Thành Thủy Tinh

Chương 18: C18: Đồng hồ dây cót đã gửi lời mời kết bạn cho bạn




Tôm hùm đất trong quán ăn này được chế biến ngay tại chỗ bằng nồi lớn, bỏ thêm một đống hương liệu, đốt lửa to xào nấu trong mùi khói lửa, mùi thơm cứ phải nói là bay xa mười dặm, cũng vì thế nên quán ăn này rất đắt khách, khách đến đông như mây.

Nhóm Tống Hi rất may mắn, vừa ngồi vào bàn không lâu thì đầu bếp đã nấu xong một nồi lớn, từng suất tôm hùm đất được bưng lên cân bày ra đ ĩa, trong đó có một suất là của họ.

Bạn trai Dương Đình mở hộp găng tay dùng một lần, ngước mắt lên thấy Bùi Vị Trữ đứng bên ngoài, thế là anh ấy vẫy găng tay gọi anh: “Bùi Vị Trữ, bên này.”

“Anh Bùi về đúng lúc lắm, tôm hùm đất mới được bưng lên bàn.”

Tống Hi nhìn ra ngoài theo lời nói của họ. Ngõ nhỏ được bao phủ dưới ánh nắng hoàng hôn, cách đó mười mấy cái bàn, Bùi Vị Trữ đang tiến về phía họ.

Vóc dáng của anh rất cao, ngoại hình lại bắt mắt nên lúc nào cũng gặp được một hai tầm mắt đánh giá mình.

Bùi Vị Trữ mỉm cười gật đầu với họ, ra hiệu anh đã nghe thấy.

Không thể nói rõ nguyên nhân là gì mà gò má của Tống Hi bỗng nóng ran, vội vàng cúi xuống uống đồ uống.

Chung quanh tràn ngập mùi thơm cay xè của tôm hùm đất. Cũng giống như lúc chơi Murder Mystery, Bùi Vị Trữ ngồi xuống vị trí đối diện với Tống Hi.

Động tác ăn uống của anh rất đẹp, bàn tay được bọc trong chiếc găng tay dùng một lần, khung xương rõ ràng kéo căng chất liệu PE mềm nhũn, đầu ngón tay tách vỏ tôm hùm đất một cách linh hoạt.

Tạp dề cho khách được vắt lên lưng ghế dựa sau lưng anh. Anh không mặc vào, vậy mà chiếc áo thun trắng tay ngắn vẫn sạch sẽ, không dính một vết bẩn nào.

Tống Hi thì không được như thế. Theo lời mẹ nói thì cô không được khéo tay cho lắm.

Bình thường mỗi khi ăn mấy món có nước canh, chắc chắn cô sẽ làm dây lên quần áo của mình. Mấy món như lẩu, đồ nướng, tôm hùm đất lại càng nghiêm trọng hơn.

Tống Hi vừa bóc vỏ tôm hùm đất vừa suy nghĩ lung tung.

May mà mình ngồi đối mặt với Bùi Vị Trữ ăn tôm hùm đất là vào năm nay.

Nhớ lại mấy năm trước lần đầu tiên cô ăn tôm hùm đất, đã từng làm trò cười cho thiên hạ.

Hồi đó người thủ đô gọi món tôm hùm đất sốt cay là “tôm cay”, còn uốn lưỡi ở âm cuối.

Quê Tống Hi không có món này, Tống Hi cũng chưa từng nghe thấy bao giờ, chẳng qua có một lần Tống Tư Phàm kêu gào đòi ăn “tôm cay” nên chú Tống đã mua rất nhiều về nhà.

Lúc mới thấy món này, cô còn nghĩ rằng thứ này có cái đầu nhòn nhọn, mọc xúc tu, trông hình dạng hơi đáng sợ.

Nhưng khi nắp hộp được mở ra, mùi thơm cay của dầu cay thực sự rất k1ch thích vị giác của người khác.

