Thành Thủy Tinh

Chương 6: C6: Đồng hồ dây cót tống hi không kìm lòng được nên đã quay đầu lại




Trong mấy ngày nghỉ sau đó, vì đã làm quen với môi trường xung quanh nên Tống Hi sẽ thỉnh thoảng đi dạo với Trương Thiến, đôi lúc còn ra ngoài để mua giúp đồ đạc trong nhà nữa. Nhưng cô vẫn chưa gặp lại anh lần nào.

Cảm giác chờ mong rồi hụt hẫng này giống hệt thời thơ ấu, khi cô đuổi theo mặt trời lặn trên cánh đồng, Tống Hi vừa nhìn mặt trời ngả về tây vừa muốn chạy thật nhanh đến một nơi không bị núi đồi che khuất.

Nhưng khi cô chạy đến khoảng đất trống, vầng thái dương màu cam đã chìm xuống đường chân trời mất rồi, chỉ còn lại những ráng mây đang phản chiếu ánh chiều tà mà thôi. Thế là cô buồn bã đến mức không nói thành lời.

Ngày khai giảng vào tháng chín, Tống Hi đi báo danh một mình.

Cô đi theo biển chỉ dẫn rồi tìm được lớp học của mình, vừa bước vào cửa đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt, ồn ào.

“Cậu đã xem bóng rổ chưa? Đã xem bóng rổ chưa hả? Ngầu vãi chưởng luôn á. Hai người đã cản phá bóng kia cũng đẹp trai quá đi mất!”

Xung quanh có người đáp rằng nhảy cầu và bóng bàn cũng tuyệt lắm, còn có người lại bảo bộ môn ném đ ĩa cùng với bắn xạ kích cũng cực đỉnh.

Bọn họ mồm năm miệng mười, bàn tán sôi nổi. Còn nam sinh kia hoàn toàn phớt lờ hết thảy, chỉ một mực rêu rao rằng: “Mặc dù bọn tôi thua trong trận bóng rổ nhưng mà là thua trong vinh quang nhé”. Nói xong, người này kích động nhảy bật dậy khỏi ghế, sau đó mô phỏng lại hai động tác ném bóng vào rổ giữa không trung.

Tống Hi không giỏi thể thao nên rất nhiều trận đấu cô đều rơi vào trạng thái “đã xem nhưng chỉ hiểu sơ sơ”. Còn ấn tượng với bộ môn bóng rổ kia thì có lẽ là vào một đêm nọ, Tống Tư Phàm cũng vừa nhảy nhót vừa la hét dưới lầu như vậy, ngay cả trên gác mái cũng có thể nghe thấy tiếng nói bị vỡ giọng của cậu ta là “đỉnh của chóp”.

Ở trước cửa lớp 10/3 có đặt máy uống nước và thùng rác. Tống Hi bước vào, tỏ vẻ khá dè dặt.

Trong kỳ nghỉ hè có một khóa huấn luyện quân sự kéo dài bảy ngày nhưng Tống Hi không thể tham gia. Hầu hết học sinh đều đã làm quen với nhau trong quá trình huấn luyện quân sự, cũng có một số người còn là bạn bè từ thời tiểu học hoặc là cấp hai nữa cơ.

Sau khi Tống Hi bước vào cửa, chẳng có ai nói chuyện với cô cả. Phần lớn ánh mắt đều chỉ lưu lại trên người cô trong chốc lát, mang theo đôi chút sắc thái tò mò có tính thiện ý, sau đó lại nhìn sang chỗ khác để tán gẫu với những người xung quanh họ.

Lớp học tạm thời chưa sắp xếp chỗ ngồi cố định nên Tống Hi bèn tìm một cái bàn trống ở đằng sau rồi định ngồi xuống.

Lúc đi ngang qua vị trí bên cạnh anh chàng đang hào hứng tán dóc về bóng rổ với bạn bè, cậu ấy lại bất ngờ nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã xô ngã Tống Hi.

“Trời ơi, xin lỗi, xin lỗi cậu nhé...” Chàng trai chắp hai tay trước ngực rồi liên tục xin cô tha thứ.

Tống Hi vừa mỉm cười vừa lắc đầu, tỏ ý rằng mình không sao cả.

Sau đó, anh chàng cứ nhảy lên nhảy xuống mà không chịu ngồi yên này đã trở thành người bạn ngồi ở chiếc bàn trước mặt cô.

