâu, cậu tiếp tục hỏi: “Tại sao lại là tôi?”

“Bởi vì…” Lần này, giọng Tiểu Tử mang theo chần chờ, tạm dừng hai giây, trả lời rõ ràng: “Gặp khó khăn, tìm chú cảnh sát!”

“…” Cậu nói thật có đạo lý.

Thời Tiến không còn gì để nói, cất bước đi vào buồng tắm thông với phòng ngủ, đứng ở trước gương.

Trong gương là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc là bởi vì mặt mũi rất quen thuộc, xa lạ là bởi vì hình dáng rất xa lạ —— thân thể này vậy mà lại giống cậu lúc còn trẻ như đúc, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên mũi cũng có, chỉ là khổ hình lớn hơn vài vòng.

May mắn bề ngoài vẫn là của mình, cảm giác không khỏe giảm đi rất nhiều. Thời Tiến thở dài, cam chịu số phận mà đánh răng rửa mặt.

Căn cứ vào ký ức Tiểu Tử cung cấp có thể biết được, bây giờ cậu cũng gọi là Thời Tiến, sắp tròn mười tám tuổi, là vai chính một quyển tiểu thuyết mác ngoài là tả thực báo thù sảng văn, tên là ‘Thanh tiến độ tử vong’, nội dung truyện thì uất ức lại phiền muộn, mà còn bị bỏ hố.

Vai chính Thời Tiến có một lão cha ngựa giống và năm anh trai cùng cha khác mẹ, khi cha ngựa giống còn sống, Thời Tiến là tiểu tổ tông trong nhà, được năm vị anh trai sủng lên trời, cha ngựa giống chết rồi, Thời Tiến là con rệp người trong nhà ai cũng có thể giẫm một cước, bị năm ông anh trai xé bỏ mặt nạ thân thiết ngược đến chết.

Mà thời gian cậu trọng sinh tới, đúng vào lúc cha ngựa giống mới vừa qua đời, cũng chính là khúc tiểu thuyết bị bỏ dở.

Sửa sang xong cho mình, Thời Tiến cũng không ra khỏi cửa, mà là về giường ngồi, tiếp tục nói chuyện với Tiểu Tử trong đầu.

“Cậu cần tôi làm cái gì?”

Bánh có nhân sẽ không rớt từ trên trời xuống, Tiểu Tử nhọc lòng giúp cậu trọng sinh, nhất định là có yêu cầu.

Tiểu Tử thả ra trong đầu cậu hai thanh na ná thanh tiến độ, trả lời: “Đây là Thanh Tiến Độ Tử Vong, cái 999 bên trên chính là của cậu, hiện tại đã tới 998, một khi đầy thanh, thân thể bây giờ của cậu sẽ đối mặt với cái chết, cho dù là tôi cũng không cứu được, trói chặt với cậu là tôi cũng sẽ nối gót mà biến mất theo, tôi cần cậu làm rỗng nó, mang theo tôi sống tiếp.”

Thời Tiến hơi hơi có chứng cưỡng chế, việc đầu tiên không phải quan tâm thanh tiến độ này có liên quan tới mạng nhỏ của mình, mà là lộ ra một biểu tình giống như ăn phân, hỏi: “Thứ này không thể lấy cho tròn, biến thành 1000 sao?”

* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế có tên tiếng Anh là Obsessive Compulsive Disorder – OCD, là một loại bệnh tâm thần. Người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có thể có những suy nghĩ và sự thôi thúc mang tính chất ám ảnh hoặc những hành vi cưỡng chế lặp đi lặp lại. Túm lại là không chịu được khi nhìn thấy thứ không hoàn mĩ.

Ví dụ về một suy nghĩ ám ảnh là nghĩ rằng các thành viên trong gia đình của người bệnh có thể bị tổn thương nếu họ không mặc quần áo theo đúng thứ tự mỗi sáng. Hoặc cái khăn lệch 1mm cũng phải chỉnh lại.

Giọng điệu Tiểu Tử vốn hơi nghiêm túc đột nhiên biến đổi, như ép cuống họng mà nói: “Quỷ sứ~, thanh tiến độ 1000 không thuộc về cậu, đó là thanh của bảo bối nhà tui nha~.”

Thời Tiến run rẩy cầm cập, nói rằng: “Đang nói chính sự, nghiêm túc một chút!”

