Thành Thời Gian

Chương 15




Tôi nghĩ đại khái Thẩm Khâm Ngôn còn khó xử hơn tôi, bởi vì nửa tiếng sau tôi đang trên tàu điện ngầm thì nhận được cuộc điện thoại vội vàng của cậu ta. Vừa bắt đầu cậu ta đã trực tiếp hỏi tôi: “Chị căn bản vẫn chưa ăn trưa đúng không?”

“Sao thế?” Trong lòng tôi thầm nói, nhìn tôi có vẻ đói thế sao?

Cậu ta nói: “Tôi sẽ chuyển đi.”

Loại câu nói dứt khoát như này, thực khiến tôi có chút không biết ủng hộ thế nào, chỉ đành nói: “Tìm phòng là chuyện lớn, cậu suy nghĩ kĩ đi rồi hãy nói.”

“Giữa chúng tôi cái gì cũng không có, ở nhờ khiến tôi rất khó xử,” Cậu ta dừng một lát, nói: “Tôi với chị An Ninh quen nhau trong đoàn kịch những người có chung sở thích. Lúc đó tôi không biết…”

Giọng nói của cậu ta bỗng nhiên chấm dứt, tôi không truy hỏi, hứng thú quan tâm đến chủ đề khác, “Đoàn kịch? Đoàn kịch gì?”

Cậu ta dường như không nói lên lời, ngữ khí hơi dừng một chút, sau cùng nói: “Tôi với mấy người bạn tổ chức một đoàn kịch nhỏ.”

“Hay thế,” Tôi cười, “Bọn cậu đã diễn những vở kịch gì rồi?”

“Trước mắt, chỉ có hai vở kịch tự viết kịch bản thôi.”

Tôi bất giác có cảm giác kính phục, “Không tồi không tồi.”

“Cũng tạm được.” Cậu ta lại không hưng phấn như tôi, giọng nói còn mang chút cay đắng, “Còn có rất nhiều vấn đề.”

“Vạn sự khởi đầu nan mà, từ từ sẽ tốt thôi, cậu thực sự quá đỉnh rồi ấy!”

Giọng nói của Thẩm Khâm Ngôn hơi cao lên một chút, “Không phải là chuyện đáng nể gì cả. Hơn nữa, cũng không phải là công lao của một mình tôi, cả đoàn hợp tác cùng nhau mà.”

“Ai nói thế! Cực kỳ đỉnh,” Tôi cực kỳ hưng phấn mà khen ngợi cậu ta, “Tôi trước đây cứ tưởng rằng cậu chỉ là yêu thích biểu diễn, không ngờ cậu vì yêu thích biểu diễn mà lại có thể tổ chức một đoàn kịch nhỏ! Lúc xin vào đại học có thể viết cái này vào!”

“Ừ--”

“Bọn cậu bây giờ có kể hoạch quay phim gì không?”

“Bọn tôi đang luyện tập một bộ kịch ngắn.”

“À, tôi có thể đi xem kịch của bọn cậu không?”

“Đương nhiên có thể.” Giọng nói của cậu ta nhanh lên không ít, “Chị không ghét bỏ là được rồi. ”

Tôi hưng phấn cúp điện thoại. Đối với điện ảnh, kịch nói tôi căn bản không hiểu gì hết, nhưng hai năm trước cũng hiểu biết một chút, tổ chức một đoàn kịch tương đối không dễ dàng, không thể thiếu được đạo diễn, biên kịch, diễn viên, phục trang, ánh sáng, đạo cụ ; Bất luận là kịch ngắn, hay là kịch câm, đều là một hệ thống công trình phức tạp.

Thẩm Khâm Ngôn lại có thể dùng cách im lặng này để thực hiện ước mơ của mình, tôi hoàn toàn khâm phục.

Tôi trở về trường, tới nhà ăn ăn cơm, lại tiện tay lấy một tờ báo trên đường, dưới ánh nắng buổi chiều vừa ăn vừa đọc. Lướt qua từng mẩu từng mẩu tin mới, tin tức quốc tế, quốc gia đại sự tận lực thu vào tầm mắt; Sau cùng lật đến phần tin tức giải trí, tin tức chính liền có liên quan đến “Ba chương cam kết”, được phóng viên viết rêu rao: Tối hôm qua anh ta lén lút đột nhập phim trường, nhìn thấy mẹ tôi và Cố Trì Quân cãi nhau cực kì nghiêm trọng. Nội dung tranh chấp không viết rõ, nhưng nhắc đến tin tức mẹ tôi không muốn hợp tác với Cố Trì Quân nữa.