Cậu ấy tên là Lâm Vĩ Nam, vì không thể ngừng tám chuyện với bạn ngồi cùng bàn trong giờ học nên thường xuyên bị giáo viên phạt đứng.

Còn người bạn ngồi cùng bàn với Tống Hi là một cô gái có làn da trắng ngần, để kiểu tóc mái ngang, tên là Lý Cẩn Du.

Sau khi Lâm Vĩ Nam bị phạt đứng trong giờ học, Lý Cẩn Du luôn nổi giận đùng đùng đá vào ghế của cậu ấy và nghiến răng nghiến lợi: “Cậu không thể nề nếp hơn một chút à? Lúc nào cũng bị phạt đứng thì làm sao tôi có thể nhìn thấy bảng đen được chứ? Cậu mắc chứng tăng động hả?”


Lần nào Lâm Vĩ Nam cũng đáp rằng mình đã sai rồi. Nhưng trong tiết học tiếp theo, cậu ấy sẽ lại bị phạt đứng vì một lý do nào đó.

Khi trúng lớp học mà Lý Cẩn Du yêu thích, cô ấy sẽ giơ tay lên chứ không hề khách khí chút nào: “Thưa thầy, em không thể nhìn thấy bảng đen khi Lâm Vĩ Nam đứng ở đây ạ.”

“Lâm Vĩ Nam, em cầm sách vở rồi ra đứng phía sau lớp học đi.”

Tiếng chuông thông báo tan học vang lên. Lâm Vĩ Nam – người phải đứng hơn nửa tiết học – vừa chạy về vừa khóc hu hu bù lu bù loa: “Hu hu, Lý Cẩn Du kia. Thứ hiểm độc nhất trên đời chính là trái tim của phụ nữ đó!”

Vì cái miệng gợi đòn nên cậu ấy đã đổi lấy một trận “đòn hiểm độc”.

Việc đi học ở thủ đô có vô số yêu cầu khác với ở quê, thầy cô cũng tương đối nghiêm khắc hơn.

Nhưng không khí trong lớp học rất tốt. Tống Hi vô cùng hòa đồng với các bạn cùng lớp, chỉ có vấn đề phiền não duy nhất là môn tiếng Anh.

Ở trường trung học phổ thông trong thị trấn, cô đã là một học sinh giỏi được các giáo viên yêu thích và nâng niu trong lòng bàn tay. Nhưng mà môn tiếng Anh ở quê không quá chú trọng đến phần Speaking*, vả lại do chịu ảnh hưởng của tiếng địa đương nên Tống Hi phát âm không chuẩn trong phần này. Vậy nên khi đến đây, cô thường xuyên bị giáo viên tiếng Anh bắt phải sửa lại cho đúng.

*Speaking: Nói.

Số lần Tống Hi bị gọi tăng lên. Giáo viên tiếng Anh bắt đầu rèn giũa cho cô một cách có chủ ý bằng cách gọi tên Tống Hi suốt mấy tiết học liên tiếp, yêu cầu cô đọc to lên hoặc là trả lời câu hỏi.

Lý Cẩn Du đánh giá về điều này: “Tống Hi à, kiểu tiếng Anh mà cậu từng học trước đây gọi là ‘tiếng Anh câm điếc’, có thể viết nhưng lại không nói được. Vấn đề này chắc chắn không ổn đâu.”

Lâm Vĩ Nam đang nhai mì giòn ở hàng ghế trước mặt chợt quay đầu lại: “Sao cậu nói chuyện giống mẹ tôi vậy nhỉ?”

Thế là cậu ấy lại đổi lấy một trận “đòn hiểm độc” khác.

Mặc dù khi đứng dậy đọc tiếng Anh trong lớp, Tống Hi thường xuyên chọc cười mọi người khắp góc lớp vì cách phát âm của mình nhưng các bạn cùng lớp vẫn sẽ tụ tập ở chỗ Tống Hi sau giờ học để hỏi thăm về tiếng địa phương hoặc là cuộc sống ở quê của cô.

Tống Hi là người tốt tính, cũng rất có duyên. Thỉnh thoảng cô sẽ mang thịt bò khô do mẹ làm đến trường để chia sẻ với bạn bè trong giờ nghỉ trưa.

