Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 4




Không biết nữ sinh trong lớp nghe được tin ở đâu, cơ hồ trong vòng hai ngày mọi người đã biết chuyện cha mẹ Hạ Minh Hiên mua nhà ở phố Hải Luân, nghe nói trị giá hơn hai triệu.

Trương Vũ Tường – bạn học cùng lớp vỗ vai Hạ Minh Hiên, nói. “Hạ đại thiếu gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có phòng có xe, đúng là cao phú suất. Hiện tại nữ sinh trong lớp ai cũng muốn gả cho cậu, ngay cả tôi cũng muốn được ở bên tên giàu có như cậu”.

Hạ Minh Hiên kéo Kiều Tử Tích qua, cố ý đem cậu chắn giữa hắn và Trương Vũ Tường. “Tử Tích, cứu tôi!”

Kiều Tử Tích đứng ở giữa khụ khụ hai tiếng, sau đó đem tay Hạ Minh Hiên và Trương Vũ Tường đặt cùng một chỗ, chân thành nói với Trương Vũ Tường. “Vũ Tường, coi như tôi không tồn tại, cậu cứ tiếp tục”.

Sau đó còn nhìn về phía Hạ Minh Hiên dặn dò. “Vũ Tường là nam sinh không tồi, cậu đừng có bạc đãi cậu ấy”.

Hạ Minh Hiên với Trương Vũ Tường còn đang ngốc lăng, Kiều Tử Tích chốt lại một câu. “Tôi không quấy rầy nữa”.

“Này! Kiều Tử Tích cậu….”

Sau khi chuyển đến nhà mới, Hạ Minh Hiên được mua một cái xe đạp mới, Trương Vũ Tường nói hắn có xe chính là chỉ con xe đạp này. Mỗi ngày Hạ Minh Hiên cưỡi xe đến trường, gió thổi tốc vạt áo sơ mi trắng, tóc mái trước trán cũng bay bay, gương mặt vốn đã nổi bật nay lại càng thêm cuốn hút.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, phía sau xe Hạ Minh Hiên đã ngồi thêm một Kiều Tử Tích, dẫn tới không ít những ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của nữ sinh. Nhà Kiều Tử Tích cách phố Hải Luân không xa, một quãng đường dài đều là cùng hướng với Hạ Minh Hiên. Ngày thường Kiều Tử Tích toàn phải ngồi xe buýt đến trường, mà hôm đó, Hạ Minh Hiên dựng con xe đạp mới trước mặt Kiều Tử Tích, nói, tôi chở cậu đi, mỗi ngày còn có thể tiết kiệm rất nhiều tiền xe buýt đó.

Kiều Tử Tích rất chán ghét cái kiểu Hạ Minh Hiên đem áo sơ mi đồng phục coi như áo khoác, vạt áo bị gió thổi ra sau cọ lên mặt cậu, mùi nước hoa ở ngay mũi khiến Kiều Tử Tích chịu không nổi. Đàn ông con trai mà có cái mùi này cứ thấy quái quái.

“Hạ Minh Hiên, cậu dùng nước hoa à?”

Hạ Minh Hiên cười cười. “Cái này phải trách mẹ tôi, bà ấy cứ thích dùng mấy loại bột giặt hương nồng đậm”.

Đến một ngã rẽ, Kiều Tử Tích và Hạ Minh Hiên mỗi người một hướng, Kiều Tử Tích lại một mình một đường.

“Ngày mai nhớ đợi tôi ở đây!” Hạ Minh Hiên gọi với theo bóng dáng Kiều Tử Tích.

Kiều Tử Tích không quay đầu lại, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Sáng hôm sau, Hạ Minh Hiên vẫn mặt dày như thường đến mượn bài tập của Kiều Tử Tích, một bên giải quyết bữa sáng mới mua ở cổng trường, đem hộp sữa sắp hết hút ‘rột rột’.

Kiều Tử Tích liếc hắn. “Tối qua làm gì?”

“Chơi game một tí, ai mà nghĩ thời gian qua nhanh thế, vừa ngẩng đầu đã thấy mười một giờ rồi”. Hạ Minh Hiên híp mắt cười, vẻ mặt muốn bao nhiêu nịnh hót thì có bấy nhiêu, hoàn toàn đánh mất cái cảm giác thanh cao quý phái thường ngày trước mặt nữ sinh. “Tử Tích, bài tập, tôi….”

Kiều Tử Tích ném quyển vở lên mặt bàn, mắt thì nhìn vở, miệng thì nói với Hạ Minh Hiên. “Thế nào cũng có ngày máy chơi game nhà cậu sẽ bị huỷ trong tay tôi”.

