Bốn năm trước, chính xác là ba năm tám tháng trước, tôi vẫn đang học cấp ba. Nhưng vì thành tích và biểu hiện hồi cấp hai của tôi xuất sắc, đơn xin nhập học của tôi được chấp nhận, nhận được trước giấy thông báo của học viện thương mại đại học Tĩnh Hải.
Bố tôi vô cùng vui mừng, lập tức mua cho tôi một cái laptop ALP mẫu mã mới nhất. Sản phẩm điện tử của ALP nổi tiếng cực đắt và kĩ thuật đỉnh cao, cái laptop ấy dường như có thể bằng giá một chiếc ô tô tầm trung. Vận may của tôi ngời ngời, sau khi mua laptop, cơ duyên trùng hợp lại còn nhận được một tấm vé fan meeting của Cố Trì Quân.
Tôi cực kì thích Cố Trì Quân, nhưng bình thường muốn gặp anh thì cực kì khó. Anh không tham gia các hoạt động tạp kĩ, làm người đại diện cho toàn những nhãn hàng đắt đỏ, tóm lại, làm fan của Cố Trì Quân thực sự rất khổ.
Lúc diễn ra fan meeting, người dẫn chương trình vì làm không khí sôi động, trong hơn một trăm người ở đó chọn ra mười người lên sân khấu chơi trò chơi cùng Cố Trì Quân. Có vài câu hỏi có liên quan đến API, vài câu hỏi có liên quan đến những bộ phim Cố Trì Quân từng diễn, tóm lại, chỉ cần tham gia thì có thể nhận được các sản phẩm điện tử khác của API. Nghĩ sao cũng thấy rất được, vì thế mọi người hào hứng kích động.
Không may đó là, mã số của tôi không nằm trong mười người đó.
May mắn đó là, một mã số trong đó dường như là số trống, người dẫn chương trình gọi mãi cũng không có ai trả lời. Lúc đó tôi là thiếu nữ đầy nhiệt huyết mà, chỉ thấy không có người nhận, nhảy lên giơ tay rõ cao, “Em! Em!” Hành động của tôi khiến những người không được chọn như bừng tỉnh cơn mơ, lần lượt làm theo, nhất thời nơi đó xuất hiện cảnh tượng tiếng reo hò hoành tráng.
Người dẫn chương trình cười cười, giơ tay chỉ một cô gái ở hàng trước tôi.
Tôi tức đến nghiến răng, dường như muốn thổ huyết mà chết. Nhưng ngay lập tức nhìn thấy trợ lý của Cố Trì Quân—Bây giờ tôi biết cô ấy tên Tôn Dĩnh—Đứng lên, đi tới bên người dẫn chương trình nói mấy câu, người đẫn chương trình đổi sang nhìn đứa ngồi hàng thứ tám là tôi, chỉ tôi, gọi tôi lên sân khấu.
Tôi vui mừng quá sức kì vọng, “Xoạt” một cái đứng lên, giữa tiếng reo hò trong đám đông, không sợ chết mà đi lên, xông lên trước sân khấu. Nhưng chuyện tốt mãi mãi giày vò, tôi đang vui vui vẻ vẻ xông lên sân khấu, lại bị hai vệ sĩ không biết từ đâu tới kéo tôi lại.
Đang tranh chấp không thôi, chị trợ lý vừa nãy đi tới chào hỏi bọn họ, nói: Là Cố Trì Quân để tôi lên.
Tôi ngay lập tức thần thanh khí sảng, tinh thần cùng đôi mắt sáng rực có thần đi lại nhẹ nhàng như gió, cảm thấy người đang bay bay. Tôi cứ như thế bay lên sân khấu, đứng cùng một chỗ với chín người khác.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gần Cố Trì Quân đến thế.
Nhìn thấy anh ngồi ở một bên sân khấu, đầu óc tôi nóng bừng, hưng phấn đến không biết gì hết, trong lúc diễn ra hoạt động đều phân tán tư tưởng mà nhìn anh—Anh mặc áo trắng phối hợp với quần màu thẫm, mặc áo vest thoải mái, ăn mặc đơn giản với quần màu cà phê, trên mặt mang theo nụ cười rất tươi. Tôi đã làm xong công tác chuẩn bị, hoàn toàn trả lời đúng câu hỏi, Cố Trì Quân đích thân phát túi quà đẹp đẽ cho tôi.