Hồi đó, có mấy người bạn cùng lớp đã đặt cho mẹ Tống Hi một danh hiệu là “Thần bếp”, bởi vì tất cả bọn họ đều thích món thịt bò khô của “Thần bếp”.

Lý Cẩn Du được gọi là “bé hạt tiêu”. Cô ấy hất văng bàn tay của một anh chàng nào đó đang ngậm miếng thịt bò trong miệng: “Cái cậu này, đừng ăn nữa! Khi Tống Hi đọc tiếng Anh, cậu chính là người cười to nhất đấy. Tôi nghe thấy hết rồi nhé.”

“Lý Cẩn Du, cậu tém tém lại coi. Không phải là do cậu ăn chậm nên muốn bảo vệ đồ ăn đấy chứ?”

Tống Hi cũng khéo nói đùa nên đã giữ lại hai miếng thịt bò cuối cùng: “Đây là phần của cô Tiểu Lý nhé. Vì giúp tôi luyện nói nên cô Tiểu Lý cần phải bổ sung năng lượng.”

“Vậy sau kỳ thi hàng tháng, tôi sẽ vượt qua cậu ấy ở bộ môn tiếng Anh, sau đó sẽ làm thầy Tiểu Hồ của cậu nhé. Thế cậu để dành thịt bò cho tôi được chưa nào?” Có người bạn cố ý nói to.


“Cậu nằm mơ đi!”

Sau trận cười náo nhiệt, Lý Cẩn Du bèn kéo cánh tay của Tống Hi rồi nói: “Đi thôi, cô Tiểu Lý sẽ luyện nói với cậu.”

Thỉnh thoảng sẽ có học sinh đùa giỡn trong hành lang. Dưới sự uốn nắn của người bạn cùng bàn, Tống Hi đã sửa đi sửa lại khẩu âm của mình sao cho đúng.

Khi đó, Tống Hi chỉ cố gắng chứ chẳng có tham vọng gì cả. Nhiều nhất thì cô cũng chỉ mong là mình sẽ không bị giáo viên tiếng Anh phê bình nữa, hoặc là lúc đọc bài khóa sẽ không bị người khác cười chê, chỉ vậy mà thôi.

Những tháng ngày như vậy cứ trôi qua trong sự vui vẻ và sôi nổi. Vào một ngày nào đó giữa tháng mười, Lý Cẩn Du phát sốt nên xin nghỉ phép, không đến trường.

Trong giờ nghỉ trưa, Lâm Vĩ Nam cho Tống Hi xem điện thoại của mình, nói rằng Lý Cẩn Du đã gửi cho cậu ấy một tin nhắn và nhờ truyền đạt lại cho Tống Hi.

[Ngày mai cô Tiểu Lý sẽ đến lớp, cậu hãy luyện nói cho tốt nhé.]

Trái tim của Tống Hi ấm áp hẳn lên.

“Lâm Vĩ Nam à, tôi có thể sử dụng điện thoại di động của cậu để gửi một tin nhắn cho Cẩn Du không?”

“Cậu cứ gửi đi.”

[Tớ đang định luyện tập nè. Cô Tiểu Lý cứ yên tâm nhé. Nghỉ ngơi cho tốt đi, hẹn gặp lại cậu vào ngày mai!]

Trong khi Tống Hi vừa cầm một cuốn sách tiếng Anh vừa luyện nói ở hành lang, Lâm Vĩ Nam và người bạn cùng bàn của cậu ấy đột nhiên lao ra khỏi lớp học, phía sau hai anh chàng này còn có lớp phó học tập đi cùng nữa. Lúc nhìn thấy Tống Hi, họ lập tức nói: “Tống Hi, mau đi với bọn tôi đi. Đã xảy ra chuyện rồi!”

Vì vẻ mặt của bọn họ quá mức nghiêm trọng nên Tống Hi đã đuổi theo họ trước khi não kịp phản ứng.

Cô vừa cầm cuốn sách tiếng Anh vừa chạy một mạch xuống cầu thang cùng với mấy người bạn này, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy, Lâm Vĩ Nam? Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Cô còn tưởng là có chuyện quan trọng, hóa ra là các nam sinh từ trường khác đến đây để “khiêu chiến trên sân nhà” và đang muốn thi đấu trên sân bóng rổ. Đám nam sinh của trường khác muốn thách đấu với trường trung học số Mười.

“Người của trường trung học số Mười chính là linh hồn của ngôi trường này. Chúng ta phải nỗ lực vì mái trường của bọn mình thôi!”

