Editor: Mẫu Đơn Sắc.
Trời đổ mưa từ sáng sớm, sương mù mơ hồ giăng khắp đồng ruộng. Trong ruộng có lúa thóc rau quả còn chưa thu hoạch, nước mưa tưới lên lá cây nhuốm một màu xanh biếc trong suốt. Mưa bụi nghiêng ngả đáp xuống mặt nước sông, như đang giăng tấm lưới thưa thớt giữa trời đất.
Trước sân chơi chỗ cổng trường tiểu học Lan Kiều có một bãi bùn lầy, sau khi bị người ta đi qua đi lại nhiều trở nên thì trở nên khó đi.
Kế hoạch giảng bài ngoài trời của Lâm Mị bị hủy bỏ, cô đành phải ngồi trong phòng, để bọn nhỏ kê mấy cái bàn xếp lại gần nhau một chút, để có chỗ cho càng nhiều người ngồi càng tốt.
Tan học vào giữa trưa, trời mưa càng lớn, có mấy đứa trẻ không có ô che mưa, chúng liền đem áo khoác đội lên đầu, nói một câu tạm biệt cô giáo Lâm liền đạp lên vũng bùn, xông vào trong màn mưa.
Hà Na vẫn chưa đi, chờ khi tất cả mọi người rời khỏi phòng học rồi, cô bé mới bước lên bục giảng: “Cô Lâm… Em…. Em có thể hỏi cô mấy vấn đề được không ạ?”
Lâm Mị vẫn luôn chú ý đến cô bé này.
Hà Na là đứa nghiêm túc nhất trong đám trẻ này, cô bé học lớp 6, vóc dáng cao gầy, ngồi ở hàng cuối cùng. Lúc Lâm Mị giảng bài, cô bé luôn ưỡn lưng thằng tắp, nghe giảng hết sức chăm chú, thỉnh thoảng lại ghi vài câu vào vở.
Lâm Mị cười hiền: “Đương nhiên là có thể rồi.”
Hà Na lấy ra một cuốn vở, ngón tay cầm lấy chiếc bút của mình, cô bé vừa muốn nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến giọng nói.
“Cô Lâm.” Hiệu trưởng Vương gõ cửa, “Đi ăn cơm thôi nào?”
Lâm Mị cười nói: “Hà Na muốn hỏi cháu mấy vấn đề, trả lời xong cháu sẽ đi…”
“Vậy thì cùng nhau đến nhà tôi ăn cơm đi, chỉ thêm một cái bây một đôi đũa nữa thôi mà.”
Hà Nà run rẩy: “Không, em…”
Lâm Mị nhìn cô bé, “Đi cùng với cô Lâm được không? Vừa hay chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trời mưa rất to, trên đường đi đến nhà hiệu trưởng Vương, Lâm Mị ôm lấy vai Hà Na, cố gắng hết sức nghiêng ô về phía cô bé.
Gió lớn tạt vào mặt ô, chỉ cần không chú ý là sẽ bị lật ngược về sau. Nước trong mương dâng lên, tiếng nước loạt soạt. Dưới màn mưa dày đặc không thể nhìn thấy đồng ruộng và nhà cửa ở phía xa xa.
Lúc ăn cơm, Lâm Mị kể lại chuyện cô đi làm thêm ngoài giờ lúc còn đi du học ở nước cậu năm đó.
Ánh mắt trong suốt phát sáng của Hà Na chăm chú nhìn cô, cô bé chỉ lo nghe, ngay cả đũa cũng không động mấy lần.
Buổi chiều mưa càng ngày càng to. Lúc 3 giờ, bầu trời đã đen kịt không nhìn thấy gì.
Trong phòng học không đổ xi măng, bên trên lớp đất đỏ chỉ đổ lớp đá be bé. Mưa cả một ngày, trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện nước đọng.
Hiệu trưởng Vương sợ bọn nhỏ về nhà không an toan trong cái thời tiết thế này,nên đã cho chúng về nhà từ sớm.
Mưa to như trút, chiếc ô đã không thể nào chống đỡ được nữa, cả người Lâm Mị dầm mưa, đi về nhà hiệu trưởng Vương tắm rửa rồi thay một bộ quần áo sạch.
Người ta không dám đi ra ngoài, tiếng mưa rơi ầm ầm, bầu trời tối sầm như bị nhét trong lọ mực.
