Thành Thủy Tinh

Chương 5: C5: Đồng hồ dây cót cực kỳ xán lạn dưới ánh mặt trời




Sáng sớm hôm sau, Trương Thiến lái xe đưa mẹ con Tống Hi đi thăm quảng trường và Tử Cấm Thành, đồng thời chụp rất nhiều ảnh du lịch giữa đám đông chen chúc.

Vì trước kia sinh sống ở thị trấn nên từ trước đến nay, bọn họ chưa bao giờ ước mong xa vời rằng mình sẽ sống ở một thành phố lớn như vậy. Thế mà bây giờ, họ lại có hy vọng rất lớn là sẽ định cư ở đây trong tương lai.

Suốt mấy ngày đó, câu nói thường trực trên miệng của mẹ Tống Hi chính là: “Hi Hi à, chúng ta thật sự quá may mắn rồi.”

Tống Hi kéo Trương Thiến bằng tay trái, còn tay phải dắt mẹ mình, thỉnh thoảng lại cắn một miếng từ xâu kẹo hồ lô ngào đường trên tay, vui vẻ đáp lại: “Đúng rồi mẹ, chúng ta thật sự rất may mắn.”

Tuy nhiên, những người may mắn cũng sẽ thi thoảng gặp chút chuyện xui xẻo.

Do chưa thể thích nghi với thời tiết nên Tống Hi liên tục nôn mửa và bị tiêu chảy, sau đó cô được đưa đến bệnh viện lân cận vào khoảng một giờ đêm ngày hôm đó.

Thật ra việc chưa thể thích nghi với thời tiết không phải là một căn bệnh khó chữa nhưng nó lại làm người ta khó chịu. Vì bị giày vò suốt hai ba ngày liên tiếp nên cả người Tống Hi gầy sọp hẳn đi. Sau khi bị rối loạn tiêu hóa, trên mặt cô cũng bắt đầu nổi lên những nốt mụn nho nhỏ màu đỏ.

Nhưng cô lại vô cùng lạc quan, cũng chẳng cho rằng đó là chuyện to tát gì cả. Khi tinh thần hơi phấn chấn một chút, Tống Hi đã bắt đầu theo mẹ đi ra đi vào, giúp việc cho mẹ trong nhà bếp, cho dù bị đuổi mấy lần cũng không chịu đi.

Lúc nào Trương Thiến cũng ưỡn bụng đi quanh quẩn trong nhà bếp để tìm việc gì đó mà làm. Cuối cùng, mẹ của Tống Hi đã giả vờ tức giận rồi đuổi cả hai người ra ngoài.

Cuộc sống mới làm trong lòng mẹ Tống Hi cảm thấy thoải mái, vậy nên bà cũng học được cách nói đùa rồi: “Công việc của tôi thì tôi sẽ tự làm, cho dù có hỗ trợ thế nào thì tôi cũng sẽ không chia tiền lương cho hai người đâu”.

Tống Hi quay đầu lại rồi trả lời: “Hay là mẹ mua kem cho con cũng được!”

“Chờ con / cháu khỏi bệnh thì mẹ / dì sẽ mua cho.” Mẹ Tống và Trương Thiến đồng thanh lên tiếng.

Bầu không khí vừa hòa hợp vừa đáng yêu làm Tống Hi vui vẻ vô cùng. Cô cười cười rồi định đi lên lầu nhưng lại bị dì Trương ngăn lại.

“Hi Hi à. Cháu đừng lúc nào cũng chịu ngột ngạt ở trên gác xép nữa. Trên lầu không có điều hòa đâu. Hôm nay thời tiết nóng nực quá nên chiếc quạt điện nhỏ cũng chẳng có tác dụng gì cả. Cháu có thể ở phòng khách xem tivi cho mát mẻ đấy.”

Trương Thiến dẫn Tống Hi tới cạnh ghế sô pha rồi ấn vai cho cô ngồi xuống: “Nước khoáng ở trong tủ lạnh bên cạnh kia kìa. Cháu cứ tự lấy mà uống nhé. Phải uống nhiều nước thì cháu mới có thể khỏe lại được, biết chưa nào?”