Thế là Tống Hi cầm một con tôm hùm đất, cắn một miếng như lúc ăn tôm sú, dầu cay ngấm trong vỏ tôm lập tức xộc vào khoang miệng khiến cô ho sặc sụa.

Lần đó cô bị sặc quá trời quá đất, đỡ bàn ho cả buổi, làm hại người lớn cũng đi theo bận trước bận sau, đưa giấy ăn, rót nước cho cô, cực kỳ mất mặt.

Vất vả lắm cô mới đỡ hơn một chút, Tống Tư Phàm đã ăn mấy con tôm hùm đất, tay cầm thịt tôm trắng nõn, miệng chó không khạc được ngà voi, chê cô là “fool”.


Bây giờ cô đã sống ở thủ đô lâu ngày, dần dần lột vỏ tôm hùm đất thuận tay hơn nhiều, bây giờ sẽ không còn gây ra trò cười như lúc đầu nữa.

Có điều bởi vì người ngồi đối diện là Bùi Vị Trữ nên Tống Hi vẫn bị “bó tay bó chân”.

Bạn trai Dương Đình rất quen thuộc với Tống Hi, trêu ghẹo cô: “Tống Hi, sao hôm nay tốc độ của cậu chậm vậy? Ăn hết sạch cả nồi rồi mà chẳng thấy cậu ăn được mấy con, chừng này mà không phát huy thực lực của cậu…”

Dương Đình biết bạn thân của mình đang trong ngày đèn đỏ, nghĩ rằng cô cảm thấy thân thể không khỏe nên mới ăn chậm một chút, thế nên Dương Đình lập tức đá bạn trai một phát: “Chuyện con gái anh bớt nhúng tay vào đi nhé, nếu anh rảnh quá thì lột mấy con cho em đi.”

Bị ớt cay k1ch thích, lại thêm lời nói của bạn trai Dương Đình nên mặt Tống Hi đỏ gay, cười lắc đầu: “Hôm nay không phát huy được đâu.”

Phát huy gì mà phát huy…

Cô muốn giữ gìn hình tượng, tay vụng về cứ như tay giả!

Thái Vũ Xuyên lại rất biết làm người, lột vỏ tôm hùm bỏ thịt vào đ ĩa của Trình Thương: “Nào, Trình chó ăn nhiều một chút, biến nỗi đau thành sức ăn.”

“Nỗi đau gì? Trình Thương bị sao vậy?” Dương Đình hỏi.

Thế là đề tài lập tức bắt đầu triển khai xoay quanh Trình Thương.

Thái Vũ Xuyên nói hồi mùa xuân Trình Thương mới chia tay với bạn gái đã yêu nhau 6 năm, rất đáng tiếc, tình cảm của hai người vốn rất khắng khít, các anh em cũng đều chờ tin vui của họ.

Thái Vũ Xuyên thở dài: “Tôi đã suy nghĩ sẵn nên chuẩn bị bao nhiêu tiền mừng rồi, ai mà ngờ được…”

“Cái lùm mía nhà cậu…”

Đang nói thì bị Trình Thương ngắt lời. Bởi vì có hai cô gái đang ở đây nên anh ấy dừng lại trong chốc lát, nuốt mấy từ chửi tục vào bụng: “Cậu nói sao cũng được, đừng nói bằng cái giọng điệu sến súa đó được không? Cậu còn như thế nữa coi chừng tôi khóc đấy nhé!”

Bùi Vị Trữ uống một ngụm nước có ga, nói đùa: “Cậu chuẩn bị sẵn bao nhiêu tiền thì giờ đưa cho cậu ấy luôn đi, coi như an ủi bạn thất tình.”

Trình Thương hớn hở: “Ái chà, tôi thấy được đấy!”

Thái Vũ Xuyên đau khổ: “Anh Bùi!”

Có thể thấy được tình cảm giữa ba người rất tốt. Tống Hi vốn còn thương cảm vì nghe thấy câu chuyện thất tình của Trình Thương, bây giờ cũng không thể nhịn được mà phì cười thành tiếng.