Tôi kinh ngạc.

Tiếp xúc vói mẹ tôi cũng mấy tháng rồi, tôi biết bà là một người vô cùng hà khắc, lúc quay phim sẽ ký hợp đồng bảo mật với nhân viên, phóng viên do thám, viết một số tin tức linh tinh là không thể, nhưng cần phải dựa theo sự an bài nghiêm mật của công ty; Những lúc khác, phim trường của bà đến một con muỗi cũng không bay vào được. Mỗi lần tôi đến phim trường, đều là trợ lý Kỷ Tiểu Nhụy bên cạnh bà đích thân đón tôi, mới có thể tiến vào.

Mà bà với Cố Trì Quân, là tổ hợp đạo diễn và diễn viên tuyệt vời. Hợp tác hơn mười năm đều tương đối hài hòa, không có khả năng xuất hiện lời đồn “Không hợp” được.

Chẳng trách lần mâu thuẫn này trở thành tin hot.

Tôi nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Kỷ Tiểu Nhụy, đầu tiên nói với chị tuần này không hẹn gặp mẹ, lại thuận miệng miệng hỏi đến tin tức đọc được trên báo, Kỷ Tiểu Nhụy “Ồ” một tiếng, “Công ty đã giải quyết tin tức này rồi, là một phóng viên mới vào nghề viết, không hiểu quy tắc. Nói gió thì là mưa, nói quá lên cũng không lạ”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì tốt.”

“Hứa Chân, đợi một chút,” Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh, chị che ống nghe, hơi thấp giọng, “Chị ra bên ngoài nghe điện thoại rồi. Vừa rồi đạo diễn Lương và Cố tiên sinh đều có mặt, chị không dám kể chi tiết cho em. Tóm lại, bọn họ tranh chấp mấy câu.”

“Vẫn thật là cãi nhau mà!” Tôi rất ngạc nhiên, “Em thấy bọn họ từ trước đến nay quan hệ rất tốt, à, không phải, lúc thảo luận phim cũng đã có tranh chấp.”

Kỷ Tiểu Nhụy im lặng một lúc, “Trong khoảng thời gian này, em liên tục hẹn hò với Cố Tiên Sinh.”

“Hẹn hò?”

“Bọn em ra ngoài cùng nhau mấy lần mà.”

Tôi hoàn toàn không không thể giải thích một chuyện tốt lại bị nói đến mờ ám như vậy, lập tức làm rõ, “Sự thật là, bọn em ra ngoài đánh bóng ăn cơm mà thôi, hoàn toàn không phải hẹn hò. Lẽ nào, mẹ em tức giận là vì chuyện này?”

Kỷ Tiểu Nhụy hiển nhiên khó mà mở lời, nói quanh co vài câu xong mới nói: “Mấy ngày bọn em đi chơi đấy , Cố tiên sinh đều xin nghỉ với đạo diễn Lương, nói việc của bản thân, nhưng anh ấy không nói với đạo diễn Lương là đi cùng em. Hôm qua đạo diễn Lương vừa biết chuyện này, thực sự đã rất tức giận.”

Nói như thế, tay phóng viên kia viết trong bài tin tức đó, cũng không phải là nói quá gì cả. Tôi chậm rì rì nói, “Chuyện này rõ ràng có liên quan đến em, người bình thường dựa theo lẽ thường thì không tưởng tượng được đâu. ”

“Tiểu Chân,” Ngữ khí của Kỷ Tiểu Nhụy xoa dịu suy nghĩ của tôi, “Đạo diễn Lương có suy nghĩ riêng của cô ấy.”

Lời này nói đến sâu sâu nông nông, tôi không lên tiếng.

“À, đạo diễn Lương muốn nói chuyện cùng em.”

Một giây sau giọng của mẹ vang lên từ đầu điện thoại bên kia.

“Hứa Chân.” Giọng nói vẫn dứt khoát lưu loát như trước.

“Mẹ.”

Bà muốn tôi đến gặp bà, tôi nhanh chóng giải thích tôi còn phải đi gặp giáo sư, một tuần trước đã hẹn sẵn rồi, thực sự không thể hủy được, bà không cưỡng cầu nữa.

“Con là người lớn rồi, yêu ai mẹ không quản,” Bà nói, “Nhưng chỉ cần là người trong giới điện ảnh, mẹ không tán thành.”