Lúc ăn cơm tối, bí thư chi bộ của thôn mặc áo tơi và giày đi mưa, cầm theo đèn pin đến gõ cửa từng nhà, nhắc nhở mọi người có thứ gì đáng giá đều phải để lên chỗ cao nhất. cậu nói do ảnh hưởng của bão, khả năng là trong thời gian ngắn trận mưa này không tạnh được.
Nước mưa xối lên áo tơi, vang lên tiếng ào ào, giày đi mưa của bí thư chi bộ thôn đã ngập nước.
Hiệu trưởng Vương mời cậu vào nhà tránh mưa một chút rồi uống chén trà nóng, cậu liền khoát tay, cao giọng nói: “Còn hai mươi mấy hộ chưa đến nữa, mực nước đang dâng lên, ban đêm cháu còn phải đi tuần tra đê!”
Cả đêm trời mưa không ngừng, buổi sáng lúc Lâm Mị rời giường xem xét, nhất thời giật mình – nước mưa đã dâng lên đến nửa chân giường.
May sao chiếc vali cô để trên bàn vẫn chưa bị ngập đến.
Nước bùn đục ngầu, không vớt được dép lê, Lâm Mị rẽ nước đi đến cạn bàn, mở vali ra. Từ trong vali cô lấy một đôi giày thể thao có thể thay giặt được ra rồi đi vào.
Đẩy cửa ra nhìn, bà Vương đang cầm cái bầu, phí sức múc nước ra bên ngoài. Trên người hiệu trưởng Vương mặc áo tơi, có vẻ như ông muốn ra ngoài.
Lâm Mị vội vàng hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Hiệu trưởng Vương vội vàng đi giày đi mưa vào, “Rạng sáng nay sông Tứ Yển bị vỡ, chúng ta ở hạ lưu bị ngập hoàn toàn. Vị trí trường học ở trên cao, mười đứa trẻ nhà họ Hà ở gần đó đều chạy đến trường học, nhưng mà mực nước quá cao, trường học cũng ngập. Bây giờ chúng bị vây trong trường học…. Chúng ta đang gọi mấy thầy giáo qua đó hỗ trợ…”
Lâm Mị vội nói: “Cháu cũng đi.”
“Cô Lâm, cô ở lại trong phòng đi, không biết nước ngập cao đến đâu đâu…”
Lâm Mị kiên trì: “Cháu đi theo với ạ, xem có thể giúp đỡ được gì không.”
Càng đi đến trường học nước càng sâu, lúc đi đến sân chơi, mực nước đã qua đùi.
Dòng nước xoáy, đẩy người đi đến vị trí thấp hơn. Người muốn đứng thẳng đã khó, bây giờ muốn đi lại càng khó hơn.
Nước theo lối cửa sổ thấp bé ào ào rót vào, mười đứa trẻ được giáo viên dạy văn và giáo viên dạy toán tập hơn đến một phòng học khác. Tất cả bàn đều kê lại một chỗ, lũ trẻ dựa sát vào nhau đứng trên mặt bàn, nhưng rất nhanh, dòng nước đã vượt qua chân bàn. Không bao lâu sau, lũ trẻ đã ngâm mình trong nước.
Lâm Mị và hiệu trưởng Vương lội nước, đỡ lấy nhau đi đến bên ngoài cửa sổ, nắm lấy cửa sổ để nói chuyện với hai giáo viên trên trong, “Tình trạng thế nào rồi?”
Thầy Trương dạy toán học lau mặt một cái, “Không được rồi, tôi thử đem mấy đứa trẻ ra ngoài nhưng chưa đi được mấy bước đành phải trở về. Dòng nước quá mạnh, tôi sợ làm ngã mấy đứa trẻ.”
Hiệu trưởng Vương lo lắng không thôi: “Vậy làm cách nào để xử lý chuyện này đây?”
Lâm Mị nhìn quanh bốn phía: “Có thang không? Chúng ta dựng thang lên, trước tiên để mấy đứa nhỏ lên nóc nhà đã, sau đó nghĩ cách đưa chúng ra ngoài.”
“Có thang ạ!” Một đứa trẻ cất cao giọng, “Trong phòng học của lớp 3 ạ!”
Lâm Mị để hiệu trưởng đứng yên tại chỗ, tự mình vịn tay vào tường, từng chút từng chút đi đến phòng học của lớp 3.
Nắm lấy chốt cửa, mở cửa ra, một dòng nước mạnh mẽ giải thoát khỏi cánh cửa, tràn vào trong lớp học.
