Bạch Mã tự được xây ở một chỗ rất cao trên ngọn núi, bao quanh là mây mù lượn lờ khiến cho người ta có cảm giác như đang đứng ở tiên cung, cho nên được gọi là tiên sơn.
Đây là lần đầu tiên Đậu Diệu đến đây.
Quay đầu nhìn xuống là không thấy được thềm đá ở phía dưới.
Đậu Dư Hữu hỏi: "Có muốn ngồi ghế trúc lên không?"
Đó là loại phương tiện được hai người nâng.
Đậu Diệu vội lắc đầu: "Muội muốn tự mình đi."
Nàng cũng không sợ mệt, vui vẻ vừa đi vừa nhìn.
Đậu Dư Hữu cười rộ lên: "Tùy muội, nhưng mà muội nên đội thêm nón che vào."
Muội muội đẹp như vậy, hắn không muốn để cho đám đăng đồ tử nhìn thấy.
Đoàn người từng bước đi lên thềm đá.
Tần Ngọc cười nói: "Hôm nay thời tiết thật nóng, nếu đến đây sớm một chút thì hay rồi. Tốt nhất là nên đi vào mùa xuân."
Đậu Diệu gật đầu: "Đúng vậy, cho nên ta mới yêu hai mùa đó là mùa xuân và mùa thu. Nhưng chung quy hai mua này thật ngắn, chỉ nháy mắt đã trôi qua."
Tần Ngọc cảm khái: "Đúng vậy, thời gian thật ngắn ngủi."
Đậu Dư Hữu nói: "Đối với ta mà nói, trời vào đông cũng không phải không tốt, tuyết rơi chẳng phải rất đẹp hay sao? Muội còn thường bảo ta đắp người tuyết cho muội mà, không nhớ sao?"
"Nhưng mà rất lạnh." Đậu Diệu nói, "Cho nên muội mới gọi bảo huynh đi đắp chứ muội mới không đi!"
Đậu Dư Hữu ha ha cười rộ lên: "Ca ca không sợ lạnh, năm nay sẽ… đắp thêm một người tuyết cho muội nữa."
Ba người nói nói cười cười, xung quanh là một đám hoa dại, cỏ cây um tùm, nhất thời cũng khiến cho tâm tình thoải mái hơn.
Đi được một nửa thì bỗng từ trên có người đang đi xuống.
Bọn họ bèn dịch sang bên cạnh nhường đường.
Tần Ngọc đang muốn nói cái gì đó lại đột nhiên im bặt.
Đậu Diệu thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy thân mình nàng cứng lại, khuôn mặt trắng bệch, giống như trong nháy mắt không thể nhúc nhích được. Chỉ có đôi mắt là nổi lên một tầng nước, ẩn dấu vạn loại cảm xúc, Đậu Diệu theo tầm mắt nàng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy cách đó không xa là một vị nam tử, một thân áo bào màu xanh, mi cong mắt đẹp, dáng vẻ đường đường. Tuổi dường như chỉ mới ba mươi Không giống nét ngây ngô như người trẻ tuổi mạ lại có nét rất thành thục, ánh mắt tràn đầy tự tin.
Đúng lúc này, hắn cũng thấy được người phía dưới.
Vì Tần Ngọc không mang mạn che nên người đầu tiên hắn nhìn thấy vừa vặn là nàng.
Đậu Diệu rõ ràng thấy trong mắt hắn có chút vui mừng.
Hoá ra là bọn họ có quen biết.
Đậu Diệu nhìn lại Tần Ngọc, đã thấy nàng khôi phục dáng vẻ như thường, cái cằm tinh xảo hơi nâng lên, lộ ra một nụ cười tươi, vẻ đẹp không nói nên lời, so với lúc bình thường còn xinh đẹp hơn.
Một khắc kia khiến Đậu Diệu chấn động, không thể bình tĩnh được, nàng lại nhớ tới mẫu thân mình kiếp trước.
Năm ấy mẫu thân gặp phụ thân ở trên đường cũng như tình này.
Bà cười cực kỳ tao nhã tiêu sái, cứ như chưa từng bị hủy hoại vậy.
Nhưng rõ ràng vào ban đêm, Đậu Diệu thường nghe thấy bà ấy khóc, một mình ẩn nhẫn khóc ở trong phòng khiến cho người ta phải đau lòng.
Đoạn thời gian kia rất dài, rất dài, ít nhất trong trí nhớ của nàng nó rất dài.
