Thành Thủy Tinh

Chương 9: C9: Đồng hồ dây cót có chút thích đang dần sinh sôi nảy nở




Dường như chấp niệm khi đó của cô với Bùi Vị Trữ không sâu đậm đến thế, chỉ cảm thấy thỉnh thoảng lại nghe thấy tin tức liên quan đến anh đã rất tốt rồi.

Khi dắt “Siêu Nhân” ra ngoài Tống Hi cũng từng có một ít ảo tưởng.

Tưởng tượng liệu có thể gặp được anh trên đường không, tưởng tượng Bùi Vị Trữ còn nhớ cô là ai, chủ động đến chào hỏi cô.

Vì những suy nghĩ tưởng tượng cứ liên tục thay đổi trong lòng, nên khi ra ngoài cô sẽ soi gương chỉnh lại tóc tai, lau bụi bẩn trên giày.

Cũng vì suy nghĩ này, học kỳ đầu tiên sau khi lên cấp ba, cô có cảm giác háo hức chưa từng có.

Mỗi một lần khi có thành tích thi tháng, mặc dù thứ tự có tiến bộ chút, nhưng cô cũng bắt đầu không hài lòng với thành tích của mình.

Tống Gia Quần là vì thành tích tốt nên mới có cơ hội được đến thủ đô, ông ấy cảm thấy học tập rất quan trọng, kệ sách nhỏ tặng Tống Hi cũng nhét đầy những quyển sách nổi tiếng trên thế giới.

Tống Gia Quần nói với Tống Hi: “Trong sách là những ngôi nhà xa hoa, có cái gì không hiểu thì cứ tìm đáp án trong sách.”

Vì thế từ lúc đó Tống Hi bắt đầu đọc sách.

Vào ngày cuối tuần đầu tiên tuyết rơi sau khi đến thủ đô, cô ngồi trên giường trên gác mái, mở tác phẩm của Zweig ra.

Một quyển sách rất mỏng, tên sách là [Bức thư từ một người phụ nữ xa lạ].

Ngày hôm đó bông tuyết bay lả tả, cái bàn bên cạnh Tống Hi có đặt một cốc nước ấm uống được mấy ngụm.

Ánh mắt cô quét qua những nét chữ in bằng mực, đột nhiên đập vào mắt cô là một câu…

“Lúc nào em cũng trong trạng thái căng thẳng và kích động vì anh, nhưng anh lại không hề phát hiện ra chuyện này, giống như anh không hề cảm nhận thấy cái đồng hồ dây cót khiến túi anh căng phồng.

Đồng hồ dây cót đang kiên nhẫn âm thầm đếm thời gian cho anh, đo thời gian cho anh, làm bạn với nhịp tim không thể nghe thấy của anh, mà trong hàng triệu giây nó chuyển động tích tắc tích tắc, anh chỉ vội vàng đưa mắt nhìn nó lấy một lần.”

Tống Hi đọc đi đọc lại đoạn văn này mấy lần, mãi đến khi nghe thấy mẹ và Trương Thiến ở dưới tầng gọi:

“Hi Hi, ăn cơm thôi!”

“Hôm nay có canh nấm hỗn hợp ở quê mà con thích này.”

Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, tuyết rơi càng ngày càng nhiều hơn.

Canh nấm hỗn hợp khiến cơ thể và tinh thần ấm áp, Tống Hi mở cửa sổ ra nắm lấy một nắm một nắm tuyết đọng mềm mịn, gió to thổi đến khiến cô rụt cổ lại: “Oa, lạnh quá đi mất.”

Đến tháng mười hai, Tống Hi mới thật sự cảm nhận được chênh lệch vào mùa đông ở hai miền bắc nam khác nhau đến mức nào.


Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, ban đêm gần âm mười độ.

Gió lúc nào cũng hanh khô, sắc bén như vậy, không khí thổi lên mặt gió như con dao nhỏ.

Ba Tống Hi dành ra chút thời gian đến trung tâm thương mại mua cho cô một cái áo bông mới, còn mua khăn quàng cổ và bịt tai bằng lông xù.

Tống Hi tan học, lập tức mặc quần áo mới, quàng khăn quàng cổ, đeo bịt tai, quấn bản thân kín mít, xoay một vòng cho mọi người xem: “Dù con có đến Bắc Cực cũng không thấy lạnh!”

Thời sự buổi tối kết thúc, trong TV chiếu dự báo thời tiết, lại thêm một đợt tuyết rơi với giảm nhiệt độ nữa sắp đến.

