Tôi chạy trốn trở về trường, viết luận văn tốt nghiệp của tôi, quăng tất cả mọi thứ ra sau đầu.
Học kì hai của năm bốn cuối cùng cũng đến, theo sau đó là kì nghỉ xuân và kỳ thi. Lâm Tấn Tu nói đúng, tôi cũng không thực sự thích làm bồi bàn. Không còn công việc ở Menlo, cũng mất đi cảm giác của một mối quan tâm lớn. Chuyện ở trường tất cả vẫn như bình thường, thỉnh thoảng gặp mặt Thẩm Khâm Ngôn.
Tôi cũng không phải đến gặp mẹ tôi nữa, đương nhiên không muốn đụng mặt Cố Trì Quân, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi vẫn chưa nghĩ tới làm sao đối mặt với anh.
Đang trong thư viện tìm tài liệu thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Kỷ Tiểu Nhụy. Chị nói với tôi tin tức đã quay xong “Ba Chương Cam Kết”. Đoàn làm phim bây giờ đang tiệc tùng ăn chơi nhảy múa, vô cùng náo nhiệt. Giọng nói của Kỷ Tiểu Nhụy không nhiệt tình gì: “Em cũng đến cùng chúc mừng đi, xe cũng sắp đến cổng trường em rồi, là yêu cầu của đạo diễn Lương”, nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi đành phải thu dọn túi sách rồi chạy vội ra ngoài cổng trường, vừa may kịp xe đến đón tôi.
Đến nơi mới biết, đoàn làm phim bao một nhà hàng đêm, rất nhiều người ở trong đó vui chơi hết mình.
Loa mở cực kì to, nơi nào cũng đều có thể ngửi thấy mùi rượu, tim của tôi dường như muốn chấn động. Nhân viên phục vụ mang từng thùng rượu vào, không nghĩ cũng biết, ở đây căn bản không phải dựa vào số lượng chai rượu tiêu hao mà dùng thùng rượi để tính. Mọi người vất vả cả nửa năm, cuối cùng kết thúc thời gian quay phim dài đằng đẵng, kích động cũng là bình thường, quá kích động thì tôi chịu không nổi. Nửa tiếng trước tôi vẫn đang ở thư viện trường đọc sách, tương phản quá lớn, nhất thời dung hòa không tốt.
Tôi nhớ ra một nhà triết học từng nói, bị áp bức quá lâu nhân loại cũng sẽ biến thân thành yêu ma quỉ quái.
Ánh sáng trong căn phòng lớn không rõ ràng lắm, tôi nhìn thấy có người đang nhảy nhót vũ điệu khó mà dùng ngôn ngữ hình dung được, có người đứng trong góc sô pha, một tay cầm bia một tay cầm micro hát bài hát quái dị, hoàn toàn sai nhạc; còn có người trốn trong quầy rượu, hoàn toàn không để ý xung quanh mà ôm hôn nhau, động tác**đến cực điểm, tôi dường như sắp mù luôn rồi.
Mắt tôi liếc đến một đôi là Tần Tử Thanh và La Duệ. Tuy tên của Cố Trì Quân đứng đầu tiên trong danh sách các diễn viên, nhưng Tần Tử Thanh và La Duệ mới là người xuất hiện trong “Ba Chương Cam Kết” có phân cảnh đối thoại nhiều nhất.
Kỷ Tiểu Nhụy nói với tôi, “Bọn họ phim giả tình thật đấy, sớm đã là một đôi rồi.”
“Em còn tưởng chỉ là tin đồn…”
Kỷ Tiểu Nhụy lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện thì có hai nhân viên phục vụ dìu một ông chú rời khỏi, tôi nhìn theo, là chỉ đạo mĩ thuật của bộ phim.
“Uống thành như vậy chắc chắn không có cách nào về rồi,” Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Bọn chị ở khách sạn trên lầu thuê phòng, ai say thì đưa lên đó ngủ, muốn về cũng có nhân viên phục vụ tìm taxi cho.”
Đi qua cửa một ghế lô, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng, nhịn không được mà liếc nhìn, phát hiện cửa khép hờ, thấp thoáng nhìn thấy bóng người quấn lấy nhau. Tôi không có dũng khí đi xem đó là ai với ai, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, chân dẫm loạn xạ trên thảm.
