Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 5: Chủ Nhân Thật Soái! Khốc Chết Mất




Thập Thanh Thiên đau lòng nhìn Thập Thi Thi máu chảy đầy mặt: “Thiên Thiên con chịu đựng một chút, cha lập tức cứu con! Người đâu, lên!”

Phía sau Thập Thanh Thiên có hai đại hán tiến lên.

Trong nháy mắt lúc hai người ra tay, thần sắc của Thập Cửu khẽ biến.

Cô nhận ra nguy hiểm!

“Cô bé, muốn ta giúp cô không?” Trong đầu vang lên giọng nói của người đàn ông kia.

“Không cần đâu.” Thập Cửu lạnh lùng cự tuyệt.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía hai đại hán, vươn tay bắt lấy Thập Thi Thi.

Thập Thanh Thiên thấy vậy lập tức hét lớn: “Đừng để tiểu thư bị thương!”

“Dạ!”

Hai đại hán có chút kiêng dè Thập Thi Thi, cũng hạn chế khi ra tay.

Thập Cửu lại không có băn khoăn.

Đoản kiếm trong tay sắc bén không nhìn rõ.

Trong lúc nhất thời, hai đại hán cũng không thể đụng tới Thập Cửu, lại bị Thập Cửu làm hai cánh tay bị thương.

Sắc mặt trầm xuống, hai người liếc nhau.

Một người chạy đến, giơ tay bắt lấy Thập Thi Thi.

Một người đánh lén sau lưng.

Thập Cửu nhận ra nguy hiểm từ người phía sau, nhất định phải tránh!

Cô nắm cổ áo của Thập Thi Thi, giơ chân đá một cước vào bụng của Thập Thi Thi.

Phụt—

Thập Thi Thi hộc máu bay ra.

Một đại hán vội vàng lao đến ôm lấy Thập Thi Thi.

Thập Cửu rảnh rỗi xoay người, mắt sắc nhìn một tầng ánh sáng trắng mỏng manh trên tay người phía sau.

Chính là tầng ánh sáng này, vô cùng nguy hiểm!

Nhún chân một chút, Thập Cửu nhanh chóng lui về phía sau kéo ra khoảng cách.

Đại hán đuổi theo không buông.

Thập Thanh Thiên thấy Thập Thi Thi hộc máu.

Khuôn mặt đau lòng vặn vẹo biến thành màu đen, tức giận hét to: “Giết cô ta!”

Nhận được mệnh lệnh.

Đại hán kia gầm lớn một tiếng, tầng ánh sáng trong tay lại sáng thêm vài phần.

Người còn lại cũng đuổi qua.

Thập Cửu bị tấn công từ hai phía, tình huống vô cùng nguy cấp.

Ngay khi người đàn ông muốn âm thầm ra mặt.

Đột nhiên a một tiếng, khóe môi khẽ nhếch: “Thì ra cô bé còn ẩn giấu thực lực.”

Chỉ thấy đầu ngón tay Thập Cửu bay ra mấy cây châm bạc.

Trực tiếp đánh vào bàn tay đại hán, thế nhưng bị tầng ánh sáng trắng kia hòa tan.

Trong đầu chợt nảy ra, trong ký ức của nguyên chủ, Thập Cửu nghĩ tới một danh xưng, linh sư!

Phải cảnh giác gấp bội.

Thập Cửu không che giấu nữa.

Châm bạc trong tay liên tục vung ra, lần này lại không đánh lên bàn tay đại hán.

Mà phi về phía người hắn.

Đối mặt với mấy cây châm bạc nho nhỏ, đại hán cũng không thèm trốn, không để nó vào trong mắt.

Hừ.

Thập Cửu cười lạnh, khinh địch chính là tìm chết.

Châm bạc đâm vào ngực đại hán.

Cơ thể của đại hán run lên, rầm một tiếng ngã xuống đất.

Cơ thể không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép.

Người đại hán còn lại nhìn thấy mà kinh hãi, may mắn mình đúng lúc tránh được.

“Thất thần, cũng sẽ chết nha.”

Giọng nói của người con gái trong trẻo dễ nghe nhưng lại lạnh lùng.

Quanh quẩn bên tai đại hán, cơ thể run lên.

Phụt!

Đoản kiếm từ dưới đâm lên.

Từ cổ đại hán đâm thẳng vào trong óc.

Thập Cửu rút đoản kiếm ra.

Phụt! Máu tươi phun ra tung toé, vài giọt rơi trên mặt Thập Cửu.

“Chủ nhân thật soái! Khốc chết mất! Chủ nhân là mạnh nhất!”

Yên lặng.

Thập Cửu lạnh lùng nhìn về phía Thập Thanh Thiên và Thập Thi Thi.

Khóe miệng nhếch lên, hai người sợ tới mức run lên.

“Thập Cửu! Cô muốn làm gì!” Thập Thanh Thiên hét lên.

Trên cơ thể ông ta cũng phủ lên một tầng ánh sáng trắng, so với màu sắc của hai đại hán lúc nãy thì đậm hơn một chút.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Thập Cửu.

Mặt ngoài trấn định.

Nhưng con ngươi của Thập Thanh Thiên run rẩy, biểu hiện rõ ông ta đang sợ hãi.

Thập Cửu từ khi nào lại trở nên mạnh như vậy?

Tàn nhẫn, đáng sợ!

Thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán khiến cho người ta khó tin cô ta là một đứa phế vật.

Nhìn thấy hai đại hán một người trúng độc chết trên mặt đất, một người bị giết chết.

Trong lòng Thập Thanh Thiên bồn chồn, ông có thể giết Thập Cửu được sao?

“Ông còn muốn giết tôi?”

“Không.” Thập Thanh Thiên ý thức được vội lắc đầu.

Ông vội nói: “Thập Cửu, giữa chúng ta có hiểu lầm.

Không phải chúng ta muốn giết cô, là chủ mẫu của nhà họ Thập ra lệnh, chúng ta không thể không tuân theo!”

Thập Thanh Thiên phát huy sự vô sỉ không biết xấu hổ tới cực hạn..