Suýt nữa thì Lâm Mị bị dòng nước đẩy ngã xuống đất, cô liều mình ôm lấy khung cửa, chờ khi dòng nước đã ổn định lại mới lại bám vào tường, di chuyển từng bước.
Cái thang đặt ở chân tường phía đối diện, Lâm Mị mò đến, sau đó cô lại phát hiện ra căn bản cô không có cách nào khiêng nó ra ngoài trong tình trạng nước chảy xiết thế này. Cô chỉ đành đẩy ngã chiếc thang, cho nó lơ lửng nổi trên mặt nước rồi từ từ đẩy nó ra ngoài.
Bị dòng nước bao bọc, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi cũng bị lảo đảo ngay.
Nước lạnh cộng thêm gió lớn, sau một hồi, liền thấy sức lực đang nhanh chóng bị rút đi.
Trên trời chồng chất mây đen, có vẻ như có một trận mưa to sắp đến.
….
Trời vừa rạng sáng, tiếng còi tập hợp khẩn cấp vang lên trong phòng của Trung đội Cảnh sát vũ trang cơ động thành phố Hồ Đồng.
Năm phút sau, tất cả các chiến sĩ đang trong giấc ngủ đều hoàn thành việc tập kết tại thao trường, chờ thời gian xuất phát.
Trung đội trưởng Lục Thanh Nhai đứng trước đội hình, làm quân lễ, dõng dạc nói: “Đê sông Tứ Yển chảy qua trấn Hùng Hóa, thành phố Hồ Đồng bị vỡ! Tổng đội Tấn Kỳ phân công vị trí tiếp ứng, bây giờ trung đội lập tức đi đến trấn Hùng Hóa chống lũ giải nguy!”
Động tác mau lẹ, hành động dứt khoát, cả trung đội trừ sắp xếp một người ở lại trấn thủ thì cả 90 người còn lại đều nhanh chóng ngồi lên xe bọc thép, đi cùng với hai nhánh trung đội của đội cứu hỏa thành phố Hồ Đồng, cùng nhau xuất phát đi về phía trấn Hùng Hóa.
Lục Thanh Nhai và Th4m duệ ngồi trong xe Jeep, cảnh đêm vùn vụt lùi lại bên ngoài cửa sổ xe.
Th4m duệ nhìn Lục Thanh Nhai một chút, “….Chỗ cô Lâm dạy học là ở trấn Hùng Hóa có đúng không?”
Địa thế sông Tứ Yển hơi cao, lúc nước lên còn cao hơn độ cao của trấn Hùng Hóa so với mực nước biển. Cho đến bây giờ vẫn là địa điểm phòng chống lũ lụt quan trọng nhất của thành phố Hồ Đồng. Bảy năm trước, sông Tứ Yển cũng xuất hiện một lần vỡ lở, đó cũng là lần đầu tiên Lục Thanh Nhai chấp hành nhiệm vụ giải cứu trong thiên tai.
Lục Thanh Nhai đáp “Ừ”, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Mị.
Không ai trả lời. Đêm đã khuya rồi, đây cũng là chuyện bình thường.
Anh không gọi lại nữa, bỏ điện thoại di động vào trong túi áo. Được Th4m duệ đồng ý, anh đốt một điếu thuốc lên hít vài hơi, d3 xuống tất cả sự lo lắng riêng tư dâng lên trong lòng.
Hai tiếng sau, gần 300 người mặc quần áo cứu viện tập kết trên đê, tụ họp cùng cán bộ địa phương, thảo luận phương án giải quyết.
Vết nứt dài đến 30 mét, ngoằn ngoèo hỗn loạn. Tình trạng này nếu chỉ ném bao cát thì hiển nhiên là không làm nên trò trống gì. Dòng nước chảy xiết, bao cát vừa ném xuống đã bị cuốn đi ngay lập tức.
Quan sát tình huống diễn ra, cuối cùng mọi người nhất trí với phương án hành động đầu tiên: Các chiến sĩ vây quanh đoạn hạ lưu, từ bên trong dòng sông lôi ra một đầu dây kéo, mượn lực từ dây kéo đóng cọc gỗ xuống bên dưới, sau đó ném bao cát lên.
Chiếc đèn pha khẩn cấp chiếu ra ánh đèn chói mắt, chiếu xuống trung tâm dòng sông, hai chiến sĩ bơi sang bờ bên kia, kéo dây kéo ra từ trong lòng sông.