Trương Thiến lo lắng nói: “Lạnh quá, hay là bắt đầu từ ngày mai dì đưa hai đứa đi học đi, lỡ bị cảm cúm thì phải làm sao đây?”

Lúc này Trương Thiến đã mang thai được năm tháng, bắt đầu vào mùa đông, xuất phát từ lý do an toàn, mọi người ở nhà đã không để bà ấy lái xe đưa đón Tống Hi và Tống Tu Phàm đi học nữa.

Nhưng thời tiết khắc nghiệt, thân là phụ huynh khó tránh khỏi sẽ thấy lo lắng.

“Dì Trương, bọn cháu đi xe buýt được mà, dì cứ yên tâm đi ạ.”

“Khoai tây xào đến rồi đây.”

Mẹ Tống Hi bê một đ ĩa thức ăn ra đặt lên bàn cơm: “Để bọn nhỏ tự ngồi xe đi học đi, em ra ngoài cũng dễ bị cảm nữa, mẹ bầu trong thời gian mang thai càng cần phải chú ý hơn.”

Khi nói đến chuyện này là lúc đang ngồi trên bàn cơm.

Có lẽ Tống Tư Phàm cảm thấy bên ngoài quá lạnh, muốn xe riêng ấm áp hơn, nghe thấy mẹ con Tống Hi nói như vậy, cậu ta bỏ đôi đũa trong tay xuống, nhai cơm trong miệng thật nhanh rồi nuốt xuống.

Thấy cậu ta có ý định muốn phản đối, Tống Hi dẫm một phát thật mạnh lên chân cậu ta dưới gần bàn.

“!”

Tống Tư Phàm đau đến nỗi suýt nữa bật dậy, bỗng nhiên cậu ta quay đầu định sẽ tranh luận với Tống Hi.

Nhưng Tống Hi nhíu mày, ánh mắt rất kiên định.

Có lẽ là do chưa từng thấy dáng vẻ cứng rắn này của cô, Tống Tư Phàm há miệng th ở dốc, tạm thời không nói được câu nào.

Chuyện này cứ thế quyết định như vậy, ngày nào Tống Hi cũng mặc thật dày, quấn bản thân thành cái bánh chưng.

Có lẽ là do cô vẫn chưa thích ứng được với cái giá rét ngày đông ở phương bắc, nên cô vẫn bị cảm.


Bệnh ập đến dữ dội, đến ngày thứ hai bị cảm, giọng cô đã khản đặc đến nỗi nói không ra tiếng.

Hơn nữa hệ thống máy sưởi trong nhà lúc nào cũng bật, khiến bầu không khí vốn khô hanh nay lại càng khô hanh hơn. Cô không chỉ bị cảm mà thỉnh thoảng đi học còn bị chảy máu mũi, không thể không giơ tay lên xin giáo viên nghỉ, đến toilet để rửa sạch.

Lý Cẩn Du thương cô nên đặc biệt mang mướp đắng xào trứng cho cô, đến giờ nghỉ trưa cô ấy mở nắp hộp cơm lên: “Tớ hỏi mẹ tớ rồi, chảy máu mũi là do bị nóng trong, cậu ăn món này có lẽ sẽ đỡ hơn đấy.”

Thật ra bản thân Tống Hi có tính cách thích ứng tốt trong mọi tình cảnh, còn có tâm trạng để nói đùa, cô nói với giọng khàn đặc: “Cậu cảm ơn dì cho tớ nhé, tớ ăn thêm mấy miếng, chắc chắn chiều nay sẽ đỡ!”

Cô là một cô gái rất kiên cường, chỉ có hai ngày bị bệnh nặng nhất là cô không dắt “Siêu Nhân” ra ngoài.

Ăn cơm tối xong, Tống Hi cài dây xích “Siêu Nhân” đang vẫy đuôi.

Khi chuẩn bị ra ngoài, cô bị trương Thiến cản lại: “Hi Hi, cháu còn chưa khỏi bệnh đâu, đừng ra ngoài làm gì.”

“Siêu Nhân” đã vội vàng sốt ruột muốn ra ngoài, bắt đầu cào cửa kêu “ư ử”.

Tống Hi quấn khăn quàng cổ thật dày: “Cháu đã khỏi rồi, không còn ho khan không còn ch ảy nước mũi nữa. Dì Trương cứ yên tâm đi ạ, cháu đi một lúc rồi sẽ về ạ.”

Tống Tư Phàm đang nằm trên ghế sô pha ăn quýt nghe thấy cô nói chuyện, đột nhiên cậu ta ngồi dậy nhìn chằm chằm vào cô.