“… Bên dưới thanh tiến độ của cậu chính là 1000, dưới tình huống tự bảo toàn tính mạng cho bản thân, tôi cần cậu tìm chủ của nhân thanh tiến độ này, cũng giúp anh ấy làm rỗng thanh tiến độ, bảo vệ mạng của anh ấy.” Ngữ khí của Tiểu Tử nghiêm túc trở lại, mơ hồ mang theo một chút cẩn thận từng li từng tí và cầu xin, hỏi: “Cậu giúp tôi được không? Tôi, tôi có thể tặng quà báo đáp cậu, cũng sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”

Đã nói đến mức độ này, Thời Tiến còn có thể nói gì, đành phải nhịn xuống chứng cưỡng chế của mình, nặng nề gật gật đầu.

Tự nhiên nhặt được thêm một mạng, tuy rằng cái mạng này lúc nào cũng có thể toi, trong đầu mọc thêm một thứ biết khóc hu hu tự xưng là bàn tay vàng, còn phải đi tìm một người cũng có thanh tiến độ, nhưng tóm lại là được sống thêm một đời nữa không phải sao, có thể xoa mạt chược nhiều hơn một chút.

Tóm lại là cậu có lời.

Tiểu Tử nhảy nhót hoan hô: “Oa, tui biết Tiến Tiến nhà ta là tốt nhất.”

Thời Tiến từng bởi vì cái nhũ danh Tiến Tiến này mà vô số lần bị người khác hiểu lầm là Tĩnh Tĩnh: “… Cậu câm miệng.”

* Tiến: [jìn], Tĩnh: [jìng]. Ý là bạn Tiến hiếu động nhưng bị hiểu nhầm là rất yên lặng.

Trao đổi thông tin xong, Thời Tiến sắp xếp lại ký ức trong đầu một chút, sau đó mới cất bước ra khỏi phòng.

Cha ngựa giống của thân thể này tên là Thời Hành Thụy, là thiên tài thương mại, tay trắng dựng nghiệp, thành lập đế quốc thương mại khổng lồ, sau khi sinh Thời Tiến thì mang theo cậu ra nước ngoài định cư, mang luôn cả việc làm ăn chính qua.

Tang lễ của lão mới kết thúc hôm qua, hôm nay, luật sư của lão sẽ tới tuyên bố di chúc.

Buổi tuyên bố di chúc này là lén lút tiến hành, người nghe di chúc chỉ có một mình Thời Tiến, năm vị anh trai của cậu đều không có ở đây. Đây là ý của Thời Hành Thụy, bởi vì Thời Hành Thụy không định phân cho năm anh con trai còn lại một xu nào.

Đều là con trai, thái độ Thời Hành Thụy đối xử với mấy đứa con lại hoàn toàn khác nhau. Lão thiên vị nhất là đứa con út – Thời Tiến, cũng chỉ tiết lộ ra bên ngoài sự tồn tại của đứa con Thời Tiến này, năm đứa khác đều sống cùng mẹ, chỉ ngày lễ, ngày tết mới tới họp mặt một chút, cho dù bên ngoài nghe nói năm tinh anh trẻ tuổi này có năng lực ưu tú, cũng không biết bọn họ và Thời Hành Thụy là quan hệ cha con.

“Đều là con trai, sao Thời Hành Thụy lại bất công đến như vậy.”

Thời Tiến nhớ lại ký ức của nguyên chủ và tư liệu Tiểu Tử đưa, hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi hành vi của Thời Hành Thụy.

“Chắc là bởi vì ngoại hình cậu đẹp mắt nhất?” Tiểu Tử không dấu vết vỗ mông ngựa.

Thời Tiến: “…” Cậu liếc nhìn bụng heo và giò heo của mình, quyết định ngừng đề tài này lại, không muốn tự tìm ngược.

Khi hai người cùng lục lọi ký ức và trò chuyện, luật sư của Thời Hành Thụy đã đến, sau khi đi tới chào hỏi đơn giản, bắt đầu đọc danh sách di sản dài ngoằng của Thời Hành Thụy.

Thời Tiến vào tai trái ra tai phải, đồng thời cùng Tiểu Tử phân tích Thanh Tiến Độ Tử Vong liên quan đến mạng nhỏ của mình trong đầu.

“Thứ này làm sao mà tẩy sạch?” Thời Tiến hỏi.

“Nhân tố dẫn đến cái chết ít đi, thanh tiến độ sẽ lùi thôi.” Tiểu Tử đáp.

Thời Tiến suy tư.