Hạ Minh Hiên rất có khí thế mà ‘hảo’ một câu, sau đó nhanh chân chạy về chỗ ngồi chép bài.

Vật lý lão sư vừa mới phải tiễn đi mái tóc, tâm tình rất không tốt, một cỗ đại hoả ứ đọng chỉ chờ đến lúc phát tiết. Đại khái là, thợ cắt tóc đang cắt tóc cho lão sư nói chuyện với người khác quá mức nhập tâm, không cẩn thận mà đem cái tông đơ cắt tóc cạo sạch một đường ngay trước trán. Kết quả, vì mỹ quan, liền đem cả đầu lão sư cắt thành bộ dạng tóc dài chưa đến nửa centimet.

Nghe nói kiểu đầu này cực kỳ thịnh hành trong nhà giam. Lớp học cười vang một trận rồi mới khôi phục im lặng, thỉnh thoảng vẫn có người nhịn không được mà phát ra thanh âm nén cười.

Vật lý lão sư vẫn bảo trì phong độ, ý cười trên mặt từ đầu đến cuối không hề biến mất, thậm chí có người còn hoài nghi ý cười kia là giả. Từ đó về sau, vật lý lão sư có thêm một biệt danh ‘tiếu diện hổ’. (con hổ biết cười, ý nói nham hiểm)

Vật lý lão sư một tay chống trên bệ giảng, ánh mắt ôn nhu quét qua một vòng lớp học. “Hôm nay không có ai nghỉ học chứ?”

Lớp trưởng nói không có.

“Tốt lắm. Học cấp ba mà còn nghỉ học thì chỉ có những người không muốn học, các em không phải dạng như vậy thầy rất mừng. Chờ đến sau này thi đại học mới biết được khoảng cách giữa người thường xuyên trốn học và người dù chỉ một tiết cũng không nghỉ”.

Thay đổi tư thế, vật lý lão sư tiện tay cầm một quyển vở bài tập mới thu lên xem.

Được rồi, đã đến trọng điểm!

Ánh mắt sắc bén lập tức rơi xuống góc của Hạ Minh Hiên, ngữ khí cũng mang theo tức giận. “Ai chép bài thì tự giác đứng lên!”

Lớp học lặng ngắt như tờ, một con muỗi bay ngang qua cũng nghe được rõ tiếng vo ve.

Buông vở bài tập trên tay, vật lý lão sư cười một cái, đến là gian tà! “Đừng tưởng các cô các cậu chép bài thì tôi không biết, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là biết ai chép của ai! Chép thì ích lợi gì, hiện tại có thể chép, đến lúc đi thi ai cho các cô cậu chép? …… Nếu thích chép thì nói một câu tôi cho chép đủ luôn! Còn có, ai cho người khác chép bài mà bị tôi phát hiện thì cũng chịu phạt chung luôn! …..” Quả nhiên là vì kiểu đầu kia, cỗ hoả khí này phát tiết cả một buổi học mới có chút bình ổn.

Diệp Tiểu Dao ngồi phía sau trộm nói với Kiều Tử Tích. “Cuối cùng tôi cũng đã được mở mang đầu óc, cái gì gọi là ‘lão hổ không phát uy các ngươi tưởng là Hello Kitty’”. Một trận giáo huấn này đã cho mọi người hiểu, lão hổ là không thể trêu chọc được.

Ngụm hoả khí cuối cùng của lão hổ kia bắn tới Hạ Minh Hiên. Cũng không kinh khủng lắm, chỉ cần đem bài tập chép lại 100 lần rồi hôm sau nộp cho ông ta thôi. Đây là lời Hạ Minh Hiên nói, một câu đã đủ chứng minh hắn có chết cũng không đổi tính xấu.

Tan học, Kiều Tử Tích ngồi sau xe trầm mặc không nói, Hạ Minh Hiên thì thao thao bất tuyệt hết cái này đến cái kia, cuối cùng nói. “Cũng may ông ta không lôi cậu ra, chắc là thấy cậu thành tích tốt nên không phạt cậu”.

Sau đó mặt như đưa đám nói. “Thảm rồi, về sau không thể chép bài của cậu được nữa”.

Kiều Tử Tích im lặng thật lâu rồi mới mở miệng. “Hạ Minh Hiên, bài tập của mình về sau tự mình làm đi”. Như là khuyên bảo, lại như là mệnh lệnh.

Hạ Minh Hiên không nói gì, đánh tay lái một cái, xe lượn đi theo hình chữ S. “Cậu làm gì đó!” Suýt thì bị hất văng, Kiều Tử Tích theo bản năng ôm chặt lấy eo Hạ Minh Hiên.

