Vẻ mặt Tiêu Hà u ám, bất đắc dĩ nói: Diễm Diễm, bà nói thật với tôi đi, rốt cuộc bà có làm chuyện này không?”
Tống Diễm lắc đầu, vội vàng thanh minh: "Không có, tôi thề với trời tôi tuyệt đối không làm chuyện này!"
Nghe vậy, Tiêu Hà nói với Đường Lan: "Mẹ, nhất định là Y Nhân hiểu lầm rồi, Diễm Diễm khẳng định bà ấy không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!"
"Con câm miệng cho mẹ! Chưa đến lượt con lên tiếng đâu!" Đường Lan lớn tiếng quát.
Tiêu Hà cũng đành phải im lặng. Tiêu Y Nhân nhìn Tống Diễm cười lạnh: "Ha, không sợ bà không thừa nhận! Bây giờ nhân chứng vật chứng tôi đều có!"
"Hả?"
"Nhân chứng vật chứng gì chứ, tôi chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lương tâm."
Tống Diễm cúi đầu, trong lòng bà ta đã có chút sợ hãi, nhưng bà ta không tin Tiêu Y Nhân thật sự có thể lấy ra chứng cớ, Xà Cảnh Niên kia tinh thông thuật ngự xà, có thể giết người một cách vô hình, sao có thể dễ dàng để lộ dấu vết như vậy?
Vì thế bà ta còn đang ôm một tia hy vọng may mắn.
Tiêu Thiên cũng phụ họa theo: "Đúng vậy đó chị, chị đừng ngậm máu phun người vu oan hãm hại mẹ tôi!"
"Ha ha ha, vu oan hãm hại?" Tiêu Y Nhân chỉ cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Diệp Phong. Diệp Phong võ tay nói: "Chú Lưu, dẫn người vào đi."
Nói xong liền thấy Lưu Võ dẫn Xà Cảnh Niên vào trong phòng khách nhà họ Tiêu
Nhìn thấy Xà Cảnh Niên, Tống Diễm lập tức sững sờ tại chỗ!
Lưu Võ trầm giọng nói: "Hôm qua chsinh là người này đã khống chế Mạn Đà La Tây Vực để hãm hại cô Tiêu, may mà thiếu chủ nhà chúng tôi phản ứng kịp thời mới cứu được mạng của cô Tiêu! Nếu chậm trễ một bước thì cô Tiêu và cô Tô đều đã chết tại đó rồi!"
Dứt lời, ông ta ném con rắn đen bị Diệp Phong giết chết hôm qua xuống dưới chân Tống Diễm!
"A!"
Tống Diệp bị con rắn chết dọa tới mới hét lên, hai chân mềm nhữn, suýt chút ngồi phịch xuống đất!
Sắc mặt bà ta trắng bệch, toàn thân lạnh run, da đầu tên dại. Bà ta thật sự không ngờ được mọi chuyện lại thành ra như vậy! Bà ta thuê Xà Cảnh Niên dùng thuật ngự xà để giết Tiêu Y Nhân!
Bà ta tính kế tỉ mỉ cân thận như vậy, giết người nhanh gọn, tuyệt đối không thể nào để lại dấu vết gì!
Nhưng mà... Kết quả này vượt xa dự đoán của bà taI
Mạn Đà La Tây Vực kia chết trong tay Diệp Phong, Xà Cảnh Niên cũng bị bắt đến nhà họ Tiêu!
Phải làm sao bây giờ?! Bằng chứng vững như núi, Tống Diễm vẫn như trước thề thốt phủ nhận, vọi vàng giải thích: "Con rắn độc này cũng không phải tôi thả ra, các người... Các
người lại đổ lên đầu tôi!?"
Diệp Phong cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Xà Cảnh Niên, lạnh lùng nói: "Nói, Tống Diễm sai mày làm gì?"
"Tâm trạng tao tốt, nói không chừng có thể tha cho mày một mạng."
"Nói, tôi nói!"
Xà Cảnh Niên bị Diệp Phong dọa sợ, vội nói: "Người phụ nữ này cho tôi một trăm vạn làm tiền cọc, bảo tôi điều khiển rắn độc cắn chết cô Tiêu, sau khi thành công, bà ta sẽ chuyển cho tôi chín trăm vạn còn lại, lịch sử trò chuyện và lịch sử giao dịch đều còn đó, không tin các người có thể kiểm tra!"
Nghe vậy, Đường Lan lập tức nổi giận!
"Tiện Nhân, mày còn muốn chối cãi nữa không?!"
Sắc mặt Tống Diễm tái nhợt, trên trán toát đây mồ hôi.
Sao bà ta có thể ngờ được sát thủ mà mình thuê về lại khai tên mình ra!
Bà ta cắn răng nói: "Mẹ, hắn ta nối dối, là bọn họ thông đồng hãm hại con, mẹ, mẹ đừng nghĩ oan cho con!"
Đường Lan găn từng chữ một: "Oan? Chuyện đã đến nước này mà mày còn dám nói dối!"
Nói xong, bà quay đầu nhìn Bạch Hương Lan Đan Kình Cảnh bên cạnh nói:
"Hương Lan, dạy dỗ ả tiện nhân đại nghịch bất đạo này cho tôi! Đánh tới khi nó khai thì thôi!"
"Vâng, thưa bà!"
Bạch Hương Lan đáp lại một tiếng, đi tới trước mặt Tống Diễm, không nói hai lời, giơ tay tát vào mặt bà ta một cái!
Bốp!
Cái tát vang dội truyền khắp đại sảnh, Tống Diễm bị đánh cho ngơ ngát, Bạch Hương Lan tức giận nói: "Quỳ xuống cho tôi!"