“Cũng chính vì đợt này Trình Thương bị thất tình nên chúng tôi mới ra ngoài chơi mật thất, có rảnh thì hẹn gặp nhau một lát để tránh cậu ấy rảnh rỗi sinh nông nỗi. Cậu ấy cũng thật là thích náo nhiệt, không thì ba người các cậu ăn cơm, chúng tôi cũng sẽ không nói cùng nhau đi ăn luôn.”

Dương Đình bỏ con tôm hùm xuống, hỏi Trình Thương, hai người đã yêu nhau nhiều năm rồi, nguyên nhân ghê gớm cỡ nào mới khiến hai người khăng khăng chia tay nhau vậy?

“Thực ra chúng tôi vẫn có mâu thuẫn với nhau, chẳng qua vẫn cố gắng giữ gìn tình yêu, cuối cùng kéo dài đến lúc không thể không đối mặt với những mâu thuẫn chồng chất trước mắt. Chẳng phải trường đại học trong nước các cậu vẫn lưu truyền câu nói ‘tốt nghiệp đồng nghĩa với chia tay’ hay sao?”

Trình Thương nói, anh ấy cho rằng nguyên nhân rất lớn dẫn đến việc tốt nghiệp đồng nghĩa với chia tay là vì sau khi hai người rời khỏi sân trường thì phải đối mặt với vấn đề tìm việc làm, thành phố mà họ sinh sống cũng sẽ thay đổi, yêu xa thì rất khó gắn bó với nhau.


Những người du học ở nước ngoài như họ cũng vậy, sau khi tốt nghiệp sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn.

Rất nhiều người sẽ ở lại nước ngoài làm việc, thậm chí có một số bạn học, cả gia đình đều sẽ di dân ra nước ngoài. Gia đình bạn gái cũ của anh ấy chính là trường hợp như vậy.

Còn anh lại muốn về nước.

“Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện ở nước ngoài làm việc cùng cô ấy.”

Giọng điệu của Trình Thương tràn đầy buồn bã: “Nhưng ai mà đoán trước được tương lai. Ví dụ như anh Bùi, người ta học trường luật đứng top mười thế giới, chẳng phải cũng vẫn về nước hay sao…”

Dừng lại trong chốc lát, vẻ mặt của anh ấy cứ như thể vừa đề cập đến chuyện không nên nhắc lại, vội vàng sửa miệng: “Thôi, không bàn chuyện này nữa.”

“Chúng ta gọi ba suất tôm hùm đất phải không?” Thái Vũ Xuyên bỗng thay đổi đề tài ngang xương.

Dường như đó là bí mật nào đó của Bùi Vị Trữ mà cả ba người họ đều biết.

Tống Hi nhạy cảm nhìn về phía Bùi Vị Trữ, thấy anh cụp mi mắt, dường như vừa sững sờ trong thoáng chốc.

Thế nên, vì sao anh lại về nước?

Cũng vì… thất tình à?

Không thể nói rõ nguyên nhân là gì mà Tống Hi cũng hơi buồn bã, động tác lột vỏ tôm hùm càng chậm hơn.

Có lẽ đề tài thất tình quá áp lực nên Trình Thương nhanh chóng thay đổi đề tài, quay sang trò chuyện về vấn đề khác.

Thậm chí trò chuyện được một lát, anh ấy nhắc đến nickname WeChat giống y hệt của Tống Hi và Bùi Vị Trữ.

“Tống Hi, cái tên Yamal của cậu, là do cậu tìm đại trong topic nickname khó đụng hàng trên mạng, hay là cậu tự nghĩ ra vậy?”

“Tôi tự nghĩ ra đây.”

