Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại chỉ thành câu nói này.
Nhưng Vương Thiều Chi chính là người như vậy, hắn luôn vì nàng mà suy nghĩ, cho dù vừa rồi bị khinh thường cũng không muốn nàng khó xử.
Còn nhớ đến việc nhắc nhở nàng ăn dưa.
Đậu Diệu cười một cái nói: "Được."
Nàng mặc một thân váy sam màu trắng, đứng giữa rừng trúc giống như ánh trăng giữa bầu trời. Vương Thiều Chi hơi gục đầu xuống, nhớ tới lời Trương thị nói, Đậu Diệu nhất định sẽ lấy người môn đăng hộ đối. Trong lòng hắn tràn đầy chua xót, bên tai lại nghe thấy giọng nói của Đậu Diệu: "Thiều Chi, nóng vội sẽ không đạt được gì cả, cho dù là thi cử hay là chuyện khác, ngươi cũng không nên gấp gáp."
Nàng nói chậm rãi, giống như là đang nhắc nhở hắn.
Mắt Vương Thiều Chi sáng lên.
Lúc nhìn về phía nàng, nụ cười tươi giống như gợn sóng lăn tăn trong hồ, càng ngày càng dập dờn mạnh hơn.
Ai nói nàng không chịu đâu, tính tình nàng vốn dứt khoát như vậy, nếu như không chịu thì trước đây sẽ không cho hắn đến gần. Hắn nghĩ không có sai, nhất định nàng cũng muốn gả cho mình.
"Diệu Diệu." Cảm xúc hắn dâng trào, tình cảm trong ánh mắt đong đầy như nước biển.
Đậu Diệu bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, hơi thấp giọng nói: "Ta đi đây."
Vương Thiều Chi ừ một tiếng.
Đậu Diệu liền xoay người rời đi.
Hắn đứng lại ở chỗ cũ, nhìn theo một lúc lâu.
Đợi Thái thị đi ra, hai người cùng nhau trở về.
Thái thị nhẹ giọng nói: "Đệ hỏi nàng ấy chưa?"
Vương Thiều Chi nghĩ đến lời Đậu Diệu dặn dò, nói: "Chưa, nàng là mootk tiểu thư khuê các, chắc chắn sẽ không làm như vậy. Trước tiên đệ phải cố gắng học tập đã, đại tẩu, chuyện này không vội, lần này coi như Nhị phu nhân không đồng ý, nhưng về sau chắc chắn sẽ có biện pháp khác."
Lúc đầu còn ủ rũ mà bây giờ vẻ mặt lại phấn chấn như vậy, Thái thị thầm nghĩ, tiểu tử này rất không thành thật, nhất định là đã có hỏi rồi. Thôi, không nên ép hỏi, trông vẻ mặt đệ ấy như thế này, chắc là chuyện tốt, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhị phu nhân không dễ dàng đối phó, nhưng may mắn phu quân bà ấy là người dễ gần. Ta sẽ bảo ca ca đệ rảnh rỗi thì mời ông ấy ăn cơm uống rượu, không thể cắt đứt quan hệ."
Vương Thiều Chi gật gật đầu.
Nàng bảo hắn không nên gấp gáp, nhất định trong lòng cũng biết. Nàng thông minh như vậy, không chừng là đã có kế sách vẹn toàn. Tinh thần hắn lại phấn chấn hơn, chờ sang năm thi đỗ, cho dù gia thế có kém một chút nhưng ở Kinh thành cũng được xem như là tú tài. Đến lúc đó lại nhờ Đậu Dư Hữu nói ngọt hai câu, cố gắng là có thể thành.
Bây giờ hắn có chút nôn nóng.
Nghe nàng nói một câu, trong lòng hắn tựa như trời đầy mây đen nghênh đón ánh nắng, trở nên trong xanh hơn hẳn.
Lại nói sau khi hai người rời đi, Trương thị nghe hạ nhân bẩm báo rằng Vương Thiều Chi và Đậu Diệu lén gặp nhau. Lập tức vội hỏi hai người nói gì, may mắn là ít ỏi hai câu, cũng có giữ khoảng cách.không xảy ra chuyện gì. Theo bà thấy thì nữ nhi bảo bối tuyệt đối không coi trọng Vương Thiều Chi.