Anh cười với tôi, lại bắt tay tôi, nói “Chúc mừng”. Tay của anh rất có lực, tôi dường như không nỡ bỏ ra.
Đây chính là tâm trạng của fan hâm mộ. Dù cho thần tượng chỉ lộ ra một chút thiện ý và thân thiết với bạn, cũng đủ để bạn ngây ngất bao nhiêu ngày, lý trí hoàn toàn biến mất. Tiếp xúc thân mật cùng với thần tượng khiến tôi vốn dĩ do đầu óc quá nóng mà hoàn toàn đơ luôn, đến về chỗ ngồi ra sao cũng không biết.
Lúc phản ứng lại, người đã ôm sổ kí tên trốn ở con đường anh rời đi rồi. Tôi quả nhiên lại gặp anh lần nữa, anh mới nhận một cuộc điện thoại, tâm tình không tốt, nhưng lúc đó tôi hoàn toàn không rõ, đầu óc dinh dính, cũng không biết mình nói mò cái gì. Không chút nghi ngờ, mấy lời tôi rêu rao tôi thích anh nhiều thế nào đối với anh mà nói đều là phí lời, thực sự không nên hi vọng sự nhiệt tình của anh.
Cuối cùng tôi vẫn không có thể có được chữ kí, mắt trừng trừng nhìn nhóm người bọn họ vào thang máy.
Đoạn ký ức này đối với tôi mà nói vô cùng quí giá, không có việc gì lại nhớ lại. Từ trước đến nay tôi cảm thấy mình là người cực kì may mắn, nhưng hôm đó lại thực sự cảm nhận được cảm giác “Cái gì là cơn mưa vàng từ trên trời rơi xuống”, may mắn đến bản thân cũng không dám tin.
Cố Trì Quân quay người lại nhìn tôi, trong mắt phản xạ ánh sáng tối, vẻ mặt không rõ ràng.
“Vì thế trên boong tàu, em tìm tôi xin chữ kí?” Anh nói.
“Đúng thế, khoảnh khắc anh kí cho em, em thực sự quá vui vẻ, không chỉ là vì chữ kí, cũng bù lại sự tiếc nuối mấy năm trước.”
Anh than thở nhè nhẹ, dường như rất đau đớn mà gọi tên tôi, cũng chỉ gọi tên tôi.
“Hứa Chân.”
Tôi không biết anh nghe được tôi nói những lời đó sẽ nghĩ gì, nhưng chắc chắc chấn động rất lớn, có lẽ còn có chút không biết phải làm sao mới tốt nữa. Sự giúp đỡ không mất chút sức lực nào của anh, thực sự là sự giúp đỡ mà tôi trông chờ giấc mơ bao nhiêu năm—Gáo nước lớn như thế, anh không quen biết tôi thì cũng thôi, nhưng sau khi anh bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, lại hiểu được chân tướng sự thật, e rằng trong lòng sẽ không dễ chịu.
“Em không trách anh,” Tôi nói, “Trên thực tế thái độ của anh thực sự rất tốt, rõ ràng tâm tình không tốt còn nhẫn nại không tức giận, nghe em lảm nhảm mấy lời vớ vẩn. Nếu là người nổi tiếng khác, có lẽ sớm đã gọi vệ sĩ đuổi em đi. Sau này em nhớ đến biểu hiện của mình lúc đó, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.”
Anh chỉ cười, tiến một bước về phía tôi.
“Em hy vọng tôi nhớ em sao?” Anh thấp giọng, lúc này lại mang theo chút dịu dàng.
“Không, ý của em không phải thế” Tôi bị dọa một trận, nhanh chóng lắc đầu, “Cố tiên sinh, một chuyện nhỏ như vậy, anh nhớ được mới lạ ấy.”
Rất nhiều cùng người trải qua một quãng thời gian giống nhau, những thứ ghi nhớ được lại là một chuyện khác. Sao anh có thể ghi nhớ một fan hâm mộ bé nhỏ là tôi, chẳng qua là nhìn qua một cái. Các cô gái thích anh chắc chắn rất nhiều, nếu như không vì tôi là con gái của Lương Uyển Đình, sẽ không lưu lại trong trí nhớ của anh bất cứ dấu vết nào.
“Trí nhớ của tôi không kém như em tưởng,” Anh trấn tĩnh nói, ngữ khí hơi cao lên, “Lúc ấy em để tóc ngắn đến tai, mặc áo phông màu trắng và giày thể thao, đúng không?”
…Hử?