Kỷ Tiểu Nhụy thấp giọng nói một câu “Đáng chết”, giơ tay túm lấy cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, rất bình tĩnh mở miệng, “Đám người này phát cuồng lên thì không có giới hạn, đừng để trong lòng nhé.”
Tôi cũng lắc đầu, tỏ ra mình không để ý. Tôi không định nói cho chị không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái cảnh này.
Chị đưa tôi tới một phòng bao yên tĩnh trên lầu. Hiệu quả cách âm ở đây rất tuyệt, vừa lên cầu thang, thất cả những tiếng huyên náo dưới lầu đều bị chặn hết. Mẹ tôi ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương. Tất cả mọi người đang ăn chơi nhảy múa mừng phim quay xong, bà lại một mình ở trong đây? Nhìn qua mới phát hiện, trên bàn có một đống đồ ăn vặt và đồ uống, bên cạnh còn có một hộp quà tinh tế, thu hút người ta chú ý nhất đó chính là một cái bánh kem, bên trên có cắm nến, còn viết mấy chữ “Chúc mừng sinh nhật”.
Tôi ngồi xuống bên cạnh bà, hiếu kì hỏi: “Đây là? Có người sinh nhật ạ?”
Mẹ tôi xiết chặt khăn quàng cổ, nhìn tôi, “Sinh nhật của con.”
Sự chấn kinh khiến trong nháy mắt tôi hóa đá, khoảnh khắc giã đông mới nghĩ ra hôm nay thực sự là sinh nhật hai mươi hai tuổi của tôi. Mẹ tôi lại nhớ sinh nhật của tôi?
Tôi vội vàng nói: “Con cũng quên rồi, phiền mẹ phải ghi nhớ.”
“Bố con không làm sinh nhật cho con?”
“Cũng không phải”
Sinh nhật của tôi đều là trải qua cùng bố, nhưng sau khi bố qua đời, tôi cũng không nhớ ra chuyện tôi còn có sinh nhật nữa…không ngờ, bà nhớ rõ ràng như thế.
Bà không nói gì, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của tôi.
Trong căn phòng yên tĩnh, Kỷ Tiểu Nhụy cầm bật lửa, châm từng ngọn nến, lại ngẩng đầu cười với tôi.
“Đạo diễn Lương hạ mệnh lệnh, hôm nay ăn mừng quay phim xong trước. Vì lúc quay phim thực sự không thể quan tâm làm sinh nhật cho em. ”
Rất khó hình dung tâm tình lúc này, tôi đối với những thứ kì diệu, tình cảm bỗng nhiên xuất hiện thì xử lí không tốt, không phải trốn tránh thì là khó chịu. Tôi không biết tôi đã cho bà ảo giác gì, khiến bà cảm thấy cần thiết phải tổ chức sinh nhật cho tôi. Điều kiện sức khỏe của bà không tốt, lại cộng thêm hoàn thành bộ phim, người bình thường lúc này lẽ nào sẽ không đi chúc mừng hoặc đi ngủ một giấc đã đời sao?
Cổ họng hơi nghẹt, hô hấp cũng có chút gián đoạn.
Kỷ Tiểu Nhụy đưa dao cắt bánh kem cho tôi, tôi cắt chầm chầm, chia ra đĩa, đưa cho mẹ một phần trước, rồi cho mình, Kỷ Tiểu Nhụy một phần.
Kem thực sự quá ngọt quá ngậy, nuốt vào miệng nhanh chóng trở nên ngọt ngấy. Tôi liền ăn mấy miếng bánh kem, đau khổ mà phát hiện ra rằng, buổi tối ở trường ăn quá nhiều nên bụng chẳng còn bao nhiêu để chứa bánh kem nữa.
Nuốt hết miếng bánh giống y như uống thuốc, nhìn thấy bà còn muốn cho tôi thêm, ngay lập tức khẩn trương từ chối, “Không cần ạ.”
Mẹ không khuyên nữa, cầm cái hộp trên bàn đưa cho tôi, “Quà sinh nhật.”
Tôi hoài nghi nhìn cái hộp tinh xảo khảm một chuỗi chữ cái la-tinh rất đẹp, cảm thấy đẹp đẽ tinh tế, Kỷ Tiểu Nhụy giục tôi mở ra xem.
