Lý Chiến liên tục lắc đầu.
Diệp Phong nói: “Nếu còn có lần sau, tao sẽ lấy luôn cái mạng chó của mày.”
“Vâng vâng vâng.”
Lý Chiến liên tục gật đầu.
“Cút, đừng để tao gặp lại mày.”
Dứt lời, Diệp Phong bỏ chân khỏi ngực Lý Chiến.
Lý Chiến không dám chậm trễ, dẫn theo hơn 20 tên thuộc hạ chạy vắt giò lên
Nhóm người này đi rồi, căn phòng vốn ồn ào yên tĩnh lại, mọi người nhìn bóng dáng cao lớn của Diệp Phong như nhìn thấy thần, đặc biệt là các bạn nữ, hai mắt tỏa sáng.
Diệp Phong vừa đẹp trai còn là một võ giả cường đại, sao bọn họ lại không thích người đàn ông ưu tú như vậy chứ?
Không ít phụ nữ hận không thể lập tức nhào lên người Diệp Phong.
Nguy cơ giải trừ, Lương Yên thở phào nhẹ nhõm.
Mặt đỏ ửng, hai tay nắm góc áo, khẩn trương đi đến cạnh Diệp Phong, nói: “Diệp Phong, cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Lương Yên cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt Diệp Phong, may mắn hôm nay Diệp Phong ở đây, nếu không hôm nay cô ta sẽ bị đám súc sinh kia làm nhục.
Diệp Phong lắc đầu cười nói: “Không có gì.”
Lúc này Tiêu Y Nhân đi đến nói với Lương Yên: “Lương Yên, xảy ra chuyện lớn như vậy sao cậu không nói gì với tôi? Việc gì phải cất giấu một mình.”
“Cậu đã quên chúng ta là bạn thân nhất.” Tiêu Y Nhân nhíu mày nói. Lương Yên áy náy nói: “Tớ chỉ không muốn làm phiền Y Nhân...”
Tiêu Y Nhân thở dài: “ không dám tưởng tượng.”
May mắn đuổi kịp hôm nay, nếu một mình cậu, hậu quả
Tiêu Y Nhân nói tiếp: “Nếu sau này gặp phải chuyện như này phải liên hệ với tớ, biết chưa?”
“Ừm, tớ biết rồi.”
Lương Yên cắn môi.
Tiêu Y Nhân nhìn căn phòng lộn xộn, chắc chắn cuộc họp mặt này không tiếp tục được nữa.
Dù sao thời gian cũng đến, cô nói: “Không còn sớm nữa, nhà tớ còn có chuyện, tớ phải về trước.”
Sau đó Tiêu Y Nhân nói với Diệp Phong: “Anh Phong, đêm nay em trở về nhà họ Tiêu, bà nội lớn tuổi, em muốn ở cạnh bà nhiều hơn.”
Diệp Phong gật đầu: “Được, để anh chở em về.”
“Không cầm”
Tiêu Y Nhân lắc đầu: “Bà nội đã cho người đến đón em, xe đang chờ ở dưới.”
“Vậy được, trên đường chậm một chút.”
“Vâng vâng.”
Tiêu Y Nhân gật đầu, mỉm cười tạm biệt Diệp Phong.
Lúc này Tô Khuynh Thành cũng đi đến, nói với Diệp Phong: “Em cũng đi đây.” Diệp Phong nhíu mày: “Em đi đâu?”
“Em cũng về nhà.”
Tô Khuynh Thành bĩu môi: “Đã vài ngày em chưa về nhà, cha mẹ em còn tưởng em mất tích.”
“Anh Phong, mai gặp.” Tô Khuynh Thành nhón chân hôn lên má Diệp Phong, sau đó vội vàng rời đi.
Diệp Phong nhíu mày, hai người này cũng thật là, nói đi là đi.
Đêm nay, Hồ Tâm Cư to như vậy chỉ có một mình hắn, chẳng phải sẽ rất cô đơn?