Theo sau đó, Lục Thanh Nhai cùng với đội trưởng Vương của Trung đội phòng cháy số một nhảy xuống nước, nắm lấy dây kéo ở bờ bên này, ra sức bơi về giữa dòng sông, ý đồ muốn chập hai sợi dây kéo lại.
Nước sâu đến ngang eo, càng đi đến giữa dòng nước càng chảy mạnh tạo thành một xoáy nước quay tròn với tốc độ nhanh.
Lục Thanh Nhai đi đến giữa sông trước, vươn tay nắm lấy dây kéo từ chỗ khác đưa đến.
Bỗng nhiên có một cơn sóng nước đục ngầu đuổi đến, cuốn theo cát đá, cành lá và áp lực cực lớn ập xuống, như tường đồng vách sắt đẩy người về phía trước.
Lục Thanh Nhai lập tức bị mất trọng tâm, anh trượt chân ngã vào trong nước. Một con sóng đánh tới, mang theo bùn cát và nước sông xộc vào miệng.
Lục Thanh Nhai cố gắng ngẩng đầu lên, dồn sức mạnh xuống cánh tay, nắm lấy dây kéo mới miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, hét to: “Đội trưởng Vương, đừng đến đây!”
Đợi kết thúc dòng chảy xiết này, anh nắm lấy dây thừng lùi về bờ.
Sặc nước bùn khiến cho cổ họng anh đau rát, bên trong miệng toàn mùi vị lạ lẫm, anh ho khan hai lần vẫn không hết, đành thằng thừng đứng dậy báo cáo cho Phó tham mưu trưởng chi đội Lý Chiêu Bình: “Người không thể đứng vững, cho dù kéo dây thừ lại vẫn không thể đóng cọc gỗ xuống được.”
Trên trời còn mưa phùn bay bay, xuyên qua ánh sáng màu cam là bóng lưng các chiến sĩ bị bóng đêm nặng nề bao phủ đứng trên con đê, chờ chỉ thị tiếp theo.
Ban lãnh đạo thị trấn đang cùng thảo luận tình huống trước mắt với Lý Chiêu Bình, “…. Ruộng mương và đường lớn đều bị ngập, vùng hạ lưu là thôn Lan Kiều và thôn Tân Phong đều gặp phải thiệt hại nghiêm trọng. Chúng tôi đã phái các cán bộ đi cứu người, nhưng dân cư ở vùng nông thôn phân tán, tiến triển vô cùng chậm…”
Lục Thanh Nhai nhận lấy chai nước từ trong tay Thầm Nhuệ, lúc đang súc miệng thì nghe thấy ba chữ “thôn Lan Kiều”, trái tim cậu lập tức nhói lên.
Hiện trường cứu trợ chính là chiến trường, không chứa được quá nhiều cảm xúc cá nhân.
Lục Thanh Nhai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tham gia vào cuộc thảo phương án tác chiến thứ hai.
Theo dự báo thời tiết thì 12 giờ trưa lại có một cơn mưa to trút xuống, nhất định bọn họ phải chặn được vết nứt trong vòng 9 tiếng tới đây.
Mọi người thảo luận ra kết quả rất nhanh: Dùng dây thép tạo thành một lồng sắt dài bốn, năm mét, đem bao cát bỏ hết vào lồng sắt, dùng máy xúc ném lồng sắt xuống, lấp vào miệng vết nứt.
Đường lên trên đê bị tắc, máy xúc không thể lái vào đây.
Hơn 300 chiến sĩ chia làm hai nhóm, một nhóm hỗ trợ khơi thông đường vào,còn một nhóm đi đến nhà máy cát đá gần đó để lấy cát về.
Trên trời vẫn còn mưa phùn bay bay, đèn pha tắt, tất cả các chiến sĩ đều vùi đầu vào làm nhiệm vụ. Lấy tốc độ nhanh nhất dùng xẻng xúc đất, cát vào trong bao bố. Hơn 70.000 chiếc bao bố được chuẩn bị. Bọn họ muốn trước giữa trưa ngày mai, khi mưa to quay lại đợt hai sẽ hoàn thành việc xúc cát vào bao bố.
Dưới độ tập trung và khẩn trương, cảm giác mệt mỏi biến mất rất nhanh, trong lòng mọi người chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Nhanh lên, nhanh hơn chút nữa.
Trong bóng đêm, chiếc áo màu cam hòa vào dòng sông, nối liền với nhà máy cát đá, vận chuyển xe tải lên đê.
Không có người nào kêu khổ kêu mệt.
Găng tay bị mài rách, ném đi, trực tiếp dùng tay trần.
