Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 4 - Chương 86: Phiên ngoại 7: Lắc Vong Xuyên




Trước giờ Kê Thanh Bách đều không làm theo quy tắc.

Đây là đánh giá của chúng tiên trên thiên đình về hắn.

Trước khi vào Phật Cảnh, Phật Tôn Đàn Chương đã nghe nói về hắn, đương nhiên cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Phật Tôn ngang hàng với vô lượng, cai quản thiện ác trong lục giới, y pháp ấn vô biên, độ chúng sinh trong vô lượng. Mỗi tháng chỉ có bảy ngày xuống khỏi đài sen, thanh tẩy linh đài, duy trì thiện căn.

Y là vị phật không buồn không vui, không giận không oán trong trời đất. Trong Phật Cảnh, y biến ra Vạn Trọng Uyên, sống một mình ở nơi tịch mịch vô biên này.

Chỉ là vạn năm trôi qua, thiện ác trong lục giới không ngừng biến đổi, linh đài có thuần khiết đến mấy cũng có lúc nhiễm phải bụi trần. Một ngày nọ Đàn Chương bước xuống từ đài sen thì phát hiện vô lượng không yên ổn, cái lắc trên chân vang lên mấy tiếng.

Lắc Vong Xuyên được luyện từ xương rồng của y, phụ trách giới luật thanh quy, nếu linh đài y không thuần khiết, nảy sinh suy nghĩ xằng bậy, thì sẽ phải chịu nỗi đau huyền lôi, đây là cách vô lượng duy trì cân bằng với y.

Đàn Chương cúi đầu nhìn cổ chân y, gương mặt không có biểu cảm gì.

Dù là nỗi đau huyền lôi, vạn năm trôi qua y cũng sớm quen rồi.

Vô lượng mất cân bằng, linh đài Phật Tôn không thuần khiết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đây không phải chuyện tốt với chúng sinh lục giới.

Cho đến một ngày kia Thiên Đế lên tố cáo, nhắc tới Kê Thanh Bách.

“Thượng thần Thanh Bách có chân thân là một con heo vòi ăn giấc mơ, nguyên hồn là một ngọn đèn sáng từ thời thượng cổ.” Bạch Triêu quỳ xuống trước Hồng Liên Mệnh Bàn xin tha cho hắn: “Thượng thần mới phi thăng trăm năm, tính tình trẻ con, tuy hơi ham chơi nhưng thần hồn thuần khiết, ngây thơ đơn thuần, mong tôn thượng tha cho hắn lần này.”

Ngây thơ đơn thuần là thật, nhưng quá ham chơi cũng là thật.

Đàn Chương đã không nhớ đây là lần thứ mấy y xuống khỏi đài sen nhưng lại không thấy bóng dáng Kê Thanh Bách đâu. Y cũng không nóng nảy, tới vườn cây ăn quả trong Vạn Trọng Uyên tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy người đang say rượu dưới tàng cây mộc lan.

Kê Thanh Bách có cặp mắt lá liễu, giờ phút này say đỏ bừng cả mặt, khóe mắt như nở một đóa hoa đào. Lông mi hắn vừa dài vừa nhỏ, che nửa đuôi mắt, uống rượu thanh mai không biết từ đâu tới.

Gần đây hắn đã to gan hơn không ít, thấy y cũng không bị sợ tới mức biến về chân thân.

“Tôn thượng.” Kê Thanh Bách thấy y, hình như rất vui vẻ: “Ngài tới rồi.”

Đàn Chương thấy vò rượu bên chân đối phương, đây không phải đồ trong Phật Cảnh, hẳn là con Bạch Hổ tiên kia mang vào. Hình như Kê Thanh Bách còn không cảm thấy bản thân uống say, hắn thấy Đàn Chương mới nhớ ra hình như có chuyện gì đó hắn chưa làm. Nghĩ một lúc lâu mới bừng tỉnh, vỗ tay nói: “Ta còn phải ngủ chung với tôn thượng nữa!”

Đàn Chương: “……”

Bên cạnh là hồ nước, Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy đầu hơi nặng, cả người bị ném vào trong hồ.

Đàn Chương đứng ở mép hồ, lạnh lùng nhìn Kê Thanh Bách vùng vẫy trong nước một lúc lâu, đến lúc bò lên bờ thì tiên bào đã ướt đẫm, dính vào người.