Mặc dù Tống Hi không hiểu lý tưởng dành cho trường trung học của bọn họ nhưng cô vẫn đi theo.

Vậy mà cũng có những học sinh từ các lớp khác chạy đến sân bóng rổ, như thể họ sắp bắt đầu chạy marathon vậy.

Có thể nhận ra Lâm Vĩ Nam và những người khác thực sự rất phấn khích. Cũng có lẽ là do cuộc sống trong khuôn viên trường học quá yên bình đến độ nhàm chán, cho nên trong lòng bọn họ đều âm thầm mong chờ một sự kiện phi thường nào đó sẽ xảy ra.

Cả hai người họ chạy nhanh như bay, thậm chí trong phần chạy 400 mét trong tiết thể dục, bọn họ cũng chẳng hăng hái chạy nhanh đến vậy đâu.

Tống Hi là một cô gái nên thể lực đâu thể nào so sánh với họ. Cô bám theo phía sau họ với khoảng cách xa xa, vừa ôm cuốn sách tiếng Anh vừa chạy một mạch đến sân bóng rổ, suýt chút nữa đã thở không ra hơi.

Có rất nhiều người bên ngoài sân bóng rổ. Chỉ khi đến nơi, cô mới biết rằng chuyện hoàn toàn không như bọn họ đã nói.

Chẳng qua chỉ là: Các bạn trong đội bóng rổ của trường cô đã mời bạn bè từ trường cấp ba quốc tế đến đây để chơi bóng rổ cùng nhau trong giờ nghỉ trưa.

Bọn họ chơi trò “tay trắng tay đen” để chia đội một cách ngẫu nhiên. Cả hai đội đều có học sinh đến từ trường khác, họ trộn lẫn với nhau để tạo thành đội, hoàn toàn không có thứ gọi là “nỗ lực cho ngôi trường của mình.”

Nếu Lý Cẩn Du có mặt ở đây, nhất định cô ấy sẽ nhảy dựng lên rồi đập bọn Lâm Vĩ Nam một trận.

Tống Hi chạy đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương, vừa thở hổn hển vừa nói: “Hay là tôi về trước...”

Tống Hi vốn định quay về trước nhưng tiếng còi khai cuộc đã thu hút tầm mắt của cô vào sân bóng rổ.

Một dáng người cao gầy đang rê bóng để tránh ý đồ đoạt bóng của thành viên đội khác. Động tác của anh vô cùng thư thái, nào là đập bóng về phía trước, bước đi và rê bóng đều trông rất đẹp mắt. Anh lướt qua người khác rồi đánh bóng lên rổ.

Khi quả bóng lọt vào rổ, lại là một tràng reo hò vang lên.

Cô loáng thoáng nghe thấy trong đám người có ai đó nói rằng: “Anh ấy đẹp trai quá đi mất.”

Đó chính là chàng trai đã giúp cô tìm đường.

Tống Hi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại anh theo cách này.

Cô nhìn thấy một chàng trai khác chạy đến chỗ anh trên sân bóng, vươn tay ra để đập tay với anh. Sau đó, anh dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán một cách tùy ý, hếch hàm về một hướng nào đó nhằm ra hiệu cho người bạn của mình phòng thủ bên kia.

Bình thường Tống Hi chẳng mấy hứng thú với những hoạt động thể thao này.

Thế mà vào một ngày đẹp trời, thái dương nhô lên cao, ánh nắng gay gắt như hôm đó, cô lại đứng dưới nắng để xem toàn bộ trận đấu bóng rổ kia.

Có thể thấy rằng anh chơi bóng rổ rất giỏi và điêu luyện.

Khi đội của anh giành chiến thắng, trong lòng Tống Hi tràn ngập niềm vui khôn tả như thể cô cũng đã giành được một phần thưởng nào đó.

Có mấy cô gái mang nước khoáng đến cho anh nhưng anh lại quay đầu rồi khoát tay: “Cảm ơn. Tôi tự mang theo rồi.”

Ba chàng trai khác đi cùng anh cũng từ chối nước mà các cô gái mang tới.

Họ đi về phía Tống Hi. Lúc này, cô mới để ý tới mấy cái túi thể dục màu đen có cùng kiểu dáng đang chất đống trên chiếc ghế nghỉ ngơi phía trước lan can.