Tôi nghĩ, là một mệnh đề với một mệnh đề phủ định khác cùng hỗ trợ tương đương, về logic có thể làm luận cứ như nhau, không có cách nào chỉ ra rõ ràng trong luận cứ thành lập hai mệnh đề này có điều sai sót, lúc này hai mệnh đề trở thành nghịch lý—hiển nhiên, câu nói này của mẹ tôi là nghịch lý.

Nhưng mà, cùng bà thảo luận về vấn đề logic học, dường như không thỏa đáng, tôi nghĩ nghĩ một lát mới mở miệng.

“Con người Cố tiên sinh vô cùng tốt, bọn con vẻn vẹn đi cùng nhau mấy lần.”

“Mẹ không nói con người Cố Trì Quân không tốt.”

Cũng đúng, nếu mà không tốt hai người họ cũng đã không hợp tác nhiều năm như thế. Sau mười năm hợp tác, cũng coi như hiểu nhau.

Tôi nói: “Mẹ tin con đi, con có chừng mực mà.”

Giọng nói của mẹ quyết đoán, “Hai đứa không yêu nhau, thế là tốt nhất.”

Cúp điện thoại, tôi vô lực cúi đầu, để trán tì lên mặt bàn.

Mẹ tôi đánh giá tôi quá cao rồi, tôi nào dám yêu đương với Cố Trì Quân. Trước cuộc điện thoại ngày hôm nay, có nghĩ tôi cũng không dám nghĩ. Lúc ở cùng Cố Trì Quân, mơ tưởng lớn nhất của tôi chẳng qua chính là, bao nhiêu năm sau, tôi già rồi, ngồi trên ghế bập bênh xem những bộ phim cũ, chỉ diễn viên trong phim cùng với cháu chắt nhớ lại chuyện cũ, cảm khái nói, bà năm đó cũng đã từng có thanh xuân nha, cũng đã đừng làm bạn với thần tượng đấy.

Chỉ là ý tưởng thuần khiết như vậy.

Bây giờ xem ra, không chừng cái ý tưởng đẹp đẽ cũng khiến người ta tiếc nuối rồi.

Buổi tối hôm đó, Cố Trì Quân gọi cho tôi hai cuộc điện thoại.

Chữ “Cố” trên màn hình nhấp nháy, tôi không nhấc máy, cúp luôn. Tôi không muốn anh và mẹ tôi lại xung đột. Quan hệ giữa đạo diễn và diễn viên giống như quan hệ giữa cây leo và cây vậy. Tuy Cố Trì Quân đã là một đại minh tinh, liên quan đến mẹ tôi thực sự quá nhiều. Bọn họ có xung đột, với ai cũng không phải chuyện tốt.

Hiện tại vì tôi mà xung đột, tôi thực sự quá có mị lực quá có mặt mũi rồi.

Lại một lần nữa gặp Thẩm Khâm Ngôn, thời gian đã tới tuần sau. Bệnh của cậu ta đã hồi phục, nghĩ đến cũng đúng, suy cho cùng có sự chăm sóc tận tình của Lý An Ninh, không nhanh khỏi ốm cũng không được ấy. Chúng tôi ngồi ở chỗ cũ trong công viên, thời gian đã đến cuối năm, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, đặc biệt là bên ngoài phòng. Tôi hà hơi vào bàn tay, chăm chú xem bài thi của Thẩm Khâm Ngôn.

Tôi rất hài lòng gật đầu: “Hai người ôn tập hiệu quả rất tốt, nhưng hiệu quả của một người cũng không tồi. Cậu mặc dù bị bệnh, nhưng hiệu quả ôn tập khiến người khác rất kinh ngạc. ”

Mắt Thẩm Khâm Ngôn phát sáng, sáng lấp lánh nhìn tôi: “Còn có cái khác.”

“Là gì thế?”

Cậu ta nhè nhẹ thở ra một hơi: “Kịch nói của bọn tôi, chiều thứ sáu tuần sau có một buổi diễn tập tương đối chính thức, chị muốn đi xem không?”

“Đương nhiên!”

Thời gian ấy cũng vừa hay hai chúng tôi đều không có ca làm; Tôi vốn dĩ muốn đến chỗ mẹ, xem ra có thể hủy bỏ rồi.

“Thành viên trong đoàn kịch bọn tôi bình thường đều có các công việc của bản thân, chỉ có cuối tuần sắp xếp thời gian luyện tập.”

Tôi gật đầu cảm khái, “Thực sự không dễ dàng gì.”

Chúng tôi tới cửa hàng ăn nhanh ăn bữa trưa, rồi cùng nhau đến Menlo. Buổi chiều hai chúng tôi đều phải làm việc, đi thay quần áo, trang điểm, sau đó trưng ra bộ mặt tươi cười, bắt đầu làm việc.