Vì thế, nàng không dám để cho mẹ lo lắng, nàng chính là kiêu ngạo lớn nhất của bà ấy. Nhưng ở thời điểm đó, nàng cũng hiểu được yêu một người rất đáng sợ.
Cho dù người kia từ bỏ mẹ, cả đời mẹ cũng không thể quên, không thể thoải mái được. Mặc dù sau này vẫn xuất hiện người yêu bà thì bà cũng vẫn cứ như vậy, nhưng ít ra, sẽ có người an ủi, ít nhất nàng đi rồi, bên cạnh mẹ vẫn có người chăm sóc bà.
Ánh mắt Đậu Diệu đỏ lên, thở phào một hơi.
Nam tử kia bước nhanh xuống dưới, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Tần Ngọc, có chút vội vàng nói: "Ngọc nhi?"
Thanh âm hiền hậu có chứa vài phần dịu dàng giống như quá khứ.
Ngực Tân Ngọc giống như bị đâm một cái máu lập tức chảy ra. Nhưng trên mặt nàng không có gợn sóng nào cũng không có biểu cảm dư thừa nào, thản nhiên nói: "Thỉnh tự trọng, Dương đại nhân."
Nàng giống như ngọn núi băng xa cách vạn dặm.
Dương Trừng nhíu mày, cước bộ chậm lại, hỏi: "Tần cô nương đến Minh Quang tự có việc gì sao?"
"Chuyện này liên quan gì đến Dương đại nhân sao?" Tần Ngọc vốn định duy trì bình tĩnh trước mặt hắn nhưng lại phát hiện rất khó. Xa cách nhau mười năm, đến khi gặp lại, hoá ra chính mình vẫn không chịu nổi. Nếu biết được hôm nay hắn đến đây thì có lẽ nàng sẽ không tới. Tần Ngọc nhấc chân nhanh chóng đi về phía trước.
Dương Trừng muốn đưa tay ra giữ nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua chủ ý này.
Năm đó hắn không tuân thủ hứa hẹn mà để mất nàng. Nay cũng không thể cứ dễ dàng như vậy mà giữ nàng lại.
Hắn nhìn theo bóng dáng càng ngày càng đi xa của nàng.
Cũng không biết đi bao lâu Tần Ngọc mới dừng lại, trên trán đều là mồ hôi.
Đậu Diệu nói: "Phu tử, có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Tần Ngọc gật đầu, nàng nhất thời tức giận lại liên lụy đến Đậu Diệu.
Đậu Diệu cười nói: "Đi nhanh như vậy đối với thân thể không tốt đâu."
Đậu Dư Hữu không nói chuyện.
Tính tình của hắn tuy có chút tùy tiện nhưng vừa rồi nam nhân kia gọi nhũ danh của phu tử thân thiết như vậy. Chuyện này chắc chắn không bình thường, cộng thêm thái độ của Tần Ngọc cũng không đúng. Hắn cũng không tiện nói thêm cái gì cả.
Ba người tạm nghỉ một lát mới chậm rãi đi lên đỉnh núi.
Minh Huyền đại sư sớm đã dặn dò tiểu hòa thượng, lúc bọn họ đến chỉ cần báo tên là sẽ có người dẫn vào.
Minh Quang tự là nơi hương khói cực thịnh, từ xa có thể nhìn thấy bên trong hương khói tràn ngập, không ít khách đi chùa dập đầu khẩn cầu, bên cạnh là tăng nhân lẩm bẩm, lộ ra cổ thần bí cùng trang trọng. Từ xưa đến nay chùa đều là nơi mà con người thường đến cầu xin, về phần có đạt được hay không còn phải xem lòng thành.
Nhưng Đậu Diệu cũng không tin mấy.
Nàng chỉ biết là làm việc ác nhất định phải trả giá.
Nếu như cầu xin là có thể đạt được mong muốn thì thế gian này không biết sẽ trở thành cái dạng gì nữa.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, đi về hướng đông là thấy một con đường nhỏ yên tĩnh, hai bên là hàng trúc xanh, một ngọn gió thổi qua, hàng trúc giống như làn sóng biển ào ào ấp về một phía.
Vào thời điểm này, ánh mặt trời ấm áp chiếu ở trên người càng cảm thấy thoải mái hơn.
Đậu Diệu thả chậm cước bộ một chút.
Minh Huyền đại sư ở ngay cuối chỗ này.
Người ở trong một gian phòng trúc, gian phòng bài trí đơn giản nhìn rất thanh tâm quả dục.