Mũ ướt đẫm, lấy xuống vẩy một lượt rồi tiếp tục đeo lên.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng ….
Lúc trời sáng choang, 70.000 bao cát đã được hoàn tất.
Bọn họ không nghỉ ngơi lấy một phút, chất hết đống cát lên xe, chất không nổi nữa thì lập tức vận chuyển theo dây chuyền.
Bao cát nặng 50kg, một bao nối tiếp một bao, không dừng một khắc trên cánh tay những chiến sĩ, tiếp tục truyền xuống con đê ở nơi xa.
Ở gần vị trí vết nứt, lồng sắt đã đóng xong.
Rất nhanh, lồng sắt đầu tiên được ném vào, mười mấy người nắm chặt dây văng, hô hào một hai ba, đẩy lồng sắt xuống nước.
Cái thứ hai, cái thứ ba,… Sau khi ném lần lượt bảy chiếc lồng sắt giống như viên sủi cảo xuống nước, nước chảy ở miệng vết nước cuối cùng cũng chậm lại.
Ở khúc giữa sông, nhân lực không thể đủ, mọi người sắp xếp mấy chiếc lồng sắt lên cần trục máy xúc, lại tiếp tục điều khiển cần trục thả lồng sắt và đống cát đá vào trong nước sông.
Ròng rã 8 tiếng làm việc không nghỉ, đến 11 giờ trưa, cuối cùng thì vết nứt cũng bị vách ngăn do đống cát tạo thành chặn lại. Vì gia cố công trình, lại đắp thêm bao cát bên ngoài, đóng mấy cọc gỗ vào lòng sông.
Sau khi vết nứt được kiểm tra xong xuôi, công việc cứu hộ đêm nay cũng cùng hoàn thành, thu binh.
Không người nào lên tiếng.
Những chiến sĩ trẻ tuổi trực tiếp nằm xuống mặt đê, ở chỗ những bao cát không cần ném xuống có mấy chiến sĩ đang nằm, hoặc ngồi ngủ thiếp đi.
Thực sự bọn họ quá mệt mỏi.
Nửa tiếng sau, bác sĩ quân y đến để xem xét tình trạng các chiến sĩ, một xe chứa đầy cơm nóng cũng được đem tới.
Lục Thanh Nhai cầm chai nước khoáng để rửa mặt, nó làm anh tỉnh táo hơn một chút, đứng dậy đi lên bờ đê dò xét.
Quan Dật Dương phục hồi nhanh chóng, bây giờ đã bưng cơm hộp lên trò chuyện sôi nổi với Lý Hạo. Mặc dù phần lớn đều là cậu ta bô bô nói liên hồi, Lý Hạo thỉnh thoảng mới đáp lại một chữ “Ừ”.
Nhìn đến phía trước, Ngu Xuyên cầm lấy chiếc mũ trong tay, cả người giống như cá chết nằm ườn trên bao cát.
Lục Thanh Nhai đi qua, dùng đôi giày dính đầy bùn đất đá đá vào bắp chân cậu ta, cười hỏi: “Còn đứng dậy được không đấy?”
Ngu Xuyên liền tặng cho anh một ánh mắt “em chết rồi”.
“Bên kia có cơm hộp, sang đó lĩnh một hộp đi, ăn cho nóng rồi lên xe nghỉ ngơi một chút.”
Ngu Xuyên: “Vâng”.
Lục Thanh Nhai lại tiếp tục đi lên phía trước, thấy ngay một bác sĩ quân y đang bôi thuốc vào lòng bàn tay của Diêu Húc.
“Sao rồi?”
“Không có việc gì…”
Lục Thanh Nhai ngồi xổm xuống nhìn, bàn tay Diêu Húc sưng to đầy vết máu do bị lồng sắt siết vào.
“Sao không đeo găng tay?”
“Đôi em dùng trước đó bị mài nát rồi, không có thời gian đi lấy cái mới…”
Bác sĩ quân y nói: “Thể lực của cậu ấy bị tiêu hao rất nghiêm trọng, tôi vừa bổ sung cho cậu ấy chút đường glu-co.”
Lục Thanh Nhai gõ nhẹ lên đầu cậu ta: “Lần sau lúc làm liều ấy, cũng phải chú ý đến tình trạng của mình một chút.”
“Không phải lần nào đội trưởng Lục cũng xông vào đầu tiên sao? Em còn trẻ hơn anh, sao có thể tụt lại phía sau chứ.”