Mấy giây sau, phun ra một câu: “Quạ thành tinh, chị đừng có quên đi giày cho “Siêu Nhân” đấy.”

Nhìn biểu cảm của Tống Tư Phàm là biết ngay, cậu ta rất kho chịu vì hôm trước bị cô dẫm lên chân, bất cứ lúc nào cậu ta cũng muốn trả thù cô, tóm được cơ hội là lại đặt biệt danh mới cho cô.

Lòng dạ hẹp hòi!

Lòng dạ hẹp hòi lòng dạ hẹp hòi lòng dạ hẹp hòi.

Tống Hi đi giày cho “Siêu Nhân”, không thèm chú ý đến cậu ta, cô cầm một xấp tài liệu ôn tập rồi mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài thật sự rất lạnh, nhưng ban ngày lại có một đợt tuyết rơi nên thật sự rất đẹp.

Cô nói với “Siêu Nhân” đang hưng phấn: “Nếu mày mà chạy trên nền tuyết, chắc chắn tao sẽ không tìm thấy mày đâu.”

Trên lối đi bộ được rắc chất làm tan tuyết, tuyết đọng đã hóa thành hơi nước.

Tống Hi thấy tò mò nên cố ý đến bên cạnh bãi cỏ, dẫm lên tuyết đọng trên đấy, “răng rắc”.

Trong cửa hàng quà tặng gần trường học có bán một quả cầu pha lê, bên trong là người tuyết, nếu cầm lên lắc thì bên trong quả cầu pha lê sẽ có tuyết rơi.

Tống Hi cảm thấy bản thân bây giờ như đang sống trong một quả cầu pha lê.

Cô vẫn dắt “Siêu Nhân” đi theo con đường cũ.

Nghe Trương Thiến nói, trường quốc tế được nghỉ lễ Giáng Sinh, vậy nên sẽ được nghỉ đông sớm hơn Tống Hi một chút, trước khi đến lễ Giáng Sinh đã được nghỉ.

Sau khi được nghỉ sẽ có rất nhiều nhà chọn đi du lịch, hoặc là để con mình đi ra ngoài tham gia trại mùa đông.

Tống Hi không chắc liệu Bùi Vị Trữ có đi đâu vào kỳ nghỉ không, cô nghĩ, nếu anh đi đâu, cơ hội có thể nghe thấy tin của anh trong cả kỳ nghỉ lại càng ít ỏi hơn.

Cho nên vào đêm tuyết đọng bao phủ cả thành phố, cô đi đi lại lại ở đoạn đường trước cửa nhà Bùi Vị Trữ thêm hai vòng.

“Siêu Nhân” đã hai ngày không được ra ngoài đường, hôm nay được ra ngoài khiến nó vui gần chết, nó chạy tới chạy lui quanh chân Tống Hi, đùa nghịch với cô.

“Vì để củng cố chế độ quân chủ, Đổng Trọng Thư đã rao giảng “quân quyền thần thụ*”, ông ấy đã đưa ra “thiên nhân hợp nhất**” cùng, cùng… “Siêu Nhân” đồ quỷ gây sự này, đừng cắn dây giày của tao nữa!”

*Thuyết Quyền lực thần thánh, hay thuyết vua chúa trời sinh, quân quyền thần thụ (tiếng Anh: Divine right of kings) là phương pháp củng cố địa vị do các vị Vua chúa đề ra trong thời kỳ Tôn giáo lãnh đạo Chính trị. Tức là chỉ chính mình là do Trời phái tới quản lý thế gian, hay là người phát ngôn của Chúa ở nhân gian, làm người dân chỉ được tuân theo mệnh lệnh của Vua chúa, không được phép phản kháng.

**Học thuyết thiên nhân hợp nhất nói lên giữa con người và hoàn cảnh tự nhiên và xã hội, luôn luôn mâu thuẫn và thống nhất với nhau. Con người thích nghi, chế ngự, cải tạo hoàn cảnh thiên nhiên và xã hội sẽ sinh tồn và phát triển.

Dây giày bị tuột ra, Tống Hi cuốn tài liệu ôn tập thành một dạng ống hình trụ, nhét vào trong túi áo bông rồi ngồi xổm xuống buộc lại dây giày.

“Mày ấy, được ra ngoài chơi mày vui thế à?”

Sau khi về nhà, Tống Hi lên tầng làm bài tập, cô cứ cảm thấy trong tay bị thiếu mất cái gì đây.

