Kì nghỉ hai ba tuần làm bài báo cáo điều tra số liệu thị trường đã trôi qua rất nhanh. Giáo sư thực sự không tha mà bóc lột sức lao động dư thừa của tôi và các sinh viên khác, kì nghỉ năm mới cũng không ngoại lệ. Cũng may sau khi xong báo cáo, giáo sư đưa cho tôi chút tiền. Hỏi mấy đứa bạn, chúng nó nhận được tiền cũng chẳng nhiều bằng tôi.
Xem ra sự nghèo khó của tôi ai ai cũng biết.
Trong thời gian này tôi đã xem tiết mục An Lộ dẫn chương trình, tiết mục bốn tiếng đồng hồ bị cắt còn hai tiếng rưỡi. Tôi mấy lần nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngơ của mình xuất hiện trên hàng ghế khán giả, không phải mù tịt thì cũng là đờ đẫn— xem đến máu dồn hết cả lên mặt, bình thường tôi có đơ như thế đâu, hôm đó chắc chắn phát triển không bình thường rồi.
Nhưng Thẩm Khâm Ngôn bên cạnh lại sinh động hơn nhiều, một là cười hai là trầm tư, khuôn mặt đẹp đẽ giống như đang nói chuyện, lên hình đẹp không chịu được. Rõ ràng tôi nhớ cậu ta cũng đờ đẫn như tôi, tại sao hiệu quả nó lại khác nhau nhiều thế này!
An Lộ gọi điện thoại cho tôi nói, “Đàn ông có thiên bẩm thích hợp với máy quay giống như Thâm Khâm Ngôn không nhiều! Đến người chế tác của bọn em sau khi xem xong tiết mục cũng hỏi em anh chàng kia là ai đấy.”
“Chuyện tốt nha!”Trong lòng tôi đắc ý nói người chế tác này đúng là có mắt, “Cô nói với người ấy là được”
Con bé ngừng một lát, nói rất tối nghĩa, “Trong cái giới này không phải đơn thuần như thế đâu. Chị nỡ à?”
Tôi ngay lập không tìm được từ thích hợp, “Chị vẫn thực sự…không nỡ.”
An Lộ “hì hì” hai tiếng, “Em đã đoán chị không nỡ mà, chị bảo vệ Thẩm Khâm Ngôn cứ như bảo vệ bảo bối ấy.”
“Cậu ta giống như em trai của chị” Tôi dở khóc dở cười, “Nhưng mà…”
“Dạ?”
“Không phải cô nói cái giới này không đơn thuần sao? Nhưng giờ cô là người dẫn chương trình, có phải?”
An Lộ cười nhẹ: “Chị đang lo lắng cho em à?”
“Tôi biết cô không cần người khác bận tâm.”
Tôi lắc đầu cười, tôi lo nghĩ quá nhiều rồi. An Lộ là đại tiểu thư như thế, không bắt nạt người khác là may lắm rồi, con bé chắc chắn không phải là đứa chịu bị bắt nạt.
Sau khi ngắt điện thoại, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không kể chuyện này cho Thẩm Khâm Ngôn.
Không có nguyên nhân gì hết, chính là câu nói của An Lộ, tôi không nỡ.
Nhưng sự không nỡ của tôi cũng không hề cản trở vận may trên trời rơi xuống đó.
Cậu ta trực tiếp đến trường tìm tôi, tôi từ văn phòng giáo sư nhìn xuống dưới; Cậu ta đứng ở bên cạnh sảnh của tòa nhà, thu hút vô số ánh mắt của sinh viên nữ.
Tôi cân nhắc đắn đo cảm khái, cậu ta thực sự là một người có thể chất khiến người khác chú ý đến.
Xuống lầu, kéo cậu ta tới thư viện nói chuyện, lúc này mới biết nguyên do cậu ta đến trường tìm tôi.
Ngay lập tức ngơ luôn.
Đây là chuyện ngày hôm qua. Cậu ta vẫn làm việc ở Menlo như trước, lúc kết thúc công việc có một người có dáng vẻ tìm kiếm ngôi sao hỏi cậu ta có muốn làm diễn viên không. Thẩm Khâm Ngôn không cho là thật, nhưng thái độ của đối phương thực sự thành khẩn, vậy là sáng sớm hôm nay, cậu ta bớt chút thời gian cùng người đó tới công ti điện ảnh. Đến nơi rồi mới phát hiện, cái gọi là người tìm kiếm ngôi sao ấy lại không phải là người tầm thường, mà là một vị quản lí có kinh nghiệm của công ti điện ảnh Gaiya.
Đến nước này cậu ta vẫn không dám tin, còn rất nhiều điều cần suy nghĩ.
Nhưng không ngờ vị quản lý ấy lại trực tiếp giới thiệu cậu với giám đốc của công ti quản lý thuộc quyền sở hữu của Gaiya.
Gaiya là một trong những công ti điện ảnh có danh tiếng lâu đời nhất, thủ tục rất hợp pháp rất chính qui, cậu ta được giới thiệu với tổng quản lí nghệ sĩ, đối phương ngay lập tức nói đưa ra cho cậu một hợp đồng.