Cậu bé này ngay thẳng quá. Lục Thanh Nhai dở khóc dở cười, “Xế chiều đi vào trong thôn cứu hộ, cậu đừng đi theo. Đi cùng với Ngu Xuyên lên xe nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Diêu Húc lập tức nhổm dậy: “Không được!”
“Nằm xuống! Còn chưa truyền xong thuốc đâu.” Lục Thanh Nhai nhấn cậu về ghế, “Đây là mệnh lệnh.”
Diêu Húc tủi thân bĩu môi.
Chỉnh đốn lại một lượt, những người tiêu hao thể lực nghiêm trọng trước tiên cứ ở lại nghỉ ngơi, ai còn sức thì tập hợp thành tổ đội cứu hộ, đi vào hai thôn bị thiệt hại nghiêm trọng nhất. Sau đó nghĩ cách cứu các thôn dân bị cô lập ra.
Phó tham mưu Lý Chiêu Bình sắp xếp nhiệm vụ: “Lục Thanh Nhai chỉ huy phân đội một, mục tiêu là thôn Lan Kiều; Lý Hạo, chỉ huy phân đội hai, mục tiêu là thôn Tân Phong.”
“Rõ!”
Thôn Lan Kiều.
Lục Thanh Nhai lặng lẽ thở dài một hơi. Sau khi đi đến phía sau xe tải, anh lại lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Mị.
[Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được.]
Không muốn để bản thân suy nghĩ lung tung, anh cất lại di động vào trong túi, bước lên xe.
Đến phạm vi của thôn Lan Kiều, bỏ thuyền cao su xuống nước, đội ngũ của Lục Thanh Nhai chia làm bốn hướng, phân chia theo Đông, Tây, Nam, Bắc, bốn phương tám hướng cứu hộ khắp nơi.
Lục Thanh Nhai giữ lại một chút tình riêng, tự mình mang theo bốn, năm người đi về hướng trường tiểu học Lan Kiều ở phía Bắc.
Thuyền cao su lướt qua những ngôi nhà bị chìm trong nước, chậm rãi đi về phía trước, gặp được mấy người dân trong thôn không có phương tiện di chuyển thì kéo người lên thuyền. Chờ khi nào đầy người lập tức quay về điểm xuất phát. Đi tới đi lui như vậy, cuối cùng đi vào càng ngày càng sâu.
Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một lá cờ màu đỏ bị mưa làm ướt, quấn hết lên trên đỉnh cột cờ.
Vượt qua khe hở giữa lá cây bồ kết nhìn lên đằng trước, trên nóc trường học có mười mấy người đứng đó vừa hô to, vừa vẫy tay hướng về phía bên này.
Lục Thanh Nhai nhìn thấy Lâm Mị.
Cô đứng trước đám trẻ, giống như gà mái che chở cho đàn gà con, bảo vệ lũ trẻ ở phía sau mình.
Giống như năm đó, cô quỳ trên mặt đất che chở cho Edmond đang bị thương.
Lục Thanh Nhai nhất thời nở nụ cười.
——–
*Editor: Làm đến đoạn này, nói thiệt cảm xúc tự nhiên quá trời, nó cứ nghèn nghẹn như thế nào ấy. Nhớ đến miền Trung, nhớ đến đồng bào ở đó, nhớ đến các cô/ chú, anh/ chị, các em chiến sĩ, bộ đội đã hy sinh thầm lặng. Còn có 13 chiến sĩ, cán bộ hy sinh ở Rào Trăng. Thầm cảm ơn vì mình được sinh ra ở một nơi có thể nói là yên bình.
“Tiếng gọi đồng đội dội vào lòng đất nước
Chiến tranh qua rất lâu rất lâu mà vẫn còn những cuộc hy sinh
Tôi cúi đầu trước những anh linh
Xác thân hòa trong bùn nhão
Các anh không kịp nghĩ gì hay nghĩ về ai đó khi cơn cuồng nộ của đất trời…
Ập xuống.” (Trích “Đêm trăng” – Trần Mai Hưởng)
”Những con người hết lòng vì đồng loại
Bất chấp hiểm nguy để cứu người
Họ đã trả giá bằng sinh mạng
Những tấm gương trong giông bão cuộc đời
An nghỉ nhé, những chiến binh dũng cảm
Những phút giây ly biệt nghẹn lời
Trong lòng dân các anh sống mãi
Nỗi xót xa này chẳng thể nào nguôi!” (Trích “Vĩnh biệt!”- Trần Quang Hưng)
- -----oOo------