Khi chuẩn bị làm bài tập lịch sử, cô lục cặp sách, bỗng dưng vỗ trán một cái:

Tài liệu ôn tập đâu rồi?

Cô tìm trên tầng dưới tầng mấy lượt, cuối cùng Tống Hi cũng xác định được có khả năng cô làm mất tài liệu ôn tập.

Tài liệu là một xấp giấy A4, cô chép tóm tắt trọng tâm lên đấy, dùng kẹp ghim giấy dài ghim lại.

Bài tập lịch sử hôm nay phải làm cũng được cô kẹp dưới cùng.

“Mẹ ơi con ra ngoài một lúc!”

“Sao tự dưng lại... Hi Hi! Mặc quần áo đàng hoàng vào, đừng để bị cảm lạnh!”

“Con biết rồi…”

Tống Hi mặc áo khoác vào rồi vội vàng ra ngoài, tìm kiếm dọc theo con đường mà cô đã thuộc lòng, không ngờ cô lại bất ngờ thấy Bùi Vị Trữ vào lúc cô chưa kịp chuẩn bị gì.

Cô cũng không biết bản thân nghĩ gì, có thể là nhút nhát theo bản năng, cô dừng bước, lùi lại trốn sau tán cây tùng xum xuê.


Bùi Vị Trữ vừa đi từ trong nhà ra, anh mặc quần jean và áo len cổ lọ màu trắng, trên cổ anh đeo tai nghe màu trắng.

Trong tay anh cầm một chiếc đèn cắm trại, ánh sáng phác hoạ ra dáng người của anh, ngũ quan sắc nét, tỏ rõ khí chất.

Thật ra ánh đèn ở khu biệt thự cũng không được sáng lắm, những ngọn đèn đường đó lưa thưa giữa những cành cây phủ đầy tuyết đọng.

Cả con đường dài đằng đẵng âm u, chỉ có Bùi Vị Trữ cầm nguồn sáng trong tay là đang chậm rãi bước đi.

Bùi Vị Trữ đứng bên cạnh hộp thư, quay đầu lại gọi vọng vào sân: “Bóng Tuyết.”

Con chó Samoyed chạy từ trong sân ra, trong miệng còn ngậm túi giấy.

Bùi Vị Trữ đặt cái đèn cắm trại kia lên trên hộp thư, anh cúi người cầm lấy cái túi trong miệng Samoyed, treo lên trên hộp thư, rồi lại dắt chó về.

Chưa đến một phút sau, một người một chó lại quay lại bên cạnh hộp thư.

Tống Hi thấy Bùi Vị Trữ cầm một tấm bảng màu trắng cỡ giá vẽ từ trong nhà ra, đứng bên cạnh hộp thư.

Thế giới được bao phủ bởi màu trắng, thiếu niên mặc áo trắng bên cạnh có một con chó to màu trắng đi theo, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Trời lạnh như vậy mà Tống Hi cũng không nhận ra, cô cứ đứng trốn sau cây tùng nhìn một lúc lâu.

Cô không biết anh đang gì, cô còn tưởng anh đang trang trí Giáng Sinh hay gì đấy.

Chú chó Samoyed rất biết cách nhìn mặt đoán ý, thấy anh viết xong, nó vẫy đuôi đi quanh Bùi Vị Trữ, “đứng” lên dùng chân trước với với anh.

Anh khi cười nhìn có cảm giác rất tốt tính, anh bế chó lên: “Mày đã là nhóc con hai lăm cân rồi, sao cứ làm nũng đòi người bế thế? Hả?”

Hay chân trước của Samoyed đặt trên vai Bùi Vị Trữ, rất vui vẻ sủa một tiếng.

Mãi cho đến khi Bùi Vị Trữ rời đi, Tống Hi mới nhìn thấy rõ chữ trên tấm bảng trắng nhờ ánh đèn của đèn cắm trại Bùi Vị Trữ để lại:

Ai bị mất đồ mời nhận:

Bản ghi chép của trường chuyên cấp ba.

Là Bùi Vị Trữ nhặt được tài liệu ôn tập, anh rất nghiêm túc đặt một cái bảng trắng mất đồ mời nhận ngay trước cửa, chờ có người đến lấy lại món đồ bị mất.

Tống Hi không tin nổi đi đến.

Tài liệu ôn tập được để trong túi giấy, cô xách túi giấy, trong lòng sinh ra cảm xúc lẫn lộn.

Có lẽ trước kia cô chú ý, chỉ là có ấn tượng tốt, có cảm tình.

Trong đêm mưa tuyết, có chút “thích” đang dần sinh sôi nảy nở.