Tống Diễm lập tức luống cuống, Bạch Hương Lan là người hầu bên cạnh Đường Lan, Đường Lan nói một bà tuyệt đối không dám nói hai.
Nhưng Tống Diễm biết dù thế nào bà ta tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu bà †a nhận, khẳng định lão thái thái sẽ không bỏ qua cho bà ta và con trai của mình.
Tống Diễm tiếp tục biện giải: “Mẹ, con thật sự không làm chuyện này, mặc dù quan hệ giữa con và Y Nhân không tốt, nhưng cũng không đến mức thuê người giết con bé.”
“Đúng vậy.” Tiêu Thiên cũng phụ họa theo: “Bà nội, chắc chắn do Diệp Phong ghét cháu nên mới tìm cách vu hãm cho mẹ cháu. Lúc trước hắn ta còn từng cho người đánh cháu một trận, bà xem, trên người cháu vẫn còn vết thương!”
Tiêu Thiên vừa lộ ra cánh tay xanh tím của mình, vừa chỉ vào Diệp Phong.
Thấy vậy Diệp Phong chỉ cười, không thèm để ý.
“Tiện nhân, còn cãi bướng.”
Lúc này Đường Lan đã tức giận đến đỉnh điểm.
“Phu nhân, quỳ xuống đi!"
Bạch Hương Lan nhấc chân đá mạnh vào đầu gối của Tống Diễm, thịch, Tống Diễm quỳ rạp trên mặt đất, cực kỳ chật vật.
Tống Diễm kêu lên, tức giận nhìn về phía Bạch Hương Lan nói: “Tôi là con dâu nhà họ Tiêu, bà dám làm vậy với tôi?”
Bạch Hương Lan lạnh lùng nói: “Đây là mệnh lệnh của lão phu nhân.”
Đường Lan không hề lưu tình, nói với Bạch Hương Lan: “Hương Lan, đánh cho tôi, đánh đến khi nào cô ta chịu nhận!”
“RõI” Bạch Hương Lan gật đầu, rút ra một cái roi vụt mạnh lên người Tống Diễm. Bốp!
Tiếng đánh chói tai vang lên, Tống Diễm bị đánh da tróc thịt bong, kêu gào liên tục.
Tiêu Hà đứng xem, cả người lạnh lẽo, không ngừng run.
Đứng trước mặt mẹ mình, ông ta không hề có địa vị gì, nhưng ông ta có chút không đành lòng nhìn Tống Diễm bị đánh.
“Mẹ, đừng đánh nữa, thân thể của Diễm Diễm không tốt, không chịu nổi đòn roi.”
Đường Lan trừng mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Cô ta muốn giết con gái ruột của anh, anh còn bao che cho cô ta?”
“Con... Nhỡ may không phải do Diễm Diễm thì sao?” Sắc mặt của Tiêu Hà vô cùng khó coi.
Đường Lan tức giận nói: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, hôm nay tôi muốn xem xem cô ta còn định cãi kiểu gì, đồ đàn bà rắn rết.”
“Đánh, đánh mạnh cho tôi!” Bạch Hương Lan vụt mạnh tay hơn, cuối cùng Tống Diễm không chịu nổi.
Tống Diễm kêu thảm xin tha: “Đừng đánh, tôi nhận, do tôi làm! Cầu xin các người đừng đánh nữa!”
Lúc này Bạch Hương Lan mới dừng tay. Đường Lan lạnh lùng nói: “Cuối cùng cũng thừa nhận.”
Nghe vậy, Tiêu Hà ngẩn người nhìn về phía Tống Diễm, một lúc sau mới hỏi: “Diễm Diễm, bà thật sự làm ra chuyện tày trời như vậy?”
Tiêu Y Nhân là con gái ruột của ông ta, ông ta vô cùng tức giận khi Tống Diễm làm loại chuyện này.
Tống Diễm khóc thút thít: “Còn không phải vì con trai của ông? Ông nhìn xem cái nhà này, lão thái thái cưng chiều cháu gái như vậy, đã từng liếc nhìn cháu traibao giờ chưa?”