Trong đầu tôi ầm ầm một tiếng, mắt mở to nhìn anh.
“…Cố tiên sinh, anh thực sự nhớ em?”
Anh cười vui vẻ, “Sau đó tôi lại tham gia mấy lần hoạt động kiểu như thế, còn đặc biệt nhìn xem em có ở đấy không, đương nhiên không thể nhìn thấy. Nhưng mà, em nói đúng, chuyện này lúc đó không ấn tượng lắm, vì vậy không lâu sau tôi liền để chuyện này qua một bên, lúc nãy chợt lóe mới nghĩ ra, ” Anh chầm chậm thở ra một hơi, “Hóa ra cô gái đó là em. Chẳng trách lúc gặp em trong phòng của đạo diễn Lương, cảm thấy em hơi quen. ”
--Tôi có lẽ phải nói trí nhớ của anh quá tốt hay là quá tệ?
Một tình tiết ngẫu nhiên ba bốn năm trước, anh lại ghi nhớ.
“Ba năm nay, em thay đổi rất nhiều, chí ít tóc cũng dài ra rất nhiều.”
Tâm tình của tôi không chỉ phức tạp mà còn có trầm trọng, vui vẻ, bất đắc dĩ, ngây ngây nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh
“Tôi rất vui,” Anh gật đầu, “Chúng ta quen biết so với tưởng tượng của tôi còn sớm hơn”
Tôi cụp mắt, cắn môi, “Chuyện này còn có một nửa nữa.”
Dứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi nhóm người của anh đi vào thang máy, tôi mới nhớ ra vẫn chưa xin được chữ kí của anh, chạy như bay xuống cầu thang để đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp bọn anh ở tầng một.
Sắc mặt của nhóm người vội vã, nhưng chiếc xe lại không đến đúng giờ như ý họ, phải đứng đợi xe mấy phút, tôi đi đến phía sau nhóm người của anh, nấp sau một tấm biển quảng cáo ở sảnh, trùng hợp nghe được mấy câu nói bâng quơ.
Chương Thời Ninh thấp giọng hỏi Cố Trì Quân, “Bệnh tình của đạo diễn Lương cấp bách không?”
“Tình hình rất là không tốt”Cố Trì Quân nôn nóng trả lời.
“Tôi thấy đều là do mệt mà ra. Mỗi lần quay phim đều ngất một lần, nữ đạo diễn so với nam đạo diễn vất vả hơn rất nhiều,” Chương Thời Ninh than nhẹ, “Cũng thật là--”
“Làm việc một cái là liền không cần mạng nữa,” Cố Trì Quân không nhẫn nại, “Sao xe còn chưa tới?”
Nhân viên bên cạnh vâng một tiếng, lập tức chạy đi đôn đốc.
Nếu như lúc đó tôi tự giác một chút thì nên cụp tai mà đi khỏi đó, nhưng trước đó tôi đã biết đạo diễn Lương trong lời nói của bọn họ là mẹ tôi, nhịn không được mà đứng đó nghe lỏm một chút, vừa nghe vừa khinh bỉ mình—lòng hiếu kì của tuổi trẻ giống như cỏ dại mùa xuân điên cuồng phát triển, tuy mẹ và chúng tôi trước nay không có bất cứ quan hệ gì, nhưng cũng không ngăn được tôi nghe lỏm chuyện vô hại này đúng không?
Huống hồ tôi mới biết sức khỏe bà không tốt, điều này khiến người ta kinh ngạc. Nhìn ảnh trong tin tức, tấm nào bà cũng xinh đẹp ngời ngời một trăm phần, khiến người ta ngưỡng mộ. Bạn xem, có tài, xinh đẹp lại có cả danh tiếng, trên thế giới này có mấy người phụ nữ có thể làm được?
Đợi đến khi tư tưởng của tôi quay lại, xe của Cố Trì Quân đã đến, anh và Chương Thời Ninh lên xe, nhanh chóng rời đi.
Ngoài cửa còn thừa lại hai trợ lý, Chương Thời Ninh kêu bọn họ về công ty điện ảnh, xe của hai người chậm hơn một chút, vậy là tôi có may mắn nghe thấy mấy lời bâng quơ.
“Đã vội tới bệnh viện sao lúc nãy lại vì một đứa fan mà chậm trễ lâu như thế?” Một cô trợ lý trẻ trong hai trợ lý không hiểu mà hỏi Tôn Dĩnh, “Cái này…Thực sự không giống với phong cách của Cố tiên sinh.”