Mở nắp hộp ra tay tôi run luôn. Lật mở nắp hộp, một sợi dây chuyền sáng lấp lánh nằm trên tấm nhung đỏ, những viên kim cương tinh tế khảm vào viền bạch kim hình trăng lưỡi liềm, viên ngọc lục bảo hình oval yên lặng nằm chính giữa hình mặt trăng.
Sợi dây chuyền này đẹp như mơ, mắt tôi sắp mù luôn rồi. Trên thế giới này bất cứ ai tặng tôi món quà này tôi cũng không dám nhận. Cả người tôi tê rần, lập tức đẩy trở lại.
“Mẹ, quá quí giá con không cần ạ.”
Vẻ mặt bà không vui, “Không đáng bao nhiêu. Bảo con cầm thì cầm lấy đi.”
Không đáng bao nhiêu? Tưởng tôi là trẻ con dễ lừa chắc? Tôi theo bố nghiên cứu cổ sinh vật học bao nhiêu năm như thế, đối với địa chất học cũng có hiểu biết nhất định, không nói đến giá trị vốn có của sợi dây chuyền này, không cần nói đến to nhỏ, giá cả của viên đá lục bảo có ánh sáng đẹp đẽ này chắc chắn là một con số trên trời.
Kỷ Tiểu Nhụy nói: “Chiều nay đạo diễn Lương mới lấy ra từ két bảo hiểm trong ngân hàng đấy.”
“Thế thì lại cất vào két bảo hiểm,” Tôi kiên trinh bất khuất, “Dù gì thì con cũng tuyệt đối không cần. Mẹ, ý tốt của mẹ con xin nhận ạ.”
Mẹ day day huyệt thái dương, “Đây là của cụ ngoại để lại, chỉ truyền cho con gái. Mẹ chỉ có mình con không cho con thì cho ai?”
Tôi ngẩn người, chuỗi dây chuyền này còn có lai lịch như thế.
Thực sự sợ bà dùng quan hệ mẹ con để uy hiếp tôi, tôi bỗng thông minh đột xuất, vô số các tình tiết trong tiểu thuyết hiện lên trong đầu, “Người bình thường không có tội, có tài năng nhưng lại gặp phải sự đố kị, hiện tại con chẳng có năng lực gì, đồ quí như vậy con hoàn toàn không có cách nào bảo vệ. Những chuyện vì đồ quí mà hại đến thân trước nay không ít. Đá quí tuy tốt đấy nhưng sự an toàn của con lại càng quan trọng hơn. Xin mẹ đấy, đem trở lại két bảo hiểm đi ạ. ”
Mẹ nhìn tôi chằm chằm, “Hứa Chân, con--”
Tôi cũng than thở, “Tính con chính là như vậy đấy, mẹ hãy nghĩ cho con một chút. Bố con là người như nào, mẹ cũng hiểu rõ. Ông dạy dỗ con trở thành tính cách hiện tại, không có cách nào để uốn nắn lại nữa.”
Mẹ cúi mặt nghĩ một lúc, “Tiểu Nhụy, gọi điện thoại cho giám đốc ngân hàng.”
Kỷ Tiểu Nhụy gật đầu, nghe lời mẹ tôi đi tới phòng bên cạnh gọi điện thoại, để lại cho chúng tôi không gian riêng.
“Hứa Chân,” Giọng nói bà dừng lại, “Mẹ…”
Bà trong kí ức của tôi trước nay đều kiểu hô mưa gọi gió, rất hiếm nhìn thấy dáng vẻ bà không dứt khoát do dự đến một câu nói cũng ngắc ngứ, tôi bất giác hỏi: “Sao ạ?”
Bà im lặng, một lúc sau mới nói: “Nhiều năm như vậy, bố con có muốn tái hôn không?”
“Bố xưa nay chưa từng nghĩ tới,” Tôi ngạc nhiên bà bỗng dưng nhắc đến chủ đề này, “Con khuyên bố tìm một nửa nữa nhưng ông hoàn toàn không để ý, chỉ nghiên cứu hóa thạch thôi ông cũng đủ mệt rồi.”
“Con tán thành ông tái hôn không?”
“Nếu như ông nguyện ý con tuyệt đối sẽ ủng hộ,” Tôi nhìn bánh kem trên bàn, “Thực ra chỉ cần là sự lựa chọn của bố, con ủng hộ vô điều kiện.”