Bác sĩ nói rằng: Nếu như cô chưa quen với điều kiện thời tiết thì tốt hơn hết là tạm thời đừng uống nước của địa phương, cứ uống nước khoáng trước đi đã, từ từ thích ứng thì sẽ tốt hơn nhiều.

Ai ngờ chú Tống và dì Trương lại mua nhiều nước như vậy. Năm thùng nước khoáng chất thành đống trong nhà đang chờ Tống Hi uống.

Quả thực mẹ cô nói rất đúng. Cả nhà cô quá may mắn rồi.

Trên tivi đang phát sóng trực tiếp sự kiện Olympic. Tống Hi mải xem đến mức say mê vô cùng.


Trong khi cô đang xem say sưa thì trong sân chợt vang lên tiếng nói chuyện của vài người. Cùng lúc đó, trên lầu cũng truyền đến tiếng bước chân cực nhanh, bình bịch bình bịch như thể quái thú đang tới đây.

Tống Tư Phàm vừa giơ điện thoại di động lên cao vừa chạy xuống cầu thang. Một cậu bé mới mười một tuổi, vóc dáng còn chưa bắt đầu trổ mã nhưng lại học được thói tỏ ra ngầu lòi rồi.

Có thể là do những bậc thang cuối cùng sẽ làm bỏng chân Tống Tư Phàm hoặc là có chứa dao nên cậu ta không thể nào bước xuống một cách đàng hoàng được, lại cứ khăng khăng dựa vào tay vịn của cầu thang để trượt xuống.

Kết quả là khi tiếp đất, Tống Tư Phàm đã loạng choạng rất mạnh, suýt chút nữa đã ngã thành tư thế chụp ếch rồi…

Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hi, Tống Tư Phàm mới nhận ra trong phòng khách có người.

Có lẽ là vì cảm thấy mất mặt nên sắc mặt cậu ta trở nên sa sầm, trừng mắt liếc cô một cái. Nhưng Tống Tư Phàm không gọi Tống Hi là người châu Phi nữa mà đã đổi biệt danh thành: “Nhìn gì mà nhìn, ma ốm?”

Ai cũng sẽ nổi cáu nếu mỗi ngày đều vô cớ bị bôi nhọ một cách tồi tệ và chán ghét như vậy.

Tống Hi không thể nhẫn nhịn được nữa nên đã cự lại cậu ta với vẻ oán giận: “Nhìn cái đồ nhát gan diễn xiếc kìa.”

Tống Tư Phàm không ngờ cô lại nói như vậy. Cả khuôn mặt cậu ta bỗng chốc đỏ bừng khi bị chọc vào yếu điểm.

Dù sao thì Tống Tư Phàm cũng đã làm một chuyện cực kỳ bẽ mặt trước Tống Hi vào cái đêm mấy hôm trước rồi mà…

Ngày hôm đó, Tống Hi bị tiêu chảy liên tục. Lần cuối cùng bước ra khỏi nhà vệ sinh trước khi được đưa tới bệnh viện, cô gần như đã bị hạ đường huyết do mất nước, cả hai chân đều mềm nhũn cả ra.

Tống Hi vịn khung cửa bước ra với mái tóc bù xù, đúng lúc Tống Tư Phàm xuống lầu tìm nước uống vì khát nước sau khi chơi game đến nửa đêm. Cậu ta đã bắt gặp Tống Hi ở đầu cầu thang.

Tống Hi suy nhược quá nên cũng không còn sức lực để nói chuyện, lại chẳng đeo kính nên hoàn toàn không nhìn rõ người tới là ai. Cô chỉ vươn tay về phía trước để cầu cứu theo phản xạ có điều kiện, muốn nhờ đối phương dìu mình một lát.

Cô vừa giơ tay lên thì Tống Tư Phàm đã hét lên một tiếng thảm thiết, ngồi trên mặt đất mà gào khàn cả giọng: “Mẹ ơi, ma… Á….”