Thời gian buổi chiều ở Menlo tương đối nhàn, khách hàng đa số là những người tài giỏi ở các tòa nhà chứng khoán gần đấy đến bàn công việc; Vừa qua năm giờ, liền bận muốn chết. Khách hàng không nhiều như nước, nhưng trước chín giờ thường thường sẽ không có quá nhiều chỗ trống, nếu là chỗ tốt, thường thường đều phải đặt trước. Làm trong ngành phục vụ cũng mấy tháng rồi, tôi đối với những người lắm tiền nhiều của bỏ ra một đống tiền để đến ăn bữa ăn hào hoa mà không thực tế này cũng có chút quen biết.

Hôm nay tôi và Thẩm Khâm Ngôn phụ tránh một bàn toàn sinh viên đại học, nghe bọn họ nói chuyện mới biết là đàn em của tôi. Đám sinh viên này cũng giống như đám bạn của Lâm Tấn Tu năm đó, đến rất sớm, rất ồn ào náo nhiệt, cũng không cần bọn tôi phí tâm phí sức gì.

Chỉ là thời gian đợi thực sự quá lâu, vô vị đứng bên cạnh đợi bọn họ ăn xong, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy người quen.

Không, không phải người quen, dứt khoát là ngôi sao sáng lấp lánh.

Cố Trì Quân mặc áo gió màu cà phê, đeo cặp kính gọng đen dày như đít chai; Chương Thời Ninh và Kỷ Tiểu Nhụy người trước người sau. Ba người này lại có thể đi cùng nhau, thật là một tổ hợp thú vị.

Cố Trì Quân ngẩng đầu nhìn bốn phía, dường như đang đánh giá nhà hàng, tôi lùi về phía sau một bước, cúi đầu giả vờ không quen biết. Nhà hàng quy định nghiêm ngặt, tôi vẫn đang trong giờ làm việc, lúc này mà chào hỏi với bọn họ thực sự không phải sự lựa chọn thông minh. Sự hóa trang xuất sắc của Cố Trì Quân tôi đã từng thấy qua, rất có tính ngụy trang, trong nhà hàng cũng không có người nhận ra anh.

Vì thế tôi căn bản không ngờ tới Thẩm Khâm Ngôn phản ứng nhanh đến như vậy, ánh mắt cậu ta vừa quét qua cửa, lập tức hít vào một hơi khí lạnh, thấp giọng kêu lên, “Á, Cố Trì Quân!”

Thẩm Khâm Ngôn thực sự kích động, cậu ta dường như nhìn Cố Trì Quân không chớp mắt, sự hưng phấn thể hiện qua lời nói.Tôi cúi thấp đầu, nghĩ lại tôi nhìn thấy Cố Trì Quân, không chừng cũng là cái biểu tình đói khát như thế này.

Ba người thấp giọng nói chuyện mấy câu, dưới sự dẫn đường của người phục vụ đi về khu phòng đông, đó chính là phòng riêng.

Đợi đến khi bọn họ biến mất sau góc rẽ, Thẩm Khâm Ngôn mới hiểu ra giống như vừa tỉnh mộng, quay ngoắt đầu lại, “Hứa Chân, chị nhìn thấy chưa?”

Tôi gật đầu.

“A, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy ngoài đời.”

“Anh ấy hóa trang thành như vậy, cậu vẫn còn nhận ra được?”

Trong tình huống bình thường chúng tôi không được phép nói chuyện, vì vậy giọng nói rất nhỏ.

“Tại sao lại không nhận ra--”

Giọng nói đột dừng lại. Quay đầu lại nhìn, trong bàn của đám sinh viên ấy có một cô nữ sinh bị ngã, đầu cô bé chôn vùi dưới chân, nắm chân bàn như muốn nôn ra.

Cậu nam sinh nói: “Á, uống say rồi uống say rồi, phục vụ!”

Tôi giật mình, nhanh chóng dìu cô bé lên. Uống rượu vang mà cũng say được, tửu lượng của cô này so với đậu Hà Lan còn nhỏ hơn. Người uống say cơ thể nặng muốn chết, hơn nữa cô này còn hơi béo, tôi với bạn của cô bé, một cô gái khác dùng hết sức lực dìu cô bé vào nhà vệ sinh, cô gái vịn bồn rửa tay nôn ọe một cách nhếch nhác.

