Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 4 - Chương 85: Phiên ngoại 6: Xa xôi (Hạ)




Sau cùng Lục Trường Sinh chẳng học được bao nhiêu về cưỡi ngựa, nhưng lại có không ít tiếp xúc thân mật với Minh quân sư. Thừa tướng lại không phải tiểu lang quân ngơ ngác không hiểu chuyện, hắn ta hầu hạ thái tử nhiều năm như vậy, cấp trên của hắn ta thích nam nhân, sau cùng còn cưới một thần tiên làm vợ.

Trường Sinh cũng đã đến tuổi lập gia đình, nhưng lại không nhìn trúng cô nương nào ở trong kinh thành. Hắn ta thấy bản thân và Minh Hoàn xấp xỉ tuổi nhau, lại vì đối phương cư xử thân mật mà không nhịn được thăm dò: “Minh tướng quân không trở về kinh thành sao? Trong nhà có hứa hôn với ai không?”

Hình như vẻ mặt của Minh Hoàn hơi quái dị, hắn cười khinh thường: “Ta không thể trở về kinh thành, cũng không thể gặp hoàng thượng.”

Trường Sinh chớp mắt, không hiểu: “Vì sao?”

Minh Hoàn: “Nương nương nhà các ngươi không đồng ý.”

Trường Sinh càng cảm thấy khó hiểu, tuy Đàn Chương là thần tiên, biến bề ngoài thành nữ nhân, nhưng gần như không tham gia vào việc triều chính, khi nào lại có xích mích với Minh tướng quân?

“Nương nương nhà các ngươi là Vô Lượng Phật thật.” Minh Hoàn bỗng nhiên nói: “Ta và y có khúc mắc, về kinh chỉ sợ hồn phi phách tán.”

Trường Sinh mấp máy môi, sợ hãi nhìn Minh Hoàn, căng thẳng tới mức nói lắp: “Ngươi, sao ngươi biết nương nương nhà chúng ta không, không phải người?!”

Minh Hoàn cười nhạt, đầu ngón tay khẽ cử động, chỉ thấy một đốm lửa bốc cháy ngay bên trên.

Trường Sinh: “……”

Minh Hoàn dập lửa, vẻ mặt bình tĩnh: “Vì ta cũng không phải người.”

Trước khi gặp Đàn Chương, thừa tướng trẻ tuổi không tin chuyện thần phật. Cho đến khi thái tử gặp phải cơ duyên, thái tử phi biến nam thành nữ ngay trước mặt hắn ta, còn sinh cả em bé, lúc này hắn ta mới tin vào mấy thứ tà môn ngoại đạo này.

Hôm nay lại có người tự xưng là thần tiên trước mặt hắn ta, gì mà Kim Diễm Sí Phượng, nghìn năm niết bàn, vạn năm luân hồi gì đó, còn nghịch “Lửa” cho hắn ta xem. Lục Trường Sinh sợ hãi xong thì bình tĩnh, sau cùng lại là đời này không còn gì luyến tiếc, chỉ muốn trở về kinh thành.

Sau khi người hầu biết tin cũng không ngăn cản hắn ta, chỉ nói biên cảnh không thái bình, chờ Minh quân sư sai người bảo vệ thừa tướng trở về.

Lục Trường Sinh rối rắm nhìn chỗ hoa quả tươi ngon được đưa đến vào buổi tối, lần đầu tiên cảm thấy hơi áy náy.

Ngày thứ hai đúng là có binh lính tới đưa tiễn, thừa tướng lại bắt đầu lề mề, lúc thì phải mang cái này, khác lại muốn mang cái kia, nửa ngày sau mới lên xe ngựa. Hắn ta quay đầu lại nhìn ngó xung quanh, không nhịn được hỏi binh lính đi cùng: “Minh tướng quân đâu?”

Binh lính là một tên mặt lạnh, giọng nói như bọc vụn băng: “Tiền tuyến cấp báo, quân sư không thể tiễn đại nhân, mong đại nhân thông cảm.”

Lục Trường Sinh uể oải “Ừ”, bánh xe bắt đầu chuyển động, hắn ta lại không nỡ.

Có lẽ là mình chưa khỏi bệnh, Lục Trường Sinh nghĩ lung tung trong lòng.

Dù sao đoàn người đi không nhanh, đến ngày hôm sau mới đi được nửa ngọn núi. Người đi theo cũng không nhiều, binh lính mặt lạnh không thích nói chuyện, Lục Trường Sinh ở trong xe nhàm chán, ra ngoài ngồi hóng gió lạnh với phu xe.

