Thanh Thành Hồ

Chương 7




Sau đó, ta chỉ nhớ rõ, sương hoả thú nằm dưới mặt đất kêu rên, ta cũng nằm dưới mặt đất, trên quần áo đều là máu, cả người cũng đau, như muốn đứt ra từng khúc.

Ta chậm rãi đứng lên, dịch từng bước chân, đi đến cạnh bên người Chiêu Lâm đã không nhúc nhích, đặt đầu lên trên đùi ta.

“Ai cho ngươi vội vã xông lên, ngươi xem, nếu ta đi trước thì đã thắng rồi.”

Ta mị mắt cười, cúi đầu cắn lấy môi hắn. Hôm nay, Chiêu Lâm ngược lại rất ngoan ngoãn để ta cạy mở khớp hàm. Ta sờ soạng một lúc, thuận tiện đưa nội đan của mình vào trong.

Ta không để ý, phía xa, Hàm Băng và Hi Trọng vội vàng chạy tới, trên mặt là vẻ kinh ngạc, cũng không để ý tới Tố Hoà chân nhân phía xa lắc đầu thở dài. Bởi vì nỗi đau trên người ta bỗng nhiên còn gấp trăm lần, móng vuốt và đuôi đều dần hiện hình, so với việc trúng khu ma hương còn đau hơn. Hai mắt tối sầm, thân mình cũng chẳng còn tri giác

Rồi sau đó, không biết đã qua bao lâu, trước mắt ta vẫn là một mảng tối đen, lại luôn có vài khuôn mặt đi tới đi lui.

Trong chốc lát, khuôn mặt Mặc Lãng hiện lên nói với ta.

“Mau trở về trả ta ngọc Côn Lôn!”

Trong chốc lát, lại là Tố Hoà chân nhân nói.

“Che phủ đại mộng, Hoàng Lương Nam Kha, thức khổ diệt khổ, đại đạo chung đắc.”

Trong chốc lát, là Chiêu Lâm nói với ta.

“Chiêu Minh, ta rốt cuộc không trở về được.”

Ta nức nở một tiếng, rồi lại bị lay tỉnh.

Trước mắt không thấy những khuôn mặt đó, chỉ có trưởng lão trong tộc trừng mắt thật lớn vây quanh ta.

“Thanh Ly, ngươi tỉnh rồi?”

“Ta đây là… Chết?”

“Chết cái đầu ngươi ấy!” Đại trưởng lão dung cặp mắt yêu mị của nàng liếc ta một cái, khiến ta toàn thân run run “Ngươi đã ngủ một trăm năm rồi!”

“A… Một trăm năm…” Ta đáp.

Một lúc lâu, mới kịp phản ứng, “Gì?! Một trăm năm?!”

“Đứa nhỏ này chẳng lẽ ngủ đến ngốc?” Nhị trưởng lão thở dài, rồi lại dùng ánh mắt tiệc hận và đồng tình quen thuộc nhìn ta.

Lúc này ta mới trấn định, đúng rồi, là hiện thực, ta không chết.

Sau đó, các trưởng lão mới cho ta biết, trăm năm trước, một thần tiên tóc trắng mặt hồng ôm theo ta dưới hình một con hồ ly trở về tộc, sau đó nói cho các trưởng lão rằng ta đả bại sương hoả thú, nguyên khí tổn thương nặng nề, hắn tuy rằng đã bảo vệ tính mạng của ta, nhưng phỏng chừng sẽ ngủ rất lâu, cuối cùng còn để lại một phong thư cho ta.

Ta nghe xong, nửa ngày mới tiêu hoá kịp, “A” một tiếng, nhận lại bức thư từ các trưởng lão, rồi cáo từ trở về sơn động của ta.

Các trưởng lão còn sợ ta nhàm chán, đặc biệt đưa tới một bản truyền kỳ trong tộc đưa ta, khiến ta thụ sủng nhược kinh.

Nguyên lai hai trăm năm trước, Mặc Lãng lén lút mang ngọc Côn Lôn đưa ta, sau đó hắn bị phạt cấm túc cả hai trăm năm, thế nên, khi ta đi rồi hắn cũng không có tới thăm, hoá ra là bị ép tới cấm địa. Thực tế hai trăm năm cũng chẳng tính là gì, chỉ cần ta đem ngọc Côn Lôn trở về là xong việc, nhưng một trăm năm trước ta và sương hoả thú đấu xong thì bị đuổi về hồ tộc, lại còn trọng thương, dựa vào tiên khí mới giữ được nửa cái mạng, cũng vô lực xoay chuyển đất trời. Tin tức rơi vào tay lang tọc, Mạc Lãng đang sống tử tế lại muốn chết trộm trốn ra khỏi tộc, thật sự đem ngàn năm tu vi của hắn cho ta một nửa, ta mới có thể may mắn sống sót.

Thôi, ta sớm nên biết, con sắc lang kia vẫn sẽ có biện pháp cứu giúp ta chứ.