Việc mà chúng tôi có thể làm không nhiều, chỉ đành nhè nhẹ vỗ lưng cô bé; Đợi cô nôn cũng kha khá rồi thì dìu về phòng ăn, lại đi lấy thuốc tỉnh rượu và nước lọc mang đến, giúp cô bé lau sạch quần áo, rồi tính tiền, tiễn bàn khách ra về.

Khó khăn lắm mới bận xong, vừa quay người ở trước quầy hoàn thành công việc, quản lý đầu cũng không ngẩng lên nói, “Mang trứng cá muối vào phòng riêng số ba.”

Tôi bưng trứng cá muối gõ gõ cửa, nhìn thấy một phòng ba người cùng quay lại nhìn tôi. Bọn họ để người khác đi hết, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Kỷ Tiểu Nhụy đánh giá tôi từ trên xuống dưới, phì một tiếng cười ầm lên, vai rung rung phát run, “Tiểu Chân, đồng phục của em…” đại khái là cười ác quá, bị sặc nước vừa mới uống, che miệng liên tục ho, mặt vùi trong cánh tay của Chương Thời Ninh. Chương Thời Ninh không nói nhiều, vỗ nhè nhẹ lưng của chị ấy.

Tư thế ấy thực sự quá thành thạo, hiển nhiên là động tác đã làm quen rồi. Trong lòng tôi râm ran hai tiếng, đặt trứng cá muối xuống.

“Chị Tiểu Nhụy, em biết quần áo hầu gái rất buồn cười, nhưng chị cũng không phải là người đầu tiên cười em đâu.”

“Không không, chị không thấy buồn cười,” Kỷ Tiểu Nhụy chậm lại, “Chỉ là mặc bộ quần áo này lên, như là biến thành một người khác. Nói thể nào nhỉ, rất hợp với em ấy. Nhìn cực giống Audrey Hepburn trong phim “Sabrina” ý.

Câu này, đại khái là khen tôi hả?

Tôi không nói gì, Cố Trì Quân đã gỡ kính xuống, lộ ra một chút ý cười, “Ngồi đi.”

Căn phòng này không lớn, chỉ có một đôi ghế sô-pha, một bên có thể ngồi hai người, tôi bình tĩnh chỉ chỉ quần áo của tôi, “Em hiện nay là nhân viên phục vụ, không thể ngồi cùng với khách.”

“Thế thì không ngồi.”

“Cố tiên sinh,” Tôi nói, “Lần đầu tiên thấy anh đến Menlo.”

“Tôi đến gặp em.”

Tôi hoàn toàn không ngờ tới anh nói thẳng như vậy, nhất thời không phản ứng lại.

“Chuyện hôm thứ năm tuần trước, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện với em,” Anh giải thích như vậy, “Tôi vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho em, nhưng suy cho cùng dựa vào điện thoại thì cũng không nói rõ ràng được, cũng tỏ ra không đủ chân thành. Em nói mỗi tuần bốn ngày làm việc ở Menlo, tôi liền muốn đến tìm em.”

Tôi cắn cắn môi, có chút hoài nghi. Mẹ tôi chắc chắn không hy vọng tôi tiếp xúc với anh quá nhiều, anh lại không sợ chết chạy đến tìm tôi, chuyện này tỏ ra rất có hứng thú.

Chương Thời Ninh trầm mặc, kéo Kỷ Tiểu Nhụy đứng lên, “Bọn tôi ra ngoài một chuyến, hai người từ từ nói chuyện”

Tôi mở to mắt nhìn vị quản lý nổi tiếng này.

Gì gì?

Tôi đọc thấy trong các tin tức giải trí, không phải nói là người quản lý đối với đời tư của ngôi sao hạn chế rất chặt chẽ sao? Ngôi sao muốn ngủ cùng ai không chừng sẽ không quản, nhưng nếu mà thân mật với người khác, người quản lý sẽ can thiệp vào mà, công ty điện ảnh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đặc biệt là người nổi tiếng như Cố Trì Quân đây, anh muốn cùng ai có tin đồn, sự tức giận của các fan hâm mộ có thể che trời lấp đất, trái tim tan vỡ có thể nhấn chìm vịnh Bạch Sa ấy.

Sao Chương Thời Ninh hoàn toàn không can thiệp Cố Trì Quân? Còn có Kỷ Tiểu Nhụy, thân là trợ lý của mẹ tôi, nên nghe lời bà mới đúng chứ, sao lại giống như bị Cố Trì Quân mua chuộc thế kia.

Tôi cúi mặt, những ý tưởng kì dị tràn ngập trong đầu. Rốt cuộc đây là cái chuyện gì?