Đây không phải chỉ có một bản hợp đồng ngắn hạn của một bộ phim, mà là một bản hợp đồng nghệ sĩ đầy đủ mọi thứ, bao gồm điện ảnh, quảng cáo thậm chí còn có âm nhạc, cậu ta có thể có được người hoạch định kế hoạch tốt nhất, người quản lí tốt nhất thậm chí còn có đội ngũ tuyên truyền hoành tráng nhất, hoàn toàn coi cậu là một ngôi sao đẳng cấp trong tương lai mà chuẩn bị từ đầu đến cuối—điều kiện tốt như thế,trúng giải thưởng hàng triệu tệ cũng không đủ hình dung, tóm lại, đủ để khiến những người trẻ tuổi muốn bước vào giới này ghen tị đến chết.
Lúc Thẩm Khâm Ngôn thuật lại cho tôi những điều khoản đó, tôi trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau cũng không hoàn hồn lại. Nhưng là người trong cuộc thì cậu ta lại lí trí hơn tôi nhiều, lúc nói chuyện trên mặt không hề có chút biểu cảm nào, không có ý cười thậm chí còn có chút trầm trọng.
Tôi rất đồng ý sự thận trọng của cậu ta nhưng vẫn hỏi: “Cậu không kí rồi đấy chứ?”
“Không đâu” Thẩm Khâm Ngôn tâm sự chồng chất, “Tôi muốn trưng cầu ý kiến của chị trước.”
Cậu ta coi trọng ý kiến của tôi, nhưng đối với kiểu hợp đồng này tôi thực sự không hiểu, cũng may tôi quen biết người biết rõ nội tình, ngay lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Tiểu Nhụy.
Là thư kí kiêm trợ lí của mẹ, lúc nào Kỷ Tiểu Nhụy cũng rất bận rộn, chúng tôi vẫn chưa nói được mấy câu đã có điện thoại gọi chị. Tôi cố gắng hết sức nói ngắn gọn xúc tích cho chị nghe về bản hợp đồng kì lạ của Thẩm Khâm Ngôn, chị vô cùng bất ngờ.
“Theo nhưng gì chị biết, hợp đồng điều kiện kiểu này cũng không phải không có tiền lệ, hai năm nay mấy diễn viên nổi tiếng nhất trong giới giải trí đều được nâng đỡ như vậy, ” Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Triệu Mẫn Chi, Tần Tử Thanh…điều kiện bẩm sinh không tồi lại có gia thế, rất dễ được nâng đỡ lên.”
Chị nói đến đều là ngôi sao nam nữ nổi tiếng nhất mấy năm nay, nhưng tình hình của Thẩm Khâm Ngôn rõ ràng không như vậy
“Cậu ta làm gì có gia thế?” Tôi thở dài, “Thực sự có gia thể lớn mạnh như thế, làm gì còn đến hỏi ý kiến của em?”
“Chuyện rất kì lạ,” Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Người bạn nào của em được Gaiya để ý thế?”
Tôi buồn bã, “Em cũng đang ngạc nhiên đây này.”
“Thế để chị giúp em đi nghe ngóng.”
“Cảm ơn chị.”
“Không cần khách sáo với chị,”Kỷ Tiểu Nhụy cười, “Nhưng mà mấy tháng gần đây chị đều ở phim trường, không biết công ti rốt cuộc thay đổi quyết sách gì, buổi tối trả lời em nhé.”
Ngắt điện thoại, tôi và Thẩm Khâm Ngôn đứng trong hành lang yên tĩnh của thư viện, nhìn nhau rồi cùng nhìn đi chỗ khác.
Tôi cúi đầu trầm tư, cậu ta cũng vậy, trên khuôn mặt trẻ tuổi xuất hiện một loại biểu cảm trưởng thành, trầm tư suy nghĩ. Tôi thấy cậu ta đang đi tới ngã ba đường, có lẽ sẽ gặp phải phong cảnh đẹp đẽ, có lẽ sẽ bước nhầm vào sa mạc hoang vắng, có lẽ lại là con đường rộng lớn thẳng tắp, hoặc là đầm lầy sương bao phủ sương mù.
Tôi nói, “Kiểu quyết định chuyện lớn cả đời cậu này, cậu tự mình đưa ra quyết định đi.”
Cậu ta gật đầu.
“Tôi sẽ quyết định.”
Nhưng tôi không ngờ cậu ta lại có đáp án nhanh như vậy. Tối hôm đó chuẩn bị đi ngủ rồi, cậu ta gọi điện thoại tới, rõ ràng và lí trí nói với tôi: Cậu ta từ chối hợp đồng của công ti điện ảnh.
Cuối cùng cậu ta nói: “Chị không cần giúp tôi nghe ngóng nữa đâu.”
Tôi cân nhắc đắn đo: “Nghĩ kĩ rồi à?”
“Vâng.”
Vẫn là phong cách nói chuyện như trước của cậu ta, ngắn gọn dứt khoát.
Không khuyên gì nhiều, tôi và cậu ta đều rất rõ ràng chuyện bánh từ trên trời rơi xuống là chuyện không thể xảy ra trong cái thế giới thực tế này được.