Trong nội dung của tiểu thuyết, nguyên chủ là bị năm người anh trai ngược chết, nói cách khác, tính mạng nguyên chủ hoàn toàn chính là bị năm người anh trai uy hiếp. Mà năm người anh trai chi sở dĩ không ưa nguyên chủ như vậy… Tầm mắt của cậu dời qua danh sách di sản trong tay luật sư, ở trong lòng mắng Thời Hành Thụy một câu đồng đội heo.

Đứa con bị cha lạnh nhạt thậm chí không thèm nhìn tới, đối với em trai được cha thích hơn, làm sao có khả năng thích được. Hơn nữa tình huống nhà họ Thời càng phức tạp hơn, còn dính dáng đến lợi ích tiền bạc.

Việc Thời Hành Thụy có năm thằng con lớn, lại đem toàn bộ di sản cho con trai nhỏ này, quả thực là đang ngại Thời Tiến kéo không đủ cừu hận vào người, chết không đủ nhanh!

“…Trang viên Maria, đây là tất cả bất động sản. Mặt khác, Thời tiên sinh bàn giao, cho ngài kế thừa toàn bộ cổ phần của Thụy Hành, xét thấy ngài vẫn chưa học xong đại học, cho nên trước khi ngài có thể tự mình gánh vác một phương diện, phó đổng Từ Thiên Hoa sẽ tạm thời quản lý công ty, ngài có thể đi theo giám sát. Bên trên chính là toàn bộ nội dung di chúc, nếu ngài xác định không có vấn đề, mời ký tên ở đây.”

Cuối cùng luật sư cũng đọc xong danh sách di sản, đẩy mấy phần văn kiện lên trước mặt Thời Tiến.

Thời Tiến hoàn hồn, liếc nhìn thanh tiến độ chạy tới 998 trong đầu một cái, quyết đoán đẩy văn kiện trở lại, kiên định nói rằng: “Những thứ này, tôi không muốn.” Cầm là sẽ bị thanh tiến độ sắp đầy kia đập chết.

Luật sư nhấc tay xoa xoa lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm cái gì.

“Thứ các anh trai không có, tôi cũng không cần.” Thời Tiến đứng dậy, mặt đầy vẻ quật cường của trẻ con, vẻ mặt căng chặt, một bộ dáng cố nén bi thương, “Ba ba làm vậy là không đúng, tôi không muốn những thứ này, ông cầm lấy chia đều thành năm phần, phân cho các anh trai.”

Lần này luật sư thật sự bối rối, nói rằng: “Nhưng mà Tiểu Thời tiên sinh, các anh trai ngài đều đã có sự nghiệp của chính họ, đối với bọn họ, có lấy di sản hay không đều như nhau, mà ngài còn chưa trưởng thành, chuyện này…”

Làm sao có thể giống nhau, khác nhau rất lớn đó!

Thời Tiến đột nhiên bùng nổ kỹ năng diễn xuất, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”

Luật sư bị rống tới ngậm miệng, buồn cười trợn mắt nhìn cậu.

“Các anh trai có thể tự mình nỗ lực, tôi cũng có thể.” Thời Tiến nghiêng người, ngữ khí bi thương, “Ba ba nói các anh trai là của kiêu ngạo ba, tôi cũng muốn ba ba và anh trai tự hào về tôi… Ông đi đi, tôi mệt mỏi.”

Nói xong xoay người rời đi, lê thân thể mập mạp trở lại gian phòng lầu hai, ầm một tiếng đóng cửa lại, dỡ xuống toàn bộ ngụy trang, khẩn trương che ngực, hỏi: “Tiểu Tử, vừa nãy tôi biểu hiện thế nào?”

“Bốp bốp bốp bốp.” Tiểu Tử dùng tiếng vỗ thay thay cho lời khẳng định.

“Cảm ơn đã khen, cảm ơn đã khen.” Thời Tiến ngượng ngùng nói cảm ơn, mong đợi chà xát tay, hỏi: “Từ chối di sản, thanh tiến độ của tôi cũng nên lùi chút nhỉ.”

Tiểu Tử cũng mong đợi chà xát tay: “Nhất định nhất định.”

Hai người đồng thời nhìn về phía thanh tiến độ.

Thời Tiến kinh hãi đến biến sắc: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao thanh tiến độ không lùi mà còn tăng?” Từ 998 biến thành 998. 5 rồi!

Tiểu Tử rít gào: “Tui cũng không biết!”