Hắn ta quay đầu lại mấy lần, nghĩ xem có người đuổi theo sau tiễn hắn ta không, ai ngờ chờ đến tối cũng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Lục Trường Sinh bị người hầu giục đi ngủ.

“Đại nhân vừa mới khỏe lại.” Người hầu nói: “Nên nghỉ ngơi cho khỏe.”

Lục Trường Sinh chỉ đành vào trong xe ngựa, hôm nay hắn ta không được ăn hoa quả tươi ngon, cũng không được ăn vịt om, lẩu dê, cảm thấy rất tủi thân. Trong xe còn lạnh, có bọc chăn cũng không thấy ấm áp. Lục Trường Sinh mơ màng nghĩ, mình còn chưa học cưỡi ngựa thành thạo, sao lại trở về rồi?

Thật ra thì hắn ta rất sợ thần tiên.

Lục Trường Sinh không thể không thừa nhận.

Hắn ta cũng không biết vì sao bản thân lại sợ như vậy, nhưng là người thì nên biết sợ hãi. Lúc Đàn Chương xuất hiện, hắn ta luôn cảm thấy một ngày nào đó thái tử sẽ phi thăng cùng đối phương, hắn ta không nỡ thái tử đi, đương nhiên là không thích Đàn Chương.

Nhưng lúc Minh Hoàn nói hắn không phải người, Lục Trường Sinh lại không sợ như vậy.

Thừa tướng lại thở dài trong lòng, hắn ta lật người nằm ngửa, không ngủ được. Bên ngoài gió bắc gào thét, còn có tiếng vó ngựa xa gần, Lục Trường Sinh không dám chắc có phải ảo giác của hắn ta không nữa. Lúc này rèm xe bị binh lính vén lên, hiếm khi thấy đối phương tỏ vẻ lo lắng.

“Có mã phỉ, đại nhân rời khỏi trước đi.”

Lục Trường Sinh cũng căng thẳng: “Nhiều mã phỉ không?”

Binh lính lắc đầu: “Không biết nữa, đại nhân biết cưỡi ngựa không?”

Lục Trường Sinh nghĩ đến trước khi trở về, hắn ta và Minh Hoàn sớm chiều ở chung lâu như vậy, cũng không dám không biết xấu hổ nói bản thân cưỡi ngựa không giỏi. Binh lính mặt lạnh đỡ hắn ta xuống xe ngựa, lại dắt một con ngựa tới, đỡ hắn ta lên lưng ngựa.

“Đại nhân đi trước, ngựa này biết đường, tìm chỗ trốn đi.” Binh lính mặt lạnh lại rất bình tĩnh: “Nào giải quyết xong đám mã phỉ này, bọn ta sẽ tới tìm đại nhân.”

Lục Trường Sinh không dám hỏi câu như “Các ngươi có thể sống sót tới tìm ta không?”, miễn cưỡng giục ngựa chạy về phía trước. Ai ngờ trời tối như bưng, đường núi lại gập ghềnh, hắn ta chạy một lúc lâu thì sau lưng có người đuổi theo.

Lục Trường Sinh nằm trên lưng ngựa, trong lòng lạnh như băng. Mã phỉ có thể đuổi theo chứng tỏ đoàn người không ngăn cản được bọn chúng. Đều là kẻ liếm máu trên lưỡi đao, không cần nghĩ cũng biết nếu bị đuổi kịp thì sẽ có kết quả như thế nào.

Con ngựa dưới người bỗng nhiên hí vang, Lục Trường Sinh vươn tay ra sờ phía sau, đúng là mông ngựa đã bị trúng một tên.

Lần này người cưỡi ngựa không giỏi còn không khống chế nổi con ngựa.

Lục Trường Sinh kéo dây cương, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cũng bị mài ra máu. Trong đêm tối hắn ta không nhìn rõ đường, con ngựa bị trúng một tên lại chạy lung tung, mà tiếng vó ngựa đằng sau ngày một gần, rõ ràng không phải một người. Mũi tên bay sượt qua người hắn, Lục Trường Sinh tuyệt vọng trong lòng.

Cho đến khi thấy được ánh lửa cháy từ phía sau.

Lục Trường Sinh cho rằng hắn ta nhìn nhầm, ngọn lửa im hơi lặng tiếng bùng cháy trong rừng, từ một đốm sáng nhỏ đến lan ra cả một vùng, cho đến khi cháy đến trước mặt hắn ta. Con ngựa bị giật mình, nâng cao hai vó trước. Lục Trường Sinh không ghìm dây cương, đang rơi xuống thì bỗng nhiên có một người đỡ lấy lưng hắn ta từ phía sau.

Khắp nơi xung quanh đều là lửa, Lục Trường Sinh được người ôm ở phía trước.