Tiểu nha đầu này lạnh nhạt như vậy, bình thường ngay cả khách khứa cũng không muốn gặp, lúc nào cũng phải tìm đủ mọi cách để từ chối, làm sao nó lại có thể muốn gả cho Vương Thiều Chi được?
Bà bảo người lấy một ít dưa và trái cây đem đến phòng chính và đại phòng.
Thời điểm dưa hấu được đưa lên, mang theo cảm giác mát lạnh, vào mùa hè mà đặt dưa hấu trong giếng nước rồi ăn mới ngon, Đậu Diệu cũng đã ăn hết một đĩa dưa.
Trước khi tới Lưu gia, Trương thị bảo Đậu Diệu vẽ một bức tranh Thọ đồ, nàng không từ chối. Lúc đem tranh đến chỗ Trương thị lại nhìn thấy bàn thọ lễ, cái này cũng quá phô trương rồi, có chỗ nào giống lễ vật mừng thọ chứ. So với hối lộ chẳng khác nhau là mấy.
Đậu Diệu nhìn có chút không quen: "Người tặng mấy cái này e rằng không thích hợp."
Trương thị nói: "Chúng ta không thể so với đại phòng được, Lưu đại nhân là ân sư của phụ thân con, tặng cái này cũng không có quá gì."
"Là làm quá rồi đấy ạ, nương, Lưu đại nhân là người thanh liêm, coi trọng phụ thân bởi vì phụ thân làm việc công bằng chính trực, đối với thuộc hạ không tệ lại không cao ngạo. Nói cách khác là vì phụ thân rất trung thực, nhưng đột nhiên người lại tặng mấy cái này, không chừng Lưu đại nhân sẽ nghĩ xấu về phụ thân."
Trương thị ngẩn ra, Diệu Diệu nói rất có lý.
Phu quân của bà đúng là không có nhiều ưu điểm, nhưng mà thái độ làm người lại rất chính trực. Nhưng cái tính đó lại không hợp với nhiều người, nếu không phải nhờ Lưu đại nhân, ông ấy muốn làm quan thì không biết phải chịu đựng thêm mấy năm nữa.
Bà cất lại mấy thứ: "Như thế này được rồi chứ."
"Không được, lấy bớt lại một chút nữa đi, quà ít lòng nhiều, trông bình thường một chút thì tốt hơn." Đậu Diệu vì tiền đồ của phụ thân cũng rất lo lắng.
Trương thị nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, cười rộ lên.
Tuy nói bà rất thương yêu Đậu Diệu, nhưng mẹ con hai người bình thường lại không nói chuyện nhiều. Nếu có chuyện, cho dù là thương lượng Đậu Diệu cũng không thích nghe, vậy mà hôm nay lại cùng bà nói mấy chuyện này.
Bà thở dài: "Diệu Diệu, nếu con luôn như thế này thì vi nương đã rất vui vẻ."
Đậu Diệu thầm nghĩ, nàng thì không vui vẻ nổi.
Ngày thường Trương thị rất hay kể một số chuyện cho nàng nghe, ví dụ như cô nương nhà ai đó vừa gả vào danh môn vọng tộc; hoặc là dạy nàng cách giúp chồng dạy con, hoặc là nói xấu đại phòng. Nàng thật sự không muốn nghe tí nào.
Nghe xong lỗ tai lại khó chịu, tâm tình khó chịu, cảm giác như mình là cái thùng rác chứa cho bà xả hết mọi cảm xúc vậy.
Những lúc đó còn không bằng nàng làm chút việc khác.
Nàng lại giả bộ như không nghe thấy.
Trương thị cũng không còn cách nào khác, trang điểm một lúc, thấy Đậu Diệu đã chỉnh đốn vô cùng thỏa đáng liền cùng nàng đến phòng chính xin phép Lão phu nhân.
Đương nhiên đại phòng cũng đi, không thể một nhà mà chỉ có một nhánh đi, một gia đình cần phải gắn bó chặt chẽ với nhau.
Mọi người cùng nhau ngồi kiệu.
Đợi đến cổng trong của Lưu gia mới bước xuống.