Bà hơi gật gật đầu, hơi khép mắt lại, sự hệt mỏi thoắt một cái truyền đến cả khuôn mặt. Kỷ Tiểu Nhụy trở về phòng nói ngân hàng lập tức đến lấy dây chuyền, tôi gợi ý chị dìu mẹ tôi lên lầu nghỉ ngơi, còn mình tôi ở lại trong phòng.
Căn phòng ngay lập tức trống vắng, tôi ăn từng miếng bánh kem, đột nhiên nhớ ra trên lầu chính là khách sạn Hương Sen, ở đây mẹ tôi có một căn phòng thuê dài hạn, sau khi Kỷ Tiểu Nhụy xuống lầu liền ăn ngấu nghiến hai miếng bánh kem, ngữ khí không rõ nói: “Chị biết em sẽ không cần cái dây chuyền đó, khuyên đạo diễn Lương mãi nhưng cô không nghe.”
Tâm tư của tôi hơi xa vời, thuận miệng nói: “Mẹ em chắc chắn tiền nhiều quá tiêu không hết, đồ quí như thế mà mẹ còn bảo chẳng đáng bao nhiêu.”
Kỷ Tiểu Nhụy vừa cười vừa ăn bánh, “Trong bộ sưu tập của đạo diễn Lương, sợi dây chuyền đó thực sự không đáng là bao. Đương nhiên chị cũng chưa nhìn thấy đại bộ phận đồ sưu tập của cô. Đã nhìn qua vài đồ sưu tập, ít nhất có một nửa còn đẹp hơn chuỗi dây chuyền kia.”
“Làm đạo diễn kiếm được tiền thế cơ à?”
Đến lượt tôi kinh ngạc. Tôi nghiêm túc suy nghĩ kiếp sau có đầu thai thì nhất định đầu thai thành đạo diễn, lại còn phải là loại thành công.
“Em vẫn chưa nghe cô nói à? Sợi dây chuyền đó là cụ ngoại truyền lại,” Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Các khác thì chị không biết, chỉ là gia tài ông bà ngoại em để lại cũng đủ cho đạo diễn Lương sống mà không cần làm việc, thoải mái duy trì mức sống hiện tại. Em là sinh viên kinh tế, có thể tự mình tính toán xem.”
Tôi ngẩng đầu lên, “Nói như thế thì nhà họ Lương rất có tiền?”
Kỷ Tiểu Nhụy nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, “Đúng thế, nhà họ Lương làm kinh doanh, có nhà máy dược phẩm. ”
Tôi gật gật đầu, suy nghĩ, “Nhà máy dược phẩm nào?”
“Dược phẩm Bình An, đã từng là một trong những nhà máy dược phẩm lớn nhất trong nước,” Kỷ Tiểu Nhụy ngừng lại, nói tiếp, “Mười năm trước bị mua lại rồi, nguyên nhân rất nhiều. Nhưng mà cũng do thế hệ sau nhà họ Lương không có người.”
“Thế hệ sau không có người?” Chẳng trách bên nhà họ Lương cũng không có người thân nào cả.
Kỷ Tiểu Nhụy cười, hứng thú nhìn thôi, “Lẽ nào em có hứng thú với chuyện này như thế.”
“Không,” Tôi lắc đầu, “Thuận tiện hỏi thôi ấy mà.”
Kỷ Tiểu Nhụy cười, “Đáng tiếc chị cũng chỉ biết từng ấy, mẹ em cực ít nói đến những chuyện đã qua. Đối với trợ lý cô có một yêu cầu, có thể làm việc, ít hỏi han.”
Tôi vừa cười vừa lắc đầu, động tay cắt một miếng bánh kem nhỏ cho vào đĩa, “Chỗ còn thừa có thể mang xuống lầu chia không?”
Chị gật đầu, gọi nhân viên phục vụ đến đem bánh kem xuống dưới lầu, còn chêm vào thêm một câu, “Nói với mọi người, Hứa đại tiểu thư mời mọi người ăn bánh kem.”
Tôi dở khóc dở cười, nghĩ đến một chuyện khác quan trọng hơn nhiều cần phải giải quyết. Tôi thầm nghĩ từ lúc tới nhà hàng cho đến này tôi vẫn chưa nhìn thấy Cố Trì Quân.