"Tiến vào đi." Thấy ba người bên ngoài cúi đầu hành lễ, Minh Huyền đại sư ra tiếng mời.
Người năm nay đã gần sáu mươi, đầu đã bạc râu cũng đã trắng, mà nếp nhăn trên mặt thì không nhiều mấy, thật đúng là tóc bạc mặt hồng.
Tần Ngọc và Minh Huyền đại sư đã sớm quen biết nhau. Năm đó Tần Ngọc chính là tài nữ, mười sáu tuổi đã vẽ một bức con ngựa trắng nổi danh kinh thành, được Minh Huyền đại sư khen ngợi. Hai người đã có giao tình mười mấy năm, nàng cười giới thiệu Đậu Diệu: "Đại sư, vị này là Nhị tiểu thư Đậu gia."
Minh Huyền đại sư giương mắt nhìn Đậu Diệu.
Đậu Diệu mỉm cười, cũng không mất tự nhiên.
Minh Huyền đại sư nói thẳng: "Thủ pháp vẽ tranh của ngươi rất khác biệt, là có nguyên nhân gì sao?"
Đậu Diệu nói: "Tất nhiên là có nguyên nhân, kỳ thật khi còn nhỏ tiểu nữ từng thấy qua loại tranh như vậy rồi, nhưng cũng chỉ được vài lần. Sau này lại đi theo Tần phu tử học vẽ cũng có chút căn cơ. Ngày ấy đột nhiên muốn vẽ, chỉ vẽ chơi là vẽ chơi cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đưa cho đại sư xem."
Đây là lời nói thật, tuy đời trước nàng học rất tốt nhưng chưa từng học vẽ tranh. Tranh phương Tây kia cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy vài lần mà thôi.
Lông mi trắng của Minh Huyền đại sư động đậy.
Ông vươn tay vuốt chòm râu: "Ngươi trả lởi rất thẳng thắn, lão nạp từng xem qua một bức tranh như vậy do một họa sĩ ngoại quốc vẽ, cũng gần giống như tranh ngươi vẽ vậy. Chỉ là ngươi không hiểu thủ pháp vẽ tranh này mà có thể tự mình tìm tòi được, đúng là không dễ." Ông nói, "Ngươi thử vẽ lại thật tỉ mỉ một bức tranh khác đi."
Đậu Diệu ngẩn ra.
Tần Ngọc cười nói: "Người đã bảo ngươi vẽ thì cứ vẽ một bức thử xem."
Đậu Diệu vâng một tiếng, nhìn án thư của Minh Huyền đại sư, nói: "Đại sư, ta có thể sử dụng chỗ này được không?"
“Được, tùy ý đi." Minh Huyền đại sư ngồi xuống chỗ cách đó không xa.
Đậu Diệu bảo Đậu Dư Hữu mài mực giúp nàng, tự mình chọn vài cây bút.
Tần Ngọc cũng ngồi bên cạnh xem.
Muôn nét bút hết sức tinh tế thì không phải trong chốc lát là xong. Cho nên Đậu Diệu lược một số suy nghĩ, tính toán vẽ một bức tranh đơn giản. Như vậy đỡ lãng phí thời gian cũng không khiến mọi người chờ đợi lâu. Nhưng dù đã như thế rồi mà vẫn tốn tới hai canh giờ.
Trong lúc đó không ai lên tiếng cả.
Minh Huyền đại sư xem bức tranh nàng vừa mới vẽ xong.
Ông đưa mắt nhìn một cái, nhân tiện nói: "Đây là rừng trúc ở Linh Huệ tự."
Đậu Diệu giật mình: "Đại sư, sao người biết được?"
Lúc trước nàng nhìn thấy rừng trúc ở Minh Quang tự không khỏi nhớ tới Dương Châu, đoạn thời gian sống trong Linh Huệ. Linh Huệ tự cũng có một rừng trúc, nàng rất thích đến chỗ đó.
Minh Huyền đại sư nói: "Khi lão nạp dạo chơi tứ phương, đã từng đi qua Linh Huệ tự."
“Ngài nhất định là đã gặp Tuệ Năng đại sư?" Đậu Diệu nói, "Khi còn nhỏ tiểu nữ bị ma chướng nhập, may mà có Tuệ Trí đại sư đã giúp đỡ."
Lúc ấy nàng vừa mới xuyên qua, nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ như thế này, hơn nữa bản thân còn là con gái nên chỉ một lòng muốn trở về, làm ra rất nhiều hành động cổ quái khiến cho phu thê Đậu Quang Đào sợ không nhẹ. Nghe nói Tuệ Năng đại sư có pháp lực vô biên bèn đưa nàng đến đó, sau này quả nhiên tốt hơn nhiều.