Phật Cảnh có bốn mùa một năm, tuy cũng do Phật Tôn biến ra nhưng không khác gì dưới nhân gian. Lúc này đang là mùa hè, Kê Thanh Bách sợ nóng nên mặc rất mỏng, sau khi rơi xuống nước thì bị nhìn thấy hết.

Ánh mắt của Đàn Chương dừng lại trên eo hắn.

Phải biết rằng ngày thường vì ăn giấc mơ, đuổi ác niệm cho Phật Tôn, Kê Thanh Bách đã sớm ngủ cùng y rất nhiều lần. Nhưng vì hắn cực kỳ sợ Đàn Chương, trong điện Vô Lượng lại có pháp ấn cực mạnh nên hắn cũng khó mà duy trì hình người.

Hôm nay hắn uống rượu, lá gan cũng to hơn không ít. Hắn không thèm để ý cả người ướt nhẹp, vén tóc trên trán lên mơ hồ hỏi: “Tôn thượng giận cái gì chứ…”

Đàn Chương nhắm mắt lại, y chỉ cảm thấy huyền lôi trong tim lại nhói đau mấy phần, rất buồn bực.

Kê Thanh Bách rượu vào người lại càng to gan hơn, cứ như vậy áo quần không chỉnh tề trèo lên giường hoa sen. Phật cấm sắc dục, nhưng trên giường hoa sen lại có một mỹ nhân, vạt áo trước ngực phanh ra để lộ phần da trắng như bạch ngọc. Hắn không biết phép tắc mà thúc giục Đàn Chương: “Tôn thượng mau lên đây, chúng ta ngủ.”

Đàn Chương rũ mắt, nhìn Kê Thanh Bách từ trên cao xuống: “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”

Kê Thanh Bách chớp mắt, hoa đào ở đuôi mắt lại xinh đẹp hơn vài phần. Hắn nấc rượu, nói chuyện hơi ngọng: “Vô, Vô Lượng Phật Tôn… Ta, ta tới giúp tôn thượng ăn giấc mơ, đuổi ác niệm. Ngài, ngài mau nằm xuống!” Hình như hắn không chờ nổi nữa, vươn tay nắm tay áo Đàn Chương, kéo y lên giường.

Đàn Chương dư sức tránh thoát động tác này của hắn, nhưng không biết vì sao, có lẽ là trong chớp mắt suy nghĩ chợt lóe mà qua, y cứ thế nương theo lực kéo của Kê Thanh Bách lên giường.

Mộng Mô thượng thần ôm Phật Tôn nằm nghiêng trên giường, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó, hắn dán sát má vào cổ y dụi nhẹ, không lâu sau đó đã chìm vào giấc ngủ.

Dù Phật Tổ có tiến vào giấc mơ thì cũng không phải hoàn toàn không còn ý thức, chân thân của Đàn Chương là một con rồng hỗn độn từ thời thượng cổ, nguyên hồn là hồng liên sáu cánh. Trong giấc mơ, cự long nằm trong hoa sen, Kê Thanh Bách nhìn y như nhìn một ngọn núi nhỏ vậy.

Mộng Mô thượng thần uống say, vào trong mơ rồi vẫn còn lải nhải, ăn giấc mơ thì cứ ăn, ăn xong còn phải đánh giá mấy câu.

Đàn Chương nghe mà hơi mất kiên nhẫn, mở một mắt nhìn về phía hắn.

“Tôn thượng à.” Kê Thanh Bách ngước đầu, muốn tóm lấy miệng y: “Ngài to thật đấy.”

Đàn Chương phun ra một hơi, Kê Thanh Bách bị thổi xuống dưới. Hắn rơi xuống cánh sen, lại bị móng vuốt của cự long nâng lên, mơ mơ màng màng tiếp tục ăn thêm vài giấc mơ.

Trong giấc mơ của Phật Tôn cũng tràn đầy pháp ấn vô biên, tinh hồn kéo dài, Kê Thanh Bách càng ăn nhiều càng được tẩm bổ lại nhiều, tu vi của hắn cũng tăng mạnh, thần hồn khoan khoái dễ chịu. Đàn Chương cũng không để ý hắn, mặc hắn đi tới đi lui trong đó. Cho đến ba ngày sau Kê Thanh Bách tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã gây họa.