Đây đều là lần đầu tiên bọn họ đến đây, người Lưu gia ít tiếp xúc, không thích qua lại với người khác, cho nên nếu mà nói người đã đến đây thì cũng chỉ có Đậu Quang Đào, còn nữ quyến đúng là lần đầu tới. Bởi vì là đại thọ của Lưu lão phu nhân, Lưu đại nhân là hiếu tử nên hôm nay mới mở tiệc chiêu đãi
Dù như vậy thì người cũng không nhiều, Trương thị có chút thất vọng, vốn còn hy vọng nữ nhi có thể quen thêm nhiều người chứ.
Nhưng mà mấy ngày sau lại vẫn có chuyện tốt.
Tần gia ở Kinh thành vậy mà có ý định muốn kết thân với Đậu gia. Tuy Tần gia không thể xưng là danh môn vọng tộc nhưng cũng tốt hơn Đậu gia, căn cơ vững chắc không nói, tới thế hệ này, Tần gia xuất hiện tầng tầng lớp lớp người tài. Tần lão gia giữ chức quan lớn là Phủ Đốc, hai vị công tử Tần gia đều làm trong Hàn Lâm, chỉ là Tần tam công tử này đã hơn hai mươi, phí thời gian đến hai mươi ba tuổi rồi mà còn chưa lấy vợ. Có lẽ là vì điểm này nên mới không cân nhắc Đậu Tuệ, mà lại suy xét Đậu Diệu.
Trương thị nghe cũng rất vừa lòng, yêu cầu của bà đối với việc nữ nhi lập gia đình, một là môn đăng hộ đối, hai là không phải con vợ kế, ba là phải thi đỗ tú tài.
Tần tam công tử này vừa vặn rất phù hợp.
Cho dù tuổi tác hơi lớn một chút nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu. Về phần cử nhân, trừ phi là tư chất vượt trội, người bình thường đến hai mươi tuổi không đậu là bình thường.
Đừng nói bàn về gia thế, Đậu Diệu đúng là đang trèo cao.
Trong lòng Đậu Dư Hữu sốt ruột, nói: "Tần tam công tử kia có phải là có bệnh không tiện nói ra hay không?
Trương thị hừ một tiếng:"Đừng nói bậy."
"Sao lại nói bậy, mẫu thân không phải luôn miệng nói Tần gia kia rất tốt sao, vậy tại sao lại phải cưới muội muội? Nhà chúng ta cũng không xứng với nhà họ.
Trương thị tức giận đẩy hắn ra, thiếu chút nữa là đẩy hắn ngã.
"Dáng dấp và học vấn của muội muội con như vậy, không xứng với ai hả? Tần lão phu nhân coi trọng nhất là nữ tử tài hoa, hai người cháu dâu đều xuất thân từ dòng dõi thư hương, bây giờ ở Kinh thành Diệu Diệu đã là tài nữ, đương nhiên bọn họ sẽ chú ý tới, há lại không vừa lòng?"
Tần công tử kia chỉ đứng thứ ba, cô nương gả qua đó không cần phải làm dâu trưởng, cho nên đối với thân phận của Đậu Diệu cũng không để ý mấy, dù sao thì vẫn là đích nữ.
Tất nhiên Đậu Dư Hữu không cam lòng buông tha: "Hay là cứ sai người đi điều tra một chút, nói không chừng còn cất giấu một đứa con riêng. Mẫu thân, không phải con nói bậy đâu, những công tử bột có gia thế như thế này cũng không phải là..."
Chưa nói xong đã bị Trương thị đuổi đi, liên tục nói hắn miệng quạ đen.
Nhìn cửa trước mắt bị đóng lại, mặt Đậu Dư Hữu đen lại.
Như vậy không được!
Lòng hắn tràn đầy buồn phiền đi đến chỗ Đậu Diệu.
Đậu Diệu đang vẽ tranh, nghe theo lời Minh Huyền đại sư nói nên hơn một nửa thời gian của nàng là đang vẽ tranh.
Trên giấy Tuyên Thành là hai cây táo giống nhau như đúc, lộ ra vài quả táo đỏ mọng, chỉ liếc mắt một cái mà như thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào của nó.
Đậu Dư Hữu đột nhiên tiến vào dọa hai nha hoàn nhảy dựng lên.