Đó là lần đầu tiên Tống Hi nghe Tống Tư Phàm gọi “mẹ”.

Tống Tư Phàm – người bị cô phản đòn – nhất thời á khẩu không nói nên lời. Thế là cậu ta bèn nghiêng đầu ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh đi tới bên cạnh để mở cửa ra.

Ngoài cửa, có ba nam và hai nữ đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, một trong số đó là một đứa bé nước ngoài có tóc vàng mắt xanh, xem ra tất cả bọn chúng đều đến đây để chơi với Tống Tư Phàm.

Trong lúc đổi giày, một cậu bé đã hỏi Tống Tư Phàm rằng người đang ngồi trên ghế sô pha là ai.

“Là người thân của cậu hả? Chị á?”


Tống Hi có linh cảm rằng Tống Tư Phàm sẽ chẳng nói ra lời lẽ tốt đẹp gì cho cam. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cậu ta đã trả lời với vẻ mặt lạnh lùng: “Chỉ là người giúp việc gầy đét như củi khô trong nhà thôi, chúng ta lên lầu chơi đi.”

Tống Tư Phàm lấy đâu ra nhiều biệt danh đáng ghét như vậy nhỉ?

Có phải là do cậu ta đã đọc được cuốn bách khoa toàn thư nào đó về cách xưng hô khó ưa hay không?

Nhóm học sinh tiểu học vui vẻ lên lầu, tiếng nói cười vang lên bên tai không dứt như cơn bão lướt qua.

Hình như một trong số đó là bạn mới nên đối phương đã giới thiệu tên mình với Tống Tư Phàm, dường như còn giới thiệu cả trường học nữa.

Tống Hi lắng nghe âm thanh trò chuyện đang xa dần, để rồi bỗng dưng vô cớ nhớ đến một người.

Chàng trai tìm đường cùng cô ngày hôm ấy chưa từng hỏi tên cô, cũng chưa từng nói cho Tống Hi biết tên anh là gì.

Điều này có nghĩa là: Anh chỉ đang giúp đỡ chứ không hề muốn làm quen với cô sao?

Khi nghĩ như vậy, chẳng hiểu vì sao trong lòng Tống Hi lại cảm thấy hơi mất mát.

Có lẽ là do trong lòng bất mãn với Tống Tư Phàm nên cô còn gặp một giấc mơ.

Tống Hi mơ thấy vào một buổi sáng nào đó, khi dì Trương gọi Tống Tư Phàm ăn sáng thì người bước xuống cầu thang cũng chính là chàng trai đã chỉ đường cho cô...

Vào ngày hai mươi bốn, đại hội Olympic đã kết thúc tốt đẹp.

Quá trình thích nghi với thời tiết nơi đây của Tống Hi cũng đã tốt lên rồi. Chỉ có điều số mụn trên mặt cô vẫn chưa biến mất, khiến người ta cảm thấy hết sức phiền não.

Khi Tống Hi đang đọc sách trên gác mái, Trương Thiến và mẹ cô cùng gõ cửa rồi bước vào: “Nhìn xem dì Trương mang gì tới cho con này?”

Trương Thiến đã mua gel lô hội cho cô, nói rằng nó có tác dụng chống viêm và làm dịu da, nếu bôi nó lên mụn thì có thể nhanh lặn hơn một chút, vì vậy bà ấy đã bảo Tống Hi rửa tay rồi tự bôi lên.

Không gian trên gác mái thấp hơn tầng một và tầng hai, bên trong lại chất đầy đồ đạc của mẹ con Tống Hi nên hơi chật chội, không thể kê thêm một bộ bàn ghế được. Thế là ba người phụ nữ bèn ngồi trên tấm thảm trải sàn cạnh giường để nói chuyện phiếm.

Thuốc thoa ngoài da lưu trên trán mang lại cảm giác mát lạnh vô cùng.

Tống Hi ngẩng mặt lên: “Cháu cảm ơn dì Trương ạ. Dì tốt bụng quá đi.”

Chiếc quạt nhỏ bé không thể nào xua tan cái nóng hầm hập. Bên ngoài cửa sổ có tiếng kêu ríu rít của chim khách.

