Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 1: Thánh Thủ Thập Cửu




Lịch Đế Quốc năm 3075.

Hội đấu giá lớn nhất Thịnh Kinh đang mở một phiên bán đấu giá sôi sục toàn trường!

“5 tỷ đồng tiền Đế Quốc thành giao, đây chính là cái giá chưa bao giờ có ở hội đấu giá Thịnh Kinh! Hơn nữa đây chỉ là giá của một viên đan dược! Không hổ là thánh thủ Thập Cửu!”

“Một viên đan dược, 5 tỷ.

Cửa hàng dược phẩm Đế Quốc đối diện hôm nay bán mười bình dược phẩm, giá thành giao còn chưa bằng một phần trăm của thánh thủ Thập Cửu.”

“Vừa nãy chủ cửa hàng dược phẩm nôn ra máu luôn rồi.

Nghe nói hắn đánh cược với Thập Cửu, ai bán được nhiều tiền hơn thì người đó làm chủ cửa hàng.

Lần này, hắn tiêu rồi!”

......

Một cô gái mặc váy lễ phục đi ngang qua nhóm người.

Nghe được cuộc bàn tán của bọn họ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nở một nụ cười châm chọc.

Chủ cửa hàng dược phẩm Đế Quốc? Thật khó nghe, cô cũng chả muốn làm.

Đúng vậy, đây chính là thánh thủ Thập Cửu, người bán đấu giá một viên đan dược với cái giá trên trời năm tỷ.

Mà viên đan dược này, được cô làm ra ngay trước mặt chủ cửa hàng dược phẩm, tùy tay luyện chế ra trong nửa giờ.

Không chỉ đánh cược thua, mặt của cửa hàng dược phẩm cũng bị cô vả sưng rồi.

“Viên dược đặc hiệu nghiên cứu trong ba năm, không bằng một viên trong nửa giờ của tôi.

Học nghệ không tinh, trách tôi sao?” Thập Cửu cười xấu xa, lấy một ly rượu vang từ người phục vụ rồi xoay người rời đi.

Buôn bán lời một khoản, cô quyết định đi ra ngoài tiêu pha một phen.

Mục đích sao! Cô còn chưa từng tới Thịnh Kinh, trước tiên ăn mỹ thực khắp Thịnh Kinh đã ~~

Tương lai vô cùng tươi đẹp khiến nụ cười trên môi của Thập Cửu càng sáng lạn.

Nhưng vừa bước đi được một bước, ầm!

Rầm!

Một quyền đánh vào không khí trong suốt trước mặt, giống như đánh trúng thứ gì đó.

Trên nắm tay xuất hiện vết máu, mày Thập Cửu cũng không thèm nhăn.

“Đáng chết! Vẫn không được.” Thập Cửu cúi đầu, hít một hơi thật sâu.

Rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, mặt lạnh đi về phía đông.

Sau một tiếng nổ lớn ở hội bán đấu giá.

Ký ức cuối cùng của Thập Cửu, là vòng tay của cô sáng lên, bảo vệ cô...

Sau khi mở mắt ra lần nữa, cô xuất hiện phía dưới vách núi này.

Trở thành một Thập Cửu khác.

Nước Thiên Tung, tiểu thư phế vật nổi tiếng của nhà họ Thập.

Nhưng đã bị người ta hại chết, mới để cho cô chiếm cơ thể này.

Gãy xương, nội tạng xuất huyết, não chấn động.

Nếu đổi là người khác đã sớm đi gặp diêm vương rồi.

Nhưng cô chỉ mất một ngày đã chữa khỏi, kết quả phát hiện dưới vách núi này được bao phủ bằng một tầng trong suốt.

Cô dùng hết mọi cách cũng không thoát ra được.

Bước đột phá duy nhất, chính là nơi này!

Phía đông của vách núi, một nơi bị bao phủ trong sương mù.

“Chủ nhân, cô đã chuẩn bị xong chưa?” Vòng tay lóe ra ánh sáng, một giọng nói xuất hiện trong đầu Thập Cửu.

Đây là vòng tay của Thập Cửu, bên trong có không gian chứa tất cả vật dụng của cô.

Còn là một anh chàng ngốc manh đáng yêu.

May mà cùng cô xuyên qua, nếu không Thập Cửu sẽ đau lòng chết mất.

“Ừm.” Thập Cửu chạm vào vòng tay của cô.

Một viên đan dược từ trong không khí xuất hiện trên tay cô, Thập Cửu nhét vào trong miệng.

”Chúng ta vào thôi.”

“Chủ nhân hãy cẩn thận!”

Lớp sương mù này là một trận pháp.

Thập Cửu mất cả ngày nghiên cứu, cuối cùng cũng có bước đột phá.

Cô đoán đằng sau trận pháp này chính là lối ra!

Sau đó Thập Cửu thất vọng rồi.

Cô đi ra khỏi sương mù, trước mắt chỉ xuất hiện một sơn động.

Lúc này vòng tay lại truyền đến tiếng kêu: “Chủ nhân, bên trong có người!”

Có người?

Ánh mắt Thập Cửu lóe lên, trong mắt xen lẫn sự sắc sảo và lạnh như băng.

Cô lấy ra một thanh đoản kiếm từ trong không gian, nín thở nhẹ nhàng đi vào trong sơn động.

Trong sơn động được khảm bảo thạch.

Ánh sáng trong suốt chiếu lên sơn động.

Cũng để cho Thập Cửu thấy rõ người bên trong sơn.

Vừa thấy được, Thập Cửu có chút ngạc nhiên.

Đây là một người đàn ông, một tên đàn ông đẹp đến mức không giống con người trần gian.

Mái tóc màu bạc, lông mày màu bạc, tựa như yêu nghiệt.

“Chủ nhân, hắn bị khóa ở trong này.

Không có cách giúp chúng ta ra ngoài.”.