Thánh Thể Bất Phàm

Chương 141: C141: Nhưng mà




"Đúng vậy, đất nước Hoa Hạ là của người dân Hoa Hạ, không cho phép người ngoài nhúng tay vào!"

"Diệp thiếu, anh có cách gì không?" Dương Cẩm Nguyên nhìn Diệp Phong đầy mong chờ, hi vọng Diệp Phong có thể ra tay giúp đỡ.

Tuy rằng bây giờ Kim Lăng Vương đã chết, nhưng thế lực của người Nhật ở Giang Nam vẫn rất lớn, chỉ dựa vào một mình ông không đủ sức để đuổi toàn bộ bọn họ.

Diệp Phong thản nhiên nói: "Hạ lệnh trục xuất, để cho tất cả đám Nhật Bản này cút khỏi đây."

"Nhưng mà..." Dương Cẩm Nguyên do dự.

Thấy Dương Cẩm Nguyên do dự, Diệp Phong lại nói: "Tôi biết hội trưởng Dương đang lo lắng điều gì, sợ người Nhật sẽ trả thù đúng không."

"Đúng vậy." Dương Cẩm Nguyên thở dài, sau đó gật đầu.

Diệp Phong lạnh lùng nói: "Hội trưởng Dương, ông cứ yên tâm đi, còn lại giao cho tôi, có Diệp Phong tôi ở đây, đảm bảo cả nhà ông sẽ an toàn."

Nghe vậy, hai mắt Dương Cẩm Nguyên lập tức sáng lên.

"Người Nhật đã bén rễ ở Kim Lăng từ lâu, phức tạp khó gỡ, thế lực khổng lồ, Diệp thiếu có nắm chắc không?


Diệp Phong cười hỏi: "Sao vậy, ông không tin Diệp Phong này sao?”

"Không, tôi tin tưởng Diệp thiếu!"

Dương Cẩm Nguyên nghiến răng nói: "Có Diệp thiếu ở đây thì tôi yên tâm rồi, tôi sẽ ra lệnh trục xuất, yêu cầu tất cả thương nhân Nhật Bản phải cút khỏi Kim Lăng trong một đêm!"

"Được!"

Diệp Phong gật đầu tán thưởng nói: "Hội trưởng Dương quyết đoán như vậy mới xứng đáng để tôi kết giao!"

"Ha ha..." Nghe Diệp Phong khen ngợi, Dương Cẩm Nguyên không nhịn được bật cười.

Sau đó, ông phân phó thuộc hạ ra lệnh trục xuất, đuổi người Nhật khỏi thị trường Kim Lăng!

Sau đó, Diệp Phong dẫn Tô Khuynh Thành rời khỏi Trà Hội Quán. Đêm đó các thương nhân Nhật Bản đều không ngủ ngon giấc, hội trưởng Thương Hội Giang Nam đột nhiên ra lệnh trục xuất, điều này giống như một tia sét giáng xuống khiến bọn họ khiếp sợi

Lệnh trục xuất này giống như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim họ, động chạm đến lợi ích của người Nhật!

"Dương Cẩm Nguyên chết tiệt này! Ông ta điên rồi sao? Dám đuổi chúng ta đị?"


"Hừ, phải để ông ta thấy người Nhật chúng ta mạnh đến mức nào!"

Rất nhiều thương nhân Nhật Bản tức giận chửi mắng, một cơn thịnh nộ to lớn!

Một người đàn ông trung niên có râu hung dữ nói: Dám nhắm vào người Nhật chúng ta, chức hội trưởng Thương Hội Giang Nam này đã đến lúc để người khác đảm nhiệm rồi!"

Đêm đó, Diệp Phong và Tô Khuynh Thành còn chưa về tới khách sạn thì người mà Dương Cẩm Nguyên sắp xếp cũng đã giải quyết xong hết rắc rối mà công ty Tô Khuynh Thành gặp phải.

Tô Khuynh Thành mừng rỡ, tâm trạng vô cùng tốt.

Cô vừa về tới khách sạn đã nhào vào lòng Diệp Phong, ôm chặt lấy hắn, nũng nịu nói:

"Ông xã, anh thật là lợi hại, phương án khiến em loay hoay mấy tháng trời mà anh đã giải quyết xong chỉ trong hai câu! Cảm ơn ông xã!"

Diệp Phong cười xoa đầu Tô Khuynh Thành: "Phải cảm ơn thế nào đây? Em định cảm ơn bằng miệng thôi à?"

"Đáng ghét!"

Tô Khuynh Thành vô cùng ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, quyến rũ mê người. "Người ta suýt bị anh ăn sạch, bây giờ chân còn mềm nhữn đây!"

Tô Khuynh Thành nói khẽ.

"Vậy nếu tôi còn muốn ăn nữa thì sao?"

Diệp Phong cười xấu xa.