Trên eo đột nhiên bị ôm lấy, Hạ Minh Hiên cong miệng cười. “Tử Tích, ôm chắc! Tôi muốn tăng tốc!”

Kiều Tử Tích bấy giờ mới phát hiện ra, cuống quýt thu tay về, cũng không biết trong lòng đang khẩn trương cái gì.

Hạ Minh Hiên chép bài tập một trăm lần, cũng không biết hắn chép bao lâu, chỉ biết là từng chữ từng dấu câu đều là do hắn tự tay chép. Vật lý lão sư vì để răn đe mà đem bài tập sao chép của hắn truyền cho cả lớp xem, nhóm nữ sinh lúc đến an ủi Hạ Minh Hiên thì thi nhau nói xấu lão ‘tiếu diện hổ’ kia, nói đến nói đi cũng toàn là giận dữ bất bình thay Hạ Minh Hiên. Đẹp trai tốt thế đấy, rõ ràng là làm sai vẫn sẽ có người an ủi.

Diệp Tiểu Dao lật lật mấy trang của quyển vở bài tập đưa cho Kiều Tử Tích xem. “Trời đất, nét chữ giống nhau hết, đều là của cậu ta, không phải là mới có kỹ thuật sao chép tiên tiến gì đó chứ. Dài thế này chép một buổi tối làm sao mà xong hết được?!”

Kiều Tử Tích cười nói. “Là cậu ta tự tìm”.

Hạ Minh Hiên sau khi đến lớp thì vẫn ngủ thẳng đến hiện tại, lúc học đã bị giáo viên nhắc qua mấy lần, thấy hắn trước sau như một vẫn nằm ngủ thì cũng lười nói thêm.

Hết một tiết, Kiều Tử Tích đến gõ bàn Hạ Minh Hiên. “Bạn học, hôm nay làm bài tập chưa?”

Hạ Minh Hiên nằm vật trên mặt bàn, chết cũng không chịu ngồi dậy, lục lọi trong ngăn một hồi mới lấy ra mấy quyển vở.

Kiều Tử Tích nhận lấy, mở ra xem, mặt lập tức biến đen. “Này, đây mà là làm bài tập à?”

Hạ Minh Hiên mơ màng. “Tử Tích, tôi buồn ngủ lắm, cậu để tôi ngủ một lát đã”.

Không cần nói cũng biết, hắn nhất định là cả đêm không ngủ.

Chờ Hạ Minh Hiên tỉnh lại đã là giữa trưa, vừa mở mắt liền thấy Kiều Tử Tích ngồi phía trước đọc sách. Trên bàn để một chiếc cặp ***g trắng, không nói cũng biết là ai giúp hắn mua cơm.

Hạ Minh Hiên ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn liền như lang thôn hổ yết mà vồ lấy cái cặp ***g, lần đầu tiên hắn phát hiện hoá ra cơm ở trường học cũng ngon như vậy.

Chờ Hạ Minh Hiên ăn xong, mấy quyển bài tập đã được bày ra trước mặt.

“Cái gì đây?”

“Bài tập của cậu”.

“Không phải nộp rồi à?”

“Tôi đã nói với lão sư, cho cậu nộp muộn”.

Hạ Minh Hiên trợn mắt nhìn Kiều Tử Tích. “Vì sao?”

Kiều Tử Tích mở vở ra, chỉ vào một đề mục nói. “Chỗ này, quang hợp là thực hiện nhờ diệp lục, không phải lục lạp. Còn có, tế bào động vật và tế bào thực vật khác nhau không phải là vì hàm lượng mỡ khác nhau, mà là tế bào động vật không có thành tế bào, không có diệp lục….”

Kiều Tử Tích nói xong một đống, Hạ Minh Hiên bỗng nhiên phát hiện. “Sao chẳng có câu nào đúng?”

“Cậu có thèm đọc sách đâu”. Kiều Tử Tích nói. “Mau sửa lại đi, trước khi vào học thì đưa cho tôi”.

Hạ Minh Hiên cầm bút chuẩn bị bắt tay vào làm, lại nhìn Kiều Tử Tích cười cười. “Vậy phiền cậu đem đáp án chính xác lặp lại lần nữa đi”.

Kiều Tử Tích cắn răng trợn mắt nhìn Hạ Minh Hiên, quyển sách trong tay lúc nào cũng có thể đáp thẳng xuống cái mặt huênh hoang của hắn, vừa nãy nói thì hắn đang làm cái gì?!