Nhận thấy Bùi Vị Trữ cũng đang nhìn mình, giọng Tống Hi không khỏi nhỏ hơn một chút: “Có một con tàu phá băng được đặt tên như vậy, có một khoảng thời gian tôi rất ao ước…”

Trình Thương giơ ngón cái: “Anh Bùi từng ngồi trên con tàu đó rồi đấy, hình như là chuyện hồi cấp ba thì phải. Sau này một người cùng lớp với bọn tôi, lão Hồ, cậu ta cũng ngồi tàu đó một lần, chẳng qua không được may mắn như anh Bùi, không thấy cực quang.”

Tống Hi hơi kinh ngạc: “Còn có thể ngắm cực quang nữa hả?”

Người trả lời cô là Bùi Vị Trữ: “Ừ, thấy rồi, quả thật rất may mắn.”

Anh nói khi đó anh có dùng điện thoại quay video lại, chẳng qua độ phân giải thấp nên video không được rõ ràng cho lắm. Có điều người nhà của anh cũng ghi hình lại bằng thiết bị chuyên nghiệp, khi nào có dịp sẽ tìm lại cho cô xem.


Tôm hùm đất quá cay quá tê, khi mọi ngươi đang ăn nồi thứ ba, Thái Vũ Xuyên đứng dậy đi lấy một đống Bắc Băng Dương có ga quay về.

Anh ấy rất tri kỷ khui hết nắp lon, cắm ống hút vào miệng lon rồi phân phát cho từng người.

Mấy lon nước này đều ướp lạnh nên Tống Hi chỉ nhận lấy chứ tạm thời không uống.

Sau này nhắc đến đề tài chúc mừng kỳ nghỉ ngắn hạn, mọi người ồn ào nâng ly, Tống Hi bỏ qua lon nước có ga ướp lạnh kia, muốn lấy ly nước, nhưng khi vừa chạm vào ly nước thủy tinh thì lập tức khựng lại.

Ly nước vốn nên trống trơn giờ đây lại chứa đầy nước ấm, mà vị trí của bình nước được đặt bên tay Bùi Vị Trữ.

Cô ngẩn ra, sau đó nói với Bùi Vị Trữ trong tiếng ồn ào của mọi người: “Cảm ơn.”

Bùi Vị Trữ tháo găng tay dùng một lần. Chất liệu của bao tay bí gió, làn da của anh lại trắng tinh, bị ủ trong găng tay khiến khớp ngón tay hơi đỏ.

Anh cầm một chai Bắc Băng Dương, chai nước đụng vào ly nước trong tay Tống Hi, ngước mắt mỉm cười, như thể đang nói “không có gì”.

Sắc trời tối dần, ánh đèn được bật lên, những con thiêu thân điên cuồng lao vào đèn huỳnh quang, thi thoảng lại có một chiếc xe đạp điện chạy ngang qua ngõ nhỏ.

Tối hôm đó họ trò chuyện rất nhiều:

Nói đến chuyện từ hồi tiểu học Bùi Vị Trữ và Trình Thương đã là bạn cùng lớp, nhà cũng gần nhau.

Nói đến chuyện họ quen biết Thái Vũ Xuyên trong kỳ huấn luyện trại đông, cùng hẹn nhau ngồi chuyến xe lửa K3 nổi tiếng, băng qua gần 8000 km để đến Moscow.



Cuối cùng nói đến chuyện Tống Hi là người phương nam, từng học đại học ở một ngôi trường phía nam, là bạn cùng phòng thời đại học với Dương Đình.

“Tôi đã từng ghé thăm ngồi trường đó hồi đi du lịch, một ngôi trường rất đẹp, nghe nói khó thi đậu lắm. Tống Hi, Dương Đình, hai cậu giỏi thật đấy!”

Trình Thương tò mò hỏi: “Dương Đình là người thủ đô, thế thì Tống Hi tốt nghiệp đại học xong mới đến thủ đô hả?”

Tống Hi lắc đầu: “Tôi đến thủ đô từ năm cấp 3 rồi, học ở trường trung học số Mười.”

“Trường trung học số Mười? Thế thì cách trường bọn tôi gần lắm, bọn tôi còn từng qua trường các cậu chơi bóng rổ nữa cơ, hàng xóm đấy!”