Các nam sinh tự mở túi riêng của mình, lấy mấy chiếc khăn thể thao màu cam có cùng kiểu dáng từ bên trong để lau mồ hôi, sau đó ngồi đưa lưng về phía Tống Hi để nghỉ ngơi.


Từ đầu đến cuối, Tống Hi luôn để mắt đến anh.

Mồ hôi ướt đẫm áo đồng phục thi đấu bóng rổ khiến nó nhất thời dính sát vào da thịt, lộ ra đường nét của thắt lưng hẹp. Anh vắt khăn mặt trên cổ mình, lấy một lọ nước tăng lực màu xanh lam từ trong túi rồi ngẩng đầu uống vài ngụm.

Trong chiếc túi thể thao hình chữ nhật đang mở rộng ở bên cạnh có áo khoác, quần áo tây cùng với áo sơ mi của anh lộ ra. Chúng là đồng phục của trường quốc tế, kiểu dáng khá giống với đồng phục của Tống Tư Phàm.

Tống Hi muộn màng nhận ra một điều: Thì ra anh học ở trường quốc tế.

Vậy là anh cũng phải có huy hiệu trường nhỉ?

Thế là Tống Hi bèn lẻn bước giữa đám đông, cảm thấy vui mừng vì mình có đeo kính.

Quả nhiên huy hiệu trường được ghim vào cổ áo của bộ đồ tây của anh, trên đó có viết tên của anh: Bùi Vị Trữ.

Ai đó hỏi các anh rằng có muốn ăn cơm cùng nhau sau giờ học vào buổi tối hay không.

Một người bạn trong số đó bèn xua tay: “Thôi bỏ đi! Đã là năm cuối cấp ba rồi, tôi bận sấp mặt luôn đây này.”

“Ở trường quốc tế bận lắm à? Còn có thể bận hơn những người phải thi đại học như bọn tôi hả?”

“Xin lỗi anh trai nhưng mà bọn này bận điên đảo luôn đấy nhé? Hệ thống IB* thật sự chứ có phải trò đùa đâu? Hơn nữa còn là mùa ứng tuyển nữa chứ...”

*Hệ thống IB: Viết tắt của International Baccalaureate, là chương trình đào tạo dự bị Đại học, dành cho các bạn học sinh mong muốn được tiếp cận nền giáo dục chất lượng cấp quốc tế. Chương trình chú trọng vào phát triển bốn khía cạnh là trí tuệ, cá nhân, cảm xúc và các kỹ năng mềm.

Có lẽ cảm thấy như vậy vẫn không đủ sức thuyết phục nên người bạn kia đã lôi một cuốn sổ từ trong túi ra.

Có người kinh ngạc: “Không phải chứ! Cậu ra ngoài chơi bóng mà còn mang theo sổ ghi chép nữa á?”

“Đừng nói là chơi bóng, thậm chí đi toilet tôi cũng mang theo nó đấy nhé? Nào, nào, nào. Mọi người tới đây mà xem, không đùa phải không?”

Vì khoảng cách gần nên Tống Hi thoáng nhìn thấy nội dung trong sổ ghi ghép. Tất cả đều là tiếng Anh và biểu đồ dạng đường, cô hoàn toàn không hiểu gì cả.

Anh chàng đề xuất chuyện ăn cơm lập tức ngẩn người, sau đó nhảy ra xa ba thước như thể đang sợ dính phải vận xui gì đó: “Đây là cái gì thế hả?”

“Ghi chú môn Hóa học á.”

“Vãi chưởng! Viết Hóa học bằng tiếng Anh, cũng quá kh ủng bố rồi á. Đừng cho tôi xem nữa, cậu cất đi! Tôi sắp nôn đến nơi rồi này...”

“Tống Hi, cậu có về lớp không?” Nhóm Lâm Vĩ Nam gọi cô.

“... Về chứ.”

Vì đã sắp tới giờ học buổi chiều nên đám đông dần dần giải tán. Tống Hi không tiện nán lại đây lâu nên đã trở về cùng với nhóm Lâm Vĩ Nam.

Bọn họ bàn tán sôi nổi về trận đấu vừa rồi. Tống Hi không kìm lòng được nên đã quay đầu lại, để rồi trông thấy bóng dáng kia đang mang chiếc túi thể dục kiểu đeo chéo trên vai và bước ra khỏi trường.