Thánh Thể Bất Phàm

Chương 177: C177: Làm gì vậy




Trùng hợp là sau khi tốt nghiệp đại học Lữ Đống Kiệt ở lại thành phố Đông Hải làm việc, cũng tiến vào công ty do Ngụy Oánh mở.

Lữ Đống Kiệt hậm hực thất bại, Ngụy Oánh tùy tiện dùng một chút thủ đoạn đã tán đổ anh ta.

Nhưng trong lòng Ngụy Oánh lại không có chút cảm giác thành tựu nào, ngược lại bởi vì Lữ Đống Kiệt theo đuổi Tô Khuynh Thành bốn năm nên trong lòng cô ta càng ngày càng vặn vẹo, thái độ đối với Lữ Đống Kiệt cũng rất kém, thường xuyên sai bảo anh ta như con chó.

Lữ Đống Kiệt cũng không có cách nào trước tình trạng này, nhà họ Ngụy rất có thực lực ở Đông Hải, nhưng kỳ thật anh ta là đến ở rể nên chỉ có thể yên lặng nhẫn nhục mà không dám lớn tiếng chống đối Ngụy Oánh.

Ngụy Oánh nhìn Tô Khuynh Thành rồi chanh chua cười nói: "Đừng nóng giận, tôi chỉ nói thật mà thôi, ai là con chó cái ngoan ngoãn thì tự hiểu đi."

Nghe thế, lửa giận trong lòng Tô Khuynh Thành triệt để cháy bừng lên.

Cô đập bàn một cái rồi đứng dậy: "Ngụy Oánh, tôi không trêu chọc cô, tốt nhất miệng cô sạch sẽ một chút cho tôi."

"Ha ha ha, đây chính là nữ thần ngày xưa đó sao? Hồi đại học lúc nào cũng lạnh lẽo với mọi người, sau khi tốt nghiệp lại nhiệt tình với đàn ông như vậy, chậc chậc chậc, Đống Kiệt, nhìn xem đây chính là nữ thần mà anh đã từng mê mệt đó."


"Oánh Oánh, đừng nói nữa."

Trong lòng Lữ Đống Kiệt cũng rất thất vọng, trong lòng anh ta thì nữ thần Tô Khuynh Thành nên đứng trên cao không dính bụi trần, ai biết vừa tốt nghiệp có một năm mà cô đã tìm đàn ông, còn biểu hiện chủ động nhiệt tình như thế nữa chứ.

Vừa rồi hình ảnh Diệp Phong và Tô Khuynh Thành ân ái đã bị anh ta và Ngụy Oánh nhìn thấy rõ ràng ngoài cửa sổ.

"Làm gì vậy? Lữ Đống Kiệt, nữ thần của anh sớm đã bị thằng trai bao này chơi hỏng rồi, trong lòng anh còn nhớ thương cô ta, đến bây giờ còn nói chuyện cho cô ta"

Đối mặt với lời rắn dạy của Ngụy Oánh, Lữ Đống Kiệt rất uất ức nhưng lại không dám mạnh miệng.

Ngụy Oánh lắc đầu cười một tiếng: "Ai, thứ giẻ rách này chỉ có anh coi là bảo bối mà thôi."

"Ngụy Oánh, cô mắng ai là giẻ rách?" Tô Khuynh Thành nổi giận đùng đùng mà nói.

"Mắng cô đó, làm sao? Có bản lĩnh thì đánh tôi đi!" Ngụy Oánh chủ động đưa mặt về phía trước, khóe môi nhếch lên nụ cười chế nhạo: "Nơi này là Đông Hải, dám đụng vào một sợi lông của tôi thì tôi xem cô có về được không?"


Câu nói nào của cô ta cũng là uy hiếp. Trong lòng cô ta rất đắc ý, nhà họ Ngụy là danh môn vọng tộc của thành phố

Đông Hải, người địa phương không mấy ai dám trêu chọc cô ta, huống chỉ là người bên ngoài như Tô Khuynh Thành.

Ngụy Oánh cố ý khiêu khích, nếu Tô Khuynh Thành có can đảm đánh cô ta thật thì cô ta có rất nhiều cách để trả thù.

Nhưng đúng lúc này. Chát! Một cái tát thanh thúy vang vọng cả nhà hàng Tây.

Ngụy Oánh ngơ ra, che gương mặt nóng rát trừng Tô Khuynh Thành mà mắng: "Tô Khuynh Thành, con điếm đê tiện mày dám đánh tao thật à?"

Diệp Phong cười lạnh nói: "Ngu xuẩn, là tôi đánh." Hắn nghiền ngẫm mà nhìn lòng bàn tay của mình. Ngụy Oánh lên cơn giận dữ: "Mày? Là mày đánh? Mày biết tao là ai không?”

"Không tin à?" Diệp Phong cười nhạt một tiếng rồi trở tay lại tát thẳng vào bên mặt kia của Ngụy Oánh: "Lần này biết là tôi đánh rồi đúng không?” . ngôn tình sủng

Diệp Phong thu tay lại, trên mặt tràn đầy trêu tức.

Tô Khuynh Thành mừng thầm trong lòng, anh Phong vẫn cứng rắn bá đạo như trước đó.

Ngụy Oánh dữ tợn quát: "Mày biết tao là ai không mà dám đánh tao!"

"Đánh người thôi mà còn cần biết cô là ai à?" Diệp Phong khinh thường cười một tiếng.