Vật cưỡi dưới thân không phải ngựa, giống hươu mà không phải hươu, quanh thân bốc lửa, hình như không có sừng, dáng vẻ khi chạy của nó có vẻ khá bực bội. Thừa tướng ngẩng đầu lên, thấy Minh Hoàn khoác nghiệp hỏa, cả người như đốt thành màu vàng ánh kim.

Lục Trường Sinh ở giữa một vùng lửa mà không hề bị bỏng, con thú giống hươu kia còn quay đầu hà một hơi mũi về phía hắn ta. Minh Hoàn rút Nhạc Loan, chém ngang một nhát trong không trung, bọn họ chớp mắt xông ra khỏi vòng vây của mã phỉ.

Lục Trường Sinh muốn quay đầu nhìn lại bị Minh Hoàn bịt kín mắt: “Đừng nhìn, đã bị đốt thành tro rồi.”

Lục Trường Sinh lắp bắp hỏi: “Ta, vì sao ta không bị đốt thành tro?”

Minh Hoàn cười trầm thấp trong lồng ngực, cúi đầu nhìn hắn ta: “Ngươi có máu đầu tim của ta, đời đời kiếp kiếp không ai có thể tổn thương ngươi.”

Lục Trường Sinh không biết nói gì, nhớ lại mấy bát thuốc có mùi máu tanh kia, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.

Minh Hoàn vẫn luôn để thú cưỡi chạy mãi, thẳng đến khi vào tận quân doanh. Hình như binh lính trong quân doanh không hề ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ hiện giờ của tướng quân bọn họ, chỉ là ai nấy đều cách rất xa, sợ bị nghiệp hỏa đốt bị thương.

Lục Trường Sinh xuống khỏi “Ngựa” mới nhìn rõ bề ngoài của con hươu này, chỉ là nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra cái gì.

Minh Hoàn tháo một cặp sừng từ trên lưng xuống, đưa tới trước mặt hắn ta.

Lục Trường Sinh: “?”

Minh Hoàn cười nói: “Sừng kỳ lân vương, vạn năm mới mọc một đôi, hôm nay ta săn nó tặng cho đại nhân.”

Kỳ lân vương nằm sấp ở một bên, rên rỉ cực kỳ khuất nhục. Lục Trường Sinh nghĩ, ngươi tặng sừng nó cho ta ngay trước mặt nó, thích hợp không…

Nhưng sau cùng Lục Trường Sinh vẫn nhận lấy cặp sừng này, hắn ta sờ lửa lân trên đầu sừng, trong lòng cũng dần dần nóng lên.

“Hay là.” Thừa tướng trẻ tuổi rối rắm một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta tạm thời không trở về?”

Hình như Minh Hoàn hơi bất ngờ, hắn vốn định tặng sừng kỳ lân vương cho Lục Trường Sinh trước khi hắn ta trở về kinh thành. Như vậy thì sau này hắn về kinh tìm người, Kê Thanh Bách có thể nể tình sừng kỳ lân vương, thuyết phục Đàn Chương đồng ý cho hắn vào cung. Ai ngờ hiện giờ Lục Trường Sinh lại bảo tạm thời không về.

Lục Trường Sinh chậm rì rì giải thích: “Ngươi thấy đó… ngươi săn cặp sừng này không dễ dàng gì…”

Kỳ lân vương lại bi phẫn rống lên.

Lục Trường Sinh còn cảm thấy áy náy, nhưng cũng không muốn trả sừng lại cho nó, hắn ta tiếp tục nói: “Ta còn chưa học giỏi thuật cưỡi ngựa…”

Minh Hoàn nhướn mày.

Lục Trường Sinh: “Hơn nữa, tướng quân vừa cứu ta một mạng, ta cũng nên báo ơn…”

Minh Hoàn cong môi cười: “Đại nhân muốn lấy thân báo đáp sao?”

Lục Trường Sinh run tay, suýt không cầm nổi cặp sừng, hắn ta đau đầu nói: “Cũng không đến mức đó…”

Minh Hoàn cũng không định ép hắn ta. Hắn đã đợi quá lâu, sinh tử mấy đời, đường dài xa xôi, cuối cùng cũng chờ tới ngày người này cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn.

Lục Trường Sinh cũng không biết đối phương nghĩ gì trong lòng, hắn ta thở dài, cuối cùng nói: “Ngày mai tướng quân lại dạy ta cưỡi ngựa đi?”

Minh Hoàn nhìn Lục Trường Sinh, mỉm cười, nghiệp hỏa quanh thân tắt ngay tức khắc.

Hắn nói: “Đại nhân muốn học, ta dạy đại nhân là được rồi.”

————–Hoàn “Xa xôi”—————-