Trương Thiến nói rằng đã liên lạc với trường học của Tống Hi xong xuôi cả rồi. Cô không học chung trường với Tống Tư Phàm.

Tống Tư Phàm học ở trường quốc tế nên cả tiểu học, cấp hai lẫn cấp ba đều ở cùng một khuôn viên trường. Phương pháp giáo dục của kiểu trường quốc tế đó khác xa các trường học công lập trong nước. Đó là do họ đặc biệt đào tạo trẻ em đi theo con đường ra nước ngoài.

Nếu không đi nước ngoài thì thực ra không cần học trường quốc tế.

Mà nguyên nhân chính là vấn đề học phí.

Học phí của các trường quốc tế quá đắt đỏ nên gia đình Tống Hi không đủ khả năng chi trả.

“Nhưng trường trung học phổ thông của Hi Hi cũng không tệ đâu. Em đã hỏi thăm cả rồi, các giáo viên dạy con bé trong niên khóa này giỏi lắm đó.”

Ba người hàn huyên một lúc, sau đó mẹ Tống Hi phải đi chuẩn bị cơm trưa. Trương Thiến cũng đứng dậy rồi nói rằng bà ấy đã đặt lịch hẹn với bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em để khám rồi.

“Chú Tống không đi cùng dì ạ?”

“Chú của cháu bận bịu quá nên không có thời gian ấy mà. Trước đây cả chú và dì đều cùng nhau bận rộn, bây giờ dì phải ở nhà dưỡng thai nên ông ấy lại càng bận rộn hơn nữa. Dì đi một mình cũng vậy thôi mà.”

Tống Hi nhớ lại mấy ngày trước, khi cô đến bệnh viện vào lúc nửa đêm, tuy bề ngoài bệnh viện trông có vẻ sạch sẽ và ngăn nắp nhưng cô luôn cảm thấy đó là một nơi khiến người ta cảm thấy áp lực.

Hôm đó, sau khi bác sĩ khám cho Tống Hi xong rồi gọi người nhà, dì Trương và mẹ cô đều ở ngay phía sau, điều này giúp Tống Hi cảm thấy cực kỳ an toàn.

Suy bụng ta ra bụng người, lại nghĩ đến chuyện bây giờ cô cũng chẳng có việc gì làm nên Tống Hi đã chủ động mở lời: “Dì Trương ơi, vậy cháu đi với dì nhé.”

Mẹ Tống Hi cũng cười: “Để Hi Hi đi cùng em đi. Lúc em khám thì con bé cũng có thể giúp em xách túi hoặc làm những việc đại loại như vậy mà. Khi hai người trở về thì cũng đúng lúc chị nấu ăn xong rồi đấy.”

Trương Thiến cực kỳ vui vẻ: “Vậy thì lúc trở về, chúng ta sẽ đi siêu thị một chuyến luôn nhé. Cũng đến lúc dì nên mua một chút đồ ăn vặt cho cháu và Tư Phàm rồi. Hôm nọ, khi nhóm bạn nhỏ của thằng bé tới đây, dì thấy trong tủ lạnh cũng chẳng còn món gì ngon cả.”

Thực ra hình tượng hiện giờ của Tống Hi không được đẹp đẽ cho lắm. Khi bôi gel lô hội, cô muốn nó có hiệu quả ngay tắp lự nên trên trán đầy những cục u nho nhỏ, chứ không bôi rộng ra.

Chung quy cũng do cô nghĩ rằng: Có lẽ bôi dày một chút thì hiệu quả sẽ nhanh hơn.

Không ngờ mình phải đi ra ngoài, gel lô hội trên mặt còn chưa thấm hết nên trông cô y hệt dáng vẻ bị bệnh thủy đậu hồi tiểu học, trên trán nhú lên mấy nốt mụn nhỏ bóng loáng.

“Dì Trương ơi, dì không thích cháu đi cùng dì ạ?”

“Sao có thể như thế được chứ? Hi Hi là cô gái đáng yêu nhất mà, lại còn cùng dì đến bệnh viện nữa.”