“Đúng là người mới vào ngành” Tôn Dĩnh lão thành cẩn trọng hơn nhiều, “Cái này cũng không nhìn ra?”
“Hả? Cố tiên sinh thấy cô gái kia xinh đẹp sao?” Cô ta thấp giọng lẩm bẩm, “Trước đây cũng không cảm thấy Cố tiên sinh xem trọng diện mạo mà…”
“Mắt này của cô thế nào thế?” Giọng nói của Tôn Dĩnh đè xuống, nhưng tôi nghe rất rõ ràng, “Xinh đẹp là thứ yếu, cô lại không phát hiện cô gái kia giống ai sao?”
Im lặng mấy giây.
“Chẳng trách.”
Câu nói này nói xong, trong phòng không còn âm thanh khác.
Trước nay trong một lúc nào ấy tôi đều có tinh thần an ủi. Vậy là suy nghĩ trong yên lặng, tôi và Cố Trì Quân coi như hoàn toàn xong rồi. Tôi thích cùng anh ngây ngốc một chỗ nói chuyện phiếm linh tinh như vậy, nhưng xem ra là không còn khả năng nữa rồi.
Tôi buông gậy bi-a trong tay ra, nói tiếp: “Cố tiên sinh, em không hy vọng anh vì em mà từ bỏ sự nghiệp điện ảnh. Tối năm mới ấy, những lời em nói là cố ý nói ra để ép anh từ bỏ em. Em thực sự nhỏ mọn, thực sự hy vọng bạn trai chỉ yêu mình em, nhưng em không khác người thế đâu, cũng sẽ không thấu tình đạt lý khiến anh từ bỏ tất cả những thứ hiện tại. Cố tiên sinh, em vì phim của anh mà thích anh, cũng hy vọng cuộc đời này đều có thể tới rạp chiếu phim xem phim của anh.”
Cố Trì Quân cuối cùng quay người lại, đối diện tôi. Biểu cảm trên khuôn mặt anh không rõ ràng, nhưng tôi có thể cảm thấy anh đang nhìn tôi.
Anh hơi gật đầu: “Lần này là lời thật lòng.”
…Đương nhiên là lời thật lòng.
“Buổi tối năm mới ấy, tôi thực sự đã bị em lừa,” Ngữ khí của anh ôn hòa, chí ít ôn hòa giống như ngày thường, khiến tôi không nghe được bất cứ ý tứ nào, “Tôi là ảnh đế, xem ra coi như làm phí công rồi.”
Cứ cho anh là ảnh đế thì cũng không thể nhận thấy mỗi một động tác đóng giả mà, người ta nói rất rõ ràng.
“Xin lỗi, giấu diếm anh lâu như thế.” Tôi hơi cúi người, quyết tâm không nghe anh nói nữa, định tạm biệt luôn.
“Đừng vội đi. Chúng ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút: Em nghe thấy trợ lý của tôi nói những lời này, nghĩ đến các loại chuyện trong giới giải trí, cho rằng tôi và mẹ em có quan hệ mờ ám, vì vậy em phán tôi tử hình?” Sắc mặt Cố Trì Quân không rõ, ngữ khí vẫn như cũ.
“…”
“Đáng tiếc dạo diễn Lương không tiếp nhận tình yêu của tôi, tôi đành phải nhượng bộ để tìm cơ hội khác. Vừa may em có một khuôn mặt gần giống đạo diễn Lương, vì vậy, tôi coi em là thế thân, suy nghĩ hồi lâu liền chủ động lấy lòng em. Đây là câu chuyện trong đầu em, đúng không? ”
“…”
“Lúc nãy tôi nói tôi còn nhớ em, em nghĩ là vì em có khuôn mặt gần giống như đạo diễn Lương, đúng không?”
“…”
Tôi trợn mắt xoắn lưỡi, tim đập mạnh như gõ trống.
Ý nghĩ trong lòng bị người ta nói ra, thực sự rất không dễ chịu.
“Tiểu Chân, em quá coi thường tôi, cũng quá coi thường bản thân rồi, ” Cố Trì Quân tiến gần một bước, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi đưa đến bên môi, hôn từ ngón tay tới mu bàn tay tôi, “Tôi thích em, em lại khó tin tưởng đến thế sao? ”
Hơi thở của anh thở vào mu bàn tay tôi, hơi ngứa.
“Cô bé ngốc.”