Đến lang tộc, các trưởng lão lang tộc vô cùng khách khí, ta còn ngọc Côn Lôn, lại đưa cho họ mấy phương pháp luyện đan khí chính mình học được ở núi Thanh Thành đa tạ bọn họ, sau đó còn hỏi có thể vào cấm địa thăm Mặc Lãng được không.

Các trưởng lão suy xét nửa ngày, mới nói “Thực ra là có thể.”

Ta nhanh như chớp đi khỏi đó, chỉ sợ bọn họ lại nói thêm một câu “nhưng mà”.

Cấm địa trong lang tộc vừa thấp vừa lạnh, mùi hương cũng rất khó ngửi, thật không hiểu tại sao con sắc lang kia có thể chịu được.

Ta đứng trước động khẩu, hô “Ta đã trở về”

Nửa ngày mới nghe thấy trong tộc truyền tới một câu “Ngươi trở lại.”

“Ta còn đem ngọc Côn Lôn về nữa.”

“Như thế nào? Không tu tiên?”

“Không tu.” Ta cười nói.

Tố Hòa chân nhân để lại cho ta một bức thư, sau cái ngày yêu hoạ ấy, Chiêu Lâm lại có thể tu đến bán tiên.

Nguyên lai ngay từ khi ta vừa vào Thanh Thành, Tố Hoà đã biết, ta là yêu, còn ở bên Chiêu Lâm năm trăm năm tu luyện. Hắn nói, đây là thiên ý.

Trải qua đau khổ, suy cho cùng, Chiêu Lâm không phải tư chất rất thấp không thể thành tiên, năm trăm năm áp lực đúng là hắn khổ kỳ tâm chí tôi luyện, so với Hàm Băng ôn hòa nhạt nhẽo, so Hi Trọng thu liễm lương thiện, còn thích hợp thành tiên hơn. Nhưng trong mệnh Chiêu Lâm đã định trước sẽ có kiếp, có thể hay không thành tiên, mấu chốt là tại ta. Ta là tình kiếp của hắn.

Ngày xuất quan của Tố Hoà chân nhân đã định trước, sương hoả thú xuất hiện cũng chính là ngày Chiêu Lâm trở thành bán tiên. Chính là, nếu có thể buông xuông, bỏ cuộc, thì có thể đắc đạo, nếu không bỏ xuống được, luyên tiếc, thì đó là tử vong. Thế nên trước khi xuống núi, lão nói với Chiêu Lâm, yêu hoạ lần này, là kiếp của ngươi và Chiêu Minh, trong hai người các ngươi, chỉ có một người sẽ tu đến bán tiên, còn lại, sẽ mất mạng.

Sau đó, Chiêu Lâm vẫn sợ sương hoả thú sẽ làm bị thương ta, vì thế liệu chết một lần, chọn mất mạng. Chỉ là hắn không biết, nếu hắn đã chọn chết, đó có nghĩ là buông xuôi, là bỏ được. Nếu không bỏ được, luyến tiếc, hắn sẽ chết, chỉ còn một mình ta sống. Chữ tình này, là sinh tử gắn bó.

“Trời giáng du hỏa, ngập đầu tiến đến, sinh tử luân hồi, vạn vật niết bàn”. Yêu hoạ này, là thiên kiếp của Chiêu Lâm, không phải ta. Yêu hoạ này, không phải sương hỏa thú, là ta.

Cho nên, sương hỏa đã phục, thiên kiếp đã qua, Chiêu Lâm được ta nội đan còn sống, buông xuống, bỏ được, giải quyết xong trần căn, bỏ đi phàm thai, trở thành bán tiên thân. Quả thực, là thiên ý.

Cũng tốt, chẳng còn ai sẽ giễu cợt hắn tư chất thấp, Hàm Băng và Hi Trọng cũng sẽ tâm phục khẩu phục.

Cũng tốt, ta cũng không cần chờ hắn hắn, hắn so với ta đã đi trước một bước, trải qua tình kiếp, giải quyết xong trần duyên, thoát thai thành tiên.

Cũng tốt, ta lập chí thành tiên chung quy vẫn trở về là yêu quái, ngược lại thành toàn cho người khác thành tiên.

Cũng tốt, hắn dạy ta cái gì là tình, lại buông xuôi. Ta học được cái gì là tình, lại nghĩ thông suốt.

Mặc kệ như thế nào, hắn thành tiên, cũng tốt.

Chỉ cần hắn tốt, ta có thể làm, cũng sẽ bỏ được.

“Hồ ly ngốc, nghĩ như thế nào mà lại thông.” Mặc lãng cười nói.

“Thời niên thiếu rất ngông cuồng, lại không hiểu được chúng ta chỉ là tiểu yêu quái như thế có thể tu thành tiên. Đồng dạng là hồ ly, Thanh Khâu thiên hồ có thể tu thành, chúng ta này đó chồn hoang thì không thành. Đồng dạng là chim, Tây Vương Mẫu tộc thanh điểu có thể tu thành, nhưng chim sẻ đơn thuần sẽ không thành. Đồng dạng là sinh linh, nhưng người có thể tu thành, yêu quái chúng ta lại không thành.” Ta trêu ghẹo nói, “Nếu không có họ hàng gốc gác với ông trời, rõ rang ta vẫn nên làm một con yêu quái tốt thì hơn.”