Minh Huyền đại sư cười rộ lên.
Khóe miệng Đậu Dư Hữu co rút, chuyện này mà cũng đem ra nói cho được.
Minh Huyền đại sư nói: "Tuệ Năng đại sư tinh thông phật pháp, ngươi được ông ấy giúp đỡ là có phúc." Ông chỉ vào rừng trúc, "Bức tranh này rất tốt, tuổi còn nhỏ mà được như thế này là tốt lắm rồi, trừ bỏ vẽ tranh ngươi còn học thêm cái gì nữa không?"
Đậu Diệu nói: "Mọi thứ đều học."
"Học nhiều quá cũng không tốt, về sau ngươi mà chuyên chú học vẽ thì chắc chắn sẽ có thành tựu nổi bật." Minh Huyền đại sư nói, "Tranh chim nhạn này ngươi vẽ rất đẹp, thủ pháp rõ ràng, nét vẽ cũng rất tinh tế. Sau này không cần học nhiều nữa đâu, chỉ cần phát huy ưu điểm này hơn là được."
Ông nói vào trọng tâm, Đậu Diệu bừng tỉnh đại ngộ: "Đa tạ đại sư chỉ giáo!"
Nàng thu hồi lại bức tranh, nói lời cáo từ với Minh Huyền đại sư.
Minh Huyền đại sư nói: "Một năm sau, ngươi lại đến đây đi."
Lời nói này có ý nghĩa rất lớn, Tần Ngọc mừng rỡ vội tặng cho Đậu Diệu một lễ vật lớn.
Ba người đi ra ngoài, đi đến giữa rừng trúc gặp được một vị cô nương, cô nương kia ngẩng đầu, nhìn thấy Đậu Diệu thì cười nói: "Thì ra là Đậu nhị tiểu thư, ngươi còn nhớ ta không?"
Bộ dáng nàng ta rất đáng yêu, mặt tròn mắt hạnh. nhưng Đậu Diệu lại không nhớ ra là ai. Bình thường nàng đều đi theo hai người Đậu Tuệ, Đậu Lâu, Đậu Tuệ là người khéo léo lại săn sóc chu đáo, luôn nhắc nhở nàng khi có chuyện cho nên Đậu Diệu chưa gặp chuyện khó xử như thế này.
Thấy nàng nhất thời không trả lời, cô nương kia liền lộ ra vẻ hờn giận, nhưng rất nhanh đã biến mất, cười nói: "Ngươi không nhớ rõ cũng bình thường, chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau được một lần thôi. Ta là Ngô Thụy Chi."
Đậu Diệu cười nói: "Ngô tiểu thư."
Ngô Thụy Chi nói: "Ta thấy ngươi từ đầu kia đi tới, là đi gặp Minh Huyền đại sư sao?"
“Ừ, ta tới chỗ Minh Huyền đại sư nhờ ông chỉ giáo."
Ngô Thụy Chi thấy trong tay nàng cầm một cuộn tranh, duỗi tay ra nói: "Có thể cho ta xem một chút được không?"
Đậu Diệu tất nhiên sẽ không từ chối.
Ngô Thụy Chi mở tranh ra xem, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười rộ lên, không keo kiệt mà mở lời khen: "Bức tranh này thật đẹp, ta chưa bao giờ thấy người nào vẽ cẩn thận tỉ mỉ như thế này, đương nhiên không tính họa sĩ." Nàng đi theo sau, "Lần tới mời ngươi đến phủ ta chơi, ngươi đừng từ chối đó. Ta có quen một vài tiểu thư vẽ rất đẹp, chúng ta cùng nhau học hỏi lẫn nhau, thế nào?"
Thấy thái độ của nàng ta thành khẩn như vậy, Đậu Diệu liền đồng ý rồi nói lời tạm biệt.
Thấy nàng đi rồi, khóe miệng Ngô Thụy Chi cong lên giống như gặp được chuyện vui vẻ, nhìn rừng trúc một lát rồi xoay người rời đi.
Ba người Đậu Diệu một đường đi ra ngoài, khi tới cửa chùa thì thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng đứng đối diện, hình như đã đợi thật lâu bước tới, đem lồng thức ăn đưa tới trước mặt Đậu Diệu hỏi: "Diệu Diệu, muội có đói bụng không?"