Ngữ khí thân mật, kéo dài ái muội, khiến mặt mày tôi ngay lập tức đỏ bừng.
Tôi trừng anh, cố gắng rút tay ra: “…Em không ngốc.”
“Cách nghĩ của em có thể hiểu được. Đạo diễn và diễn viên, thực sự rất mờ ám, không phải một hai lời là có thẻ nói rõ ràng được. Nhưng tôi và đạo diễn Lương, từ trước đến nay chưa từng vượt qua tình cảm bạn bè. Chị ấy một tay bồi dưỡng tôi, giúp tôi tránh rất nhiều phiền phức. Tôi tôn kính chị ấy, quan tâm chị ấy.”
“Quãng thời gian đó sức khỏe mẹ em rất kém, trước đó một tháng đã hôn mê một lần, tý nữa thì mất mạng. Lúc đó tại sao tôi gấp như vậy, là vì sợ chị ấy không qua khỏi.”
Tôi ngây dại.
“Ngoài ra, có thể em không biết, mẹ em sắp kết hôn rồi.”
…Chuyện này tôi thực sự không biết.
Lúc Cố Trì Quân nói chuyện, tất cả thời gian đều là mắt nhìn trực diện vào đối phương, lúc này cũng không ngoại lệ. Màn đêm bao phủ dày đặc, nhưng cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Diện mạo của con người thực sự là một thứ vũ khí sắc bén, chỉ cần đẹp trai thì có thể có sức mạnh vô cùng lớn; ánh mắt dịu dàng một chút thì có thể khiến người ta giao cả linh hồn ra.
Tôi cắn môi, nghe thấy trong lồng ngực phát ra tiếng tim đập giống như dây đàn, chỉ cần anh chạm vào thì sẽ vang lên tiếng tim đập thình thịch.
Anh im lặng rất lâu, không nói tiếp, dường như xuất hiện hứng thú với tóc mai của tôi.
Tôi vừa giận vừa cáu.
--Xin anh nói nốt sau “Tôi nghĩ…” đi!
--Nói một nửa giữ lại một nửa như này có ý gì!
--Nói nửa vời các kiểu là đáng ghét nhất!
--Anh cố tình dụ sở thích của em!
Á á, ai đến nói cho tôi làm thế nào xử lý tình huống như này đi! Tôi nên trả lời cái gì? Truy hỏi suy nghĩ của anh sao? Dường như cũng không đúng. Anh chính là đang đợi tôi hỏi anh!
Kiên quyết không hỏi.
Ngẩng đầu nhìn thấy anh đang cười, biểu cảm vô cùng thoải mái, “Tiểu Chân, thực ra em nên sớm nói suy nghĩ của em cho tôi, tôi càng sớm có thể khiến em thay đổi chủ ý rồi. Chúng ta cứ từ từ đi. Tôi đợi rất nhiều năm mới tìm thấy một người có thể khiến tôi bỏ ra tất cả sự thật lòng, sẽ không từ bỏ đâu. ”
Cái này được coi là cái gì? Lời tình tứ uyển chuyển?
Đúng thật là…Trong đời tôi, lần đầu tiên có người tỏ tình với tôi, mà người ấy còn là Cố Trì Quân.
Mặt tôi sắp bốc cháy rồi, đang muốn mở miệng, điện thoại anh để trên bàn bi-a lại reo lên.
Người biết số điện thoại cá nhân của anh tuyệt đối là thiểu số, điện thoại gọi đến đây không nhiều. Anh nói với tôi “Đợi một chút”, vòng qua tôi đi vào trong phòng, cầm điện thoại lên đi tới bên ngoài cửa sổ nghe điện thoại. Tôi nhìn thấy sắc mặt anh hơi trầm xuống, đi qua đi lại trên mặt đất, lúc lâu sau mới hơi trấn định, chầm chậm dựa vào tường.
Tuyệt đối là xảy ra chuyện lớn. Tôi cẩn thận đi tới bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Cố Trì Quân thiếu kiên nhẫn, hít sâu một hơi, “Tin tức xấu nhất đều luôn luôn được thông báo qua điện thoại. Nhà tôi xảy ra chút chuyện, thời gian này tôi phải ra nước ngoài một chuyến,” Anh cụp mắt nhìn tôi một lúc, cúi người hôn trán tôi, “Tiểu Chân, đối với em tôi có tự tin có mị lực thì nhất định có thể đạt được mục đích. Đợi tôi quay lại. ”