“Dù sao ngươi cũng đã từng ở Thanh Thành tu tiên, đánh nhau với sương hoả thú, cuối cùng còn là yêu quái đầu tiên được tiên nhân ôm trở về, thế là đủ!”

“Nhắc mới nhớ, hiện tại già trẻ trong tộc đều tôn kính ta, không có việc gì thì tới hỏi cách làm đan dược, cũng không chê ta là đàn ông nữa. Tuy rằng bọn tiểu bối vẫn muốn biến thân thành đàn bà đi nữa.

“Mặc lãng, ta tiến vào.” Ta đứng ở ngoài cấm địa cười.

“Đừng, lại chờ ta bốn trăm năm nữa đi.” Trong cấm địa truyền ra tiếng cười của Mặc Lãng.

Đúng là bởi Chiêu Lâm, ta mới thật sự hiểu được. Lòng có rung động, lúc trước ở đỉnh núi nhỏ mới gặp được, lòng có hoài niệm, lúc trước trong sơn động làm bạn cũng được, từ duyên mà sinh, năm đó vì ta trộm ngọc Côn Lôn cũng được, từ yêu mà thành, hiện giờ trước mắt, cũng được.

Ta cùng Chiêu Lâm một trăm năm, lại có người đợi ta hai trăm năm.

“Không được, chờ không được rồi!” Ta chậm rãi đi vào, ngồi xổm xuống, đôi diện với con hắc lang lui trong bóng tối.

Nói ta ngốc, chắc ngươi cũng rất thông minh. Ta nhờ tiên khí, tốt xấu còn có thể bảo trụ hình người, ngươi bỏ đi năm trăm năm tu vi, cũng chỉ có thể biến về nguyên hình. Nói ngốc, rốt cuộc ai ngốc.

“Chờ ngươi bốn trăm năm sau tu thành hình người, chẳng phải là lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?” Ta nhéo móng vuốt hắn.

“Sao ngươi còn onis thế, từ khi thấy ngươi biến thành người, ta nào còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt, trong mắt chỉ có ngươi.” Hắc lang gục xuống miễn cưỡng nói, ánh mắt giống hệt như cái lúc ngồi xổm an ủi ta khi trước.

“Đương nhiên!” Trong lòng ta thầm nghĩ, ai bảo ta đẹp như vậy chứ.

Sau đó, ta cầu trưởng lão lang tộc, mang Mặc Lãng trở về sơn động.

Nếu không có việc gì se đọc vài câu chuyện truyền kỳ cho hắn nghe, vừa đọc vừa cắn hạt dưa, thỉnh thoảng lại cho hắn ăn vài khối đan dược. Hắn ăn đến lần thứ hai thì nói đánh chết cũng không ăn nữa, chê là khó ăn. Ta cười hỏi, vậy ngươi muốn ăn gì. Hắn nói, muốn ăn thịt, muốn uống rượu. Ta vừa cười vừa đáp, được, ta vừa vặn biết có một thôn nhỏ có gà luộc và rượu hoa quế rất ngon.

Nói rồi, ta kéo Mặc Lãng bước đi, một đường lảo đảo, lúc đi qua núi ta còn ảo não một chút. Xa xa thấy được một vị tiên, tuổi còn trẻ, tóc lại trắng xoá, bên hông đeo ngự kiếm bước đến, đạo sĩ nọ vẫn mặc bạch y như thường lệ, mặt mày như hoạ.

“Chiêu minh.” Đạo sĩ gọi một tiếng, thần sắc ôn hòa nhạt nhẽo.

“Đạo trưởng chỉ sợ nhận sai người.” Ta híp mắt cười cười, “Tại hạ là chồn hoang núi này, tên là Thanh Ly.”

Đạo sĩ sửng sốt, nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Mặc Lãng, cũng cười, rồi mang ngự kiếm rời đi.

Kỳ thật ta đã nghe nói qua, đạo sĩ Tố Hoà chân nhân sau khi phi thăng thành tiên, núi Thanh Thành liền có tân nhậm chưởng giáo, Hoài Minh chân nhân, cũng là đại đệ tử của Tố Hoà, tên là Chiêu Lâm.

Trước kia, tựa hồ có người đã nói với ta, thế sự vô thường, thương hải tang điền, chỉ cần bỏ xuống thất tình lục dục, giải quyết xong tất cả trần duyên, mấy trăm năm kiếp phù du trong nháy mắt cũng qua.

Quay đầu nhìn lại hắc lang đang nằm úp sấp bên mình. Được rồi, trách không được, bốn trăm năm lại dài như vậy.

Thôi, trần duyên này, ta không dứt bỏ được, xem ra, ta thật sự vô duyên với chuyện tu tiên. Thế nhưng như vậy cũng tốt, hắn với ta, ta với hắn, hiện giờ, ta không muốn tu tiên.

Hết.