Đậu Diệu nhìn sang thì thấy hắn lộ ra vẻ mặt rất dọa người, cau mày bảo nha hoàn lui xuống.
Gác bút, nàng hỏi:"Ca ca, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đậu Dư Hữu đưa mắt nhìn tranh của nàng, cơn tức trong lòng hắn cũng tiêu tan đi rất nhiều, nhớ lại hồi nhỏ, cảm khái một tiếng: "Không biết hai cây táo đó có còn không? Nếu còn thì bây giờ nhất định đã nở đầy hoa, muội còn nhớ lúc cây táo ra quả chứ, ta thường hái cho muội ăn đấy."
Đậu Diệu gật đầu.
Đậu Dư Hữu thở dài: "Lúc ấy Hưu Thái cũng rất hay đến, bọn ta thường xuyên ngồi dưới gốc cây đó chơi cờ."
Tuy rằng muội muội không ở bên cạnh nhưng lại ngồi cách đó không xa, nghe thấy bọn họ vì thắng thua mà ồn ào, luôn nhịn không được mà cười. Khi đó Vương Thiều Chi sẽ đỏ mặt, không tranh thắng nữa, chỉ biết nói lắp.
Nhưng thời gian trôi qua, chuyện này cũng không còn nữa.
"Diệu Diệu, mẫu thân có lẽ sẽ gả muội cho Tần tam công tử." Ánh mắt hắn đột nhiên đỏ lên, vì Vương Thiều Chi mất đi muội muội, vì tương lai ba người bọn họ xa cách nhau.
Diệu Diệu trầm mặc không lên tiếng, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Đậu Dư Hữu đột nhiên nói: "Ta đi nói với phụ thân, không thể để muội gả vào Tần gia. Nếu như thế nào cũng phải gả muội, ta liền, ta liền..."
"Ca ca, huynh đừng quản." Nàng rốt cuộc cũng mở miệng, "Còn chưa xác định, huynh liền, huynh liền, huynh có thể làm cái gì, cẩn thận bị mẫu thân đánh đấy, muội không cứu được huynh đâu."
Đậu Dư Hữu ủ rũ.
"Chờ một chút đi." Nàng nói, nhân dịp này nàng phải nghĩ ra một biện pháp tốt mới được.
Nhìn ánh mắt trong suốt như nước của nàng, Đậu Dư Hữu chậm rãi bình tĩnh lại, nắm chặt tay:" Được, ta sẽ chờ."
Ai có thể ngờ đến, Trương thị hành động cũng nhanh, mời Tần phu nhân tới nhà làm khách, sớm đã dặn Đâu Diệu bảo nàng phải ra gặp Tần phu nhân, Đậu Diệu đồng ý. Ngày hôm đó nàng trang điểm một chút, chải chuốt lại tóc, cài thêm cái trâm hoa điệp Trương thị tặng, lông mày lá liễu, mắt sáng trong như nước, lại mang một thân váy sam, khiến tất cả mọi người đều kinh diễm một phen.
Tần phu nhân thầm nghĩ, khó trách lại có tin đồn Đậu nhị tiểu thư rất xinh đẹp, thì ra không phải khoác lác. Cho dù là Từ Quỳnh nổi tiếng khắp Kinh thành e rằng cũng không hơn nổi nàng, chỉ là hành động và tên của nàng không hợp nhau chút nào.
Còn cô nương Từ Quỳnh kia, đoan trang tao nhã khiến người ta yêu mến.
Đậu Diệu tiến đến chào hỏi Tần phu nhân. Tần phu nhân rất khách khí tặng cho nàng cái vòng tay, Diệu Diệu nói lời cảm ơn xong rồi trở về ghế ngồi.
Bởi vì tiếp đãi khách nên sớm đã cho người bưng trái cây và bánh ngọt lên.
Đậu Diệu thuận tay lấy một ít hạt dưa bỏ vào trong miệng, chỉ nghe thấy tiếng tách tách rất nhỏ phát ra. Tần phu nhân nghe thấy âm thanh này quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vỏ hạt dưa từ trong đôi môi hồng nhuận như cánh hoa của Đậu Diệu bay ra, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Tất cả lặng ngắt không một tiếng động.