Nhưng tôi khâm phục cậu ta. Có một số người hoàn cảnh tốt hơn cậu gấp nghìn lần, nhưng vẫn không vượt qua được cám dỗ bình thường này.
Tôi ngủ tiếp thì lại bị điện thoại của Kỷ Tiểu Nhụy làm tỉnh giấc.
Chị nói cũng đã nghe ngóng được một chút rồi, trong kế hoạch làm việc của Gaiya, nửa năm nay hoàn toàn không có kế hoạch nâng đỡ người mới. Nhưng tổng quản lí mà Thẩm Khâm Ngôn gặp là người thật, điều này cho thấy hợp đồng này tồn tại. Nhiều tình tiết nữa thì chị cũng không rõ, vị tổng quản lí đó mồm miệng rất kín, nhất thời không nghe ngóng được. Tóm lại, chuyện này rất kì lạ, cần thận trọng xử lí.
Tôi cảm ơn chị, “Không cần giúp nữa đâu, bạn em đã từ chối rồi.”
Kỷ Tiểu Nhụy “á” một tiếng, kinh ngạc: “Từ chối rồi!”
“Em cũng không ngờ ấy.”
“Làm việc dứt khoát như thế cũng hiếm gặp” Kỷ Tiểu Nhụy rất tò mò hỏi tôi: “Là nam hay nữ?”
“Con trai”
“Rất đẹp trai?”
Tôi cười “Vô cùng vô cùng đẹp trai.”
Kỷ Tiểu Nhụy cười lớn, “Thế so với Cố Trì Quân thì như nào?”
Nghe thấy ba chữ “Cố Trì Quân” tim tôi bất giác đập nhanh, đầu lưỡi xoắn lại, hít vào một hơi, lấy lại tinh thần, tôi đáp lời, “Không thể so sánh như thế được. Cậu ta quá trẻ mới có hơn hai mươi tuổi mà.”
Chị ấy dường như giật mình, “Thế xem ra thực sự không tồi rồi, thực ra nếu cậu ta thực sự muốn làm diễn viên, sao không đưa đến gặp đạo diễn Lương.”
Tôi kinh ngạc, “Em cũng đã nghĩ thế…nhưng cũng nghĩ kĩ, trước nay chưa từng thử làm. Chuyện này thực sự có thể ạ? ”
“Sao lại không được?”
“Thế nhưng mẹ em ấy, mỗi lần nhìn thấy bà đều nhớ đến trả lại ba trăm nghìn tệ, áp lực tinh thần kinh khủng. Lúc ấy vay tiền ai cũng được sao lại vay tiền mẹ…” Chưa nói xong liền hối hận, hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, quả nhiên là hồ đồ rồi, đầu dây bên kia là tâm phúc của mẹ tôi, sao lại có thể nói thật trước mặt chị ấy? Sau khi giật mình thì nhanh chóng thêm một câu, “Ý của em là, vẫn còn tương đối lạ lẫm với mẹ, không thân mật. Ngại đưa ra yêu cầu với bà.”
Kỷ Tiểu Nhụy quả nhiên không nói gì, có một loại sức lực bức người khác.
“Chị không ngờ,” Mỗi từ chị đều dừng lại, mỗi âm tiết đều mang theo sức lực cường điệu, “Cách nhìn của em với đạo diễn Lương lại như vậy? Nhìn thấy cô lại chỉ nghĩ đến trả tiền? Phí cho cô cất công muốn đối xử tốt với em, muốn bù đắp cho em!”
Tôi mơ hồ rồi. Mẹ muốn bù đắp cho tôi?
Kỷ Tiểu Nhụy dùng ngữ khí bực tức đến cực điểm mà biến thành không thể tưởng tượng nổi, “…Đối với mẹ em như vậy, đối với Cố Trì Quân cũng như thế, trước nay đều là ý giả tình giả. ”
Tôi triệt để thanh tỉnh, lần đầu tiên bị người ta đánh giá giả dối, lòng tôi rất khó nghĩ.
“Bỏ đi, không nói nữa” Ở đầu dây bên kia chị bỗng nhiên hít thở mạnh, “Tóm lại, nửa cuối năm nay chắc chắn không được, “Ba Chương Cam kết” hai tháng nữa đóng máy, sau đó là hậu kì, cắt cảnh, kĩ xảo , rồi tuyên truyền, khoảng thời gian này cô chắc chắn rất bận rộn, đợi đến sau khi phim công diễn thì sẽ có thời gian, đến lúc ấy em gọi bạn em đến gặp cô.”
Chị không nói nhiều nữa, ngắt điện thoại luôn.
Tôi cầm điện thoại ngơ ngẩn một lúc lâu rồi nép vào trong chăn ấm.
Trên ngực dường như đang đè một tảng đá, đêm dài khó mà ngủ được.
Ngày xưa cùng với bố dựng lều ngoài trời, bên ngoài có dã thú đi quanh cũng ngủ rất ngon, bây giờ ở kí túc xá ấm áp, điều hòa vừa đủ lại mất ngủ, có thể thấy con người ta càng lớn thì càng không có tiền đồ.