Hàn huyên rất nhiều, mãi cho đến lúc tan cuộc, Tống Hi vẫn có một chút thắc mắc.

Vì sao Bùi Vị Trữ lại quyết định về nước phát triển?

Thực ra cô vẫn hơi mông lung, không biết trạng thái hiện tại của mình là thế nào.

Nếu nói vẫn còn yêu thầm thì Tống Hi không muốn thừa nhận.

Dù sao thì họ đã rất nhiều năm không gặp nhau, hơn nữa khi đó cô đã hạ quyết tâm, từng thề thốt sẽ không bao giờ thích Bùi Vị Trữ nữa.

Nhưng đối mặt với người mình từng yêu thầm trong quá khứ, thật sự rất khó không quan tâm tới người ta!

Buổi tối sau khi về nhà, Tống Hi nhận được tin nhắn của Dương Đình oanh tạc WeChat:


[Cậu về nhà chưa?]

[Tớ có chuyện muốn nói với cậu đây, nín cả đêm đấy nhé!]

[Thấy được tin nhắn thì trả lời mau!]

Tống Hi đáp lại bằng nhãn dán “Về nhà an toàn” rất đáng yêu, đang định gõ chữ thì Dương Đình đã bắt được động thái của cô, nhanh chóng gửi tin nhắn mới:

[OK!]

[Tớ biết cậu về đến nhà rồi, thế thì tớ bắt đầu nói nhé!]

[Chuẩn bị sẵn sàng đi!]

[Hình như Bùi Vị Trữ có ý với cậu đấy nhé.]

“Khụ! Khụ khụ khụ!”

Không bị sặc vì tôm hùm đất, ngược lại suýt nữa sợ chết khiếp vì cô bạn thân của mình, di động và ly nước suýt nữa bị Tống Hi ném ra ngoài.

Làm gì có chuyện đó!

Cậu suy nghĩ nhiều quá!

Nhưng bên phía Dương Đình vẫn tiếp tục gửi tin nhắn, di động liên tục rung lên “vù vù”:

[Thật đấy, tớ cảm thấy Bùi Vị Trữ cứ chú ý đến cậu, cậu không nhận thấy hả?]

[Lúc nãy ăn cơm cậu ấy còn rót nước cho cậu nữa, tớ thấy hết rồi nhé.]

[Trong mật thất cậu ấy cũng che chở cậu mãi còn gì, đúng không?]

Da mặt của Tống Hi nóng đến mức sắp bị nướng chín, định trả lời rằng đó là do con người Bùi Vị Trữ vốn tốt bụng sẵn rồi.

Lúc nào anh cũng như thế, bởi vì đã được bồi dưỡng ăn sâu vào xương tủy.

Dường như cảm thấy gõ chữ kiểu này không đã ghiền, cô bạn thân gửi tới lời mời trò chuyện qua video.

Tống Hi bấm đồng ý, ngay sau đó thấy Dương Đình áp giải bạn trai đến trước màn hình điện thoại, ép hỏi người ta: “Anh nói đi, anh có chú ý thấy Bùi Vị Trữ rất quan tâm Hi Hi không?”

Mặt của bạn trai Dương Đình bị đè đến mức biến dạng, tràn ngập u sầu: “Anh có biết đâu? Lúc ở trong mật thất em kêu gào cứ như ‘heo chọc tiết’ không bằng, anh lấy đâu ra tâm trạng để chú ý tới người khác nữa.”

“Giời ạ! Thế thì em còn cần anh làm gì nữa!!!”

Cuộc gọi video bị kết thúc, Tống Hi cười lắc đầu, chắc hai người họ bắt đầu “oánh nhau” rồi đây.

Bỗng nhiên di động trong tay cô rung lên, màn hình cũng sáng lên.

Thanh thông báo hiển thị, cô nhận được một tin nhắn từ hệ thống:

[Yamal đã gửi lời mời kết bạn cho bạn.]