Nay hắn vẫn duy trì hình người, Phật Tôn cũng không đuổi hắn xuống giường. Kê Thanh Bách vốn chỉ dám ngủ ở cuối giường, lần này tỉnh lại lại bị Đàn Chương ôm trong lòng.

Hai người đều áo quần không chỉnh tề, Kê Thanh Bách còn gần như để trần nửa thân trên. Đàn Chương cũng không trách tội gì, chỉ là không cho phép hắn uống rượu ở Phật Cảnh nữa.

Nam Sư lại bị gọi vào Phật Cảnh chơi với Kê Thanh Bách, đương nhiên lần này hắn ta không dám mang rượu nữa. Hai người chơi đùa khá lâu, lúc Đàn Chương xuống khỏi đài sen, hổ trắng còn chưa đi.

Sau vụ uống say ngủ chung lần trước, hình như Kê Thanh Bách không còn sợ y như cũ nữa. Mộng Mô thượng thần cưỡi trên lưng hổ trắng, thấy y thì cười tươi: “Tôn thượng!”

Đàn Chương thản nhiên nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu nhìn Nam Sư. Nam Sư tu vi còn thấp, ở Phật Cảnh chỉ có thể dùng chân thân, nhìn ra hắn ta rất sợ y.

Kê Thanh Bách tiễn Bạch Hổ tiên rời khỏi Phật Cảnh, sau khi trở về vẻ mặt còn hơi luyến tiếc. Đàn Chương rũ mắt, bỗng nhiên hỏi hắn: “Lần này Bạch Hổ tiên mang cho ngươi thứ tốt gì?”

Kê Thanh Bách sợ hết hồn, cho rằng y biết rồi nên ngượng ngùng nói: “Mấy cuốn thoại bản dưới nhân gian…”

Đàn Chương không nói gì.

Hai người vẫn ngủ và ăn giấc mơ như bình thường, lúc tỉnh lại Kê Thanh Bách không thể xuống khỏi giường hoa sen, trông có vẻ khá chán nản.

Đàn Chương liếc hắn, thản nhiên nói: “Thoại bản Nam Sư mang cho ngươi đâu?”

Kê Thanh Bách chớp mắt: “Vẫn còn.” Hình như Kê Thanh Bách phản ứng lại ý y, vui vẻ nói: “Ta có thể mang lên đọc không?”

Đàn Chương chỉ nói: “Ngươi muốn đọc thì đọc.”

Vì thế mà Kê Thanh Bách vui mừng hớn hở mang thoại bản lên giường, sau này thấy Đàn Chương không phản đối thì càng to gan hơn.

Phật Cảnh có bốn mùa, mùa đông còn có tuyết rơi. Kê Thanh Bách đã thành thần tiên rồi mà vẫn sợ lạnh, dọn một đống lăng la tơ lụa lên giường trải cho ấm. Đàn Chương thấy hắn giống một con chuột đồng, ở trên giường lâu rồi cái gì cũng thích dọn lên giường. Cái trống bỏi mua được dưới nhân gian cũng coi như bảo bối, đặt ở bên gối, còn có các loại đồ ăn vặt, mứt quả gì đó, để trong chén sứ mà hắn dày công vơ vét được, đặt trên cái bàn gỗ đỏ hắn kiếm được ở nhân gian, ngay bên mép giường.

Nơi vốn tràn ngập hơi thở phật môn cổ xưa bị Kê Thanh Bách làm cho khắp nơi đều là hơi thở nhân gian. Bản thân Mộng Thần còn không cảm thấy có vấn đề gì, bọc chăn đọc thoại bản, đọc mệt rồi lại lăn cả người lẫn chăn vào trong lồng ngực Đàn Chương.

Trong hơi thở của hắn có mùi trà xanh thoang thoảng, nhàn nhạt tan ra dưới mí mắt Đàn Chương.

Sau này Kê Thanh Bách lại bắt đầu nói nhiều, kể y nghe về những tai họa hắn gây ra bao năm qua. Có vài chuyện Đàn Chương từng nghe nói, nhưng y nghe một phiên bản, Kê Thanh Bách lại kể một phiên bản khác.