Mẹ Tống Hi vẫy tay chào họ trước cửa: “Đi sớm về sớm nhé.”


“Con biết rồi ạ.”

Thời tiết vẫn còn nắng nóng. Sau khi Trương Thiến mang thai, bác sĩ đã dặn dò bà ấy không được bật điều hòa liên tục, vậy nên trên xe chỉ mở cửa sổ ở hai bên ghế lái và ghế phụ lái mà thôi.

Vì mới đến thủ đô mấy ngày nên có rất nhiều nơi Tống Hi vẫn chưa được đi qua. Mà bệnh viện phụ sản lại nằm ở tuyến đường mới nên cô hơi thò đầu ra ngoài cửa xe để quan sát xung quanh.

“Hi Hi à, lối này tiện đường đấy, cháu có muốn đi nhìn thử trường cấp ba của mình không?”

“Có ạ!”

Đó là một con đường nhựa vừa dài ngoằng vừa thẳng tắp, hai bên đường có cây ngô đồng um tùm rợp bóng mát, những phiến lá xanh biếc to bằng bàn tay cắt xẻ ánh nắng mặt trời thành những mảng sáng lốm đốm.

Trường trung học phổ thông của Tống Hi nằm ở cuối con đường này.

Sân thể dục có một đường băng bằng nhựa, tòa nhà giảng dạy màu đỏ có dòng chữ màu vàng “trường trung học số Mười” được viết theo kiểu thư pháp, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Khí thế của nơi này vượt trội hơn hẳn trường trung học phổ thông trên thị trấn, thậm chí còn có thể nổi bật hơn trường trung học trên thành phố ở quê nhà của cô. Điều này làm Tống Hi nảy sinh một tia hi vọng về cuộc sống cấp ba của mình.

Trương Thiến quay xe rẽ ngoặt rồi lại chạy qua một ngã tư khác, sau đó chỉ tay ra cửa sổ phía chỗ ngồi của Tống Hi: “Cháu nhìn kìa, trường học của Tư Phàm ở đây này. Thật ra trường của hai đứa cũng gần nhau lắm. Hai đứa có thể đi học cùng nhau đấy.”

Tống Hi bèn nương theo tay của bà ấy, thò đầu nhìn ra ngoài.

Tòa nhà giảng dạy đồ sộ đến vậy nhưng thực ra thứ thực sự thu hút không phải là những tòa nhà trong khuôn viên trường.

Ở ven đường phía trước có một vài chàng trai đang đi tới, tất cả đều có vóc dáng cao lớn.

Chàng trai cao nhất mặc áo phông ngắn tay màu trắng. Anh đi chính giữa, trên tay đang cầm một quả bóng rổ màu cam, tùy ý ném đi rồi lại dùng ngón trỏ bắt lấy. Quả bóng rổ ngoan ngoãn xoay tròn trên đầu ngón tay anh.

Không biết người bạn bên cạnh nói gì mà anh lại nghiêng đầu mỉm cười - nụ cười cực kỳ xán lạn dưới ánh nắng mặt trời.

Đó là một trong số ít khuôn mặt quen thuộc đối với Tống Hi ở thủ đô.

Là người đã biến mất khỏi cuộc sống của Tống Hi sau khi giúp đỡ cô.

Tốc độ lái xe của Trương Thiến không nhanh. Bóng dáng của những thiếu niên kia càng ngày càng gần. Có lẽ chỉ là sự tình cờ, song các chàng trai đang nói cười chợt có hơi hướng nhìn sang đây.

Tống Hi đột ngột rụt đầu trốn trong xe, cũng hoàn toàn không nhận ra phần gáy đã đập vào khung cửa sổ mà chỉ vội vàng túm lấy cổ áo rộng thùng thình để giấu đi khuôn mặt bôi đầy gel lô hội của mình.

Ngốc quá đi mất.

Và cũng thật khó hiểu nữa.

Đó là sự vụng về và bối rối mà Tống Hi chưa từng trải qua trong đời mình.