“Tôn thượng nên tới đảo Bồng Lai chơi với ta.” Kê Thanh Bách kể đến chỗ thú vị, hớn hở nói: “Thỏ ngọc rùa đen, còn có kỳ lân, vui lắm.”

Đàn Chương cũng ngủ trên chăn, y chống đầu, thản nhiên nói: “Ta không thể rời khỏi Phật Cảnh.”

Kê Thanh Bách: “Tôn thượng chưa thấy kỳ lân bao giờ sao?”

Đàn Chương mở mắt, y cuốn tóc Kê Thanh Bách trên tay đùa nghịch. Mùa đông trời lạnh, hắn ăn mặc kín hơn mùa hè nhiều. Phật Tôn nghĩ tới dáng người của hắn dưới tiên bào, hơi cau mày, cố ý hỏi: “Sừng kỳ lân màu gì?”

Kê Thanh Bách không nghi ngờ y, vỗ ngực nói: “Ta đi săn cho tôn thượng một cặp!”

Sừng kỳ lân vương, sừng nhọn mạ vàng, lửa lân cháy vạn năm không tắt. Kê Thanh Bách thương tích đầy mình mới lấy được sừng về cho Đàn Chương, y không nhịn được hỏi hắn: “Ngươi có biết ý nghĩa của cặp sừng này không?”

Kê Thanh Bách hỏi một không biết ba, nhưng vẫn rất vui vẻ nói: “Dù sao cũng là thứ tốt nhất, tặng cho tôn thượng đương nhiên phải tặng thứ tốt nhất!”

Đàn Chương nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Ta muốn thứ gì ngươi cũng cho ta?”

Kê Thanh Bách nói: “Trong Vạn Trọng Uyên chỉ có ta bầu bạn bên ngài, ngài muốn thứ gì, đương nhiên ta đều bằng lòng tìm về cho ngài.”

Đàn Chương không nói thêm gì, y treo cặp sừng ở hai bên sườn dưới đài sen. Thi thoảng chim Diệu Âm bay ra còn đụng đầu phải, oán trách mấy lần nhưng Phật Tôn hoàn toàn không quan tâm.

Hình như bảy ngày trên đài sen ngày một thêm khó chịu đựng, huyền lôi trong tim đau như lửa đốt, nhưng chỉ cần nhìn thấy Kê Thanh Bách, chút đau đớn này không tính là gì cả.

Đã lâu rồi Bạch Hổ tiên Nam Sư không vào Phật Cảnh, Kê Thanh Bách cảm thấy hơi kỳ lạ, lén đi hỏi Bạch Triêu.

Bạch Triêu không vào được Vạn Trọng Uyên, chỉ có thể đứng ngoài cổng nói chuyện với hắn: “Hình như lần trước bị phái xuống trần gian cai quản núi rừng rồi.”

Kê Thanh Bách cảm thấy khó hiểu: “Núi rừng thì có gì để cai quản?”

Bạch Triêu tức giận nói: “Ta biết thế nào được, Phật Tôn ra lệnh, người bên dưới cứ làm theo là được.”

Kê Thanh Bách không ngờ rằng Đàn Chương còn quản là chuyện vặt vãnh này, đang muốn hỏi xa hỏi gần thì thấy người nọ mặc áo bào trắng, ngồi dưới tàng cây mộc lan thả câu.

Đàn Chương thấy hắn tới thì vẫy tay, nói: “Qua đây.”

Kê Thanh Bách ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống dựa vào đùi y.

Hương hoa mộc lan thơm phức, Đàn Chương chỉ cảm thấy trên đùi nóng bỏng, đầu lưỡi mơ hồ lan tràn vị ngọt. Y nhắm hai mắt lại, cái lắc trên cổ chân rung nhẹ, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Kê Thanh Bách rất ngạc nhiên, hắn tới Phật Cảnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy tiếng lắc vang. Vì thế mà hắn ngẩng đầu lên, cười nói với Đàn Chương: “Tôn thượng, chuông của ngài rung kìa.”

Đàn Chương vung cần câu, vẻ mặt không cảm xúc: “Ừm.”

Đương nhiên không biết bao nhiêu vạn năm sau, rốt cuộc thì Mộng Mô thượng thần cũng biết lý do vì sao lắc Vong Xuyên lại vang. Mà lúc này, cái lắc này đã ở trên cổ chân hắn.

————-Hoàn cả truyện————–