Thần tiên không bị ngoại hình gò bó, Đàn Chương đã biến hình như vậy, hoàng đế và hoàng hậu lại e ngại thân phận của y, nào dám phản đối? Nhỡ đâu cư xử không hợp ý y, “Cơ duyên” này lập tức mang thái tử phi thăng, vậy chẳng phải trăm năm sau nước Tiêu sẽ bị diệt vong sao?
Nhưng mà chuyện thành hôn của thái tử không thể qua loa tùy tiện, phải bịa cho thần tiên một xuất thân, thế là việc này rơi vào tay Lục thư đồng.
Từ khi sinh ra tới giờ, Lục Trường Sinh chưa từng phải nhẫn nhục chịu đựng bịa chuyện thế này bao giờ. Đã vậy còn phải giả vờ tình thâm nghĩa lớn, bịa thái tử gặp thích khách ở hành cung, vừa khéo gặp phải nữ hiệp giang hồ ra tay cứu giúp. Nữ hiệp không những giỏi võ mà còn có vẻ ngoài tuyệt sắc, xinh đẹp thông minh, hiền lương thục đức… Hắn ta bịa mà bản thân còn suýt tin.
Nay Đàn Chương quang minh chính đại bước vào hành cung của thái tử, mấy ngày sau cũng cùng hắn trở về hoàng cung. Nếu đã quang minh chính đại làm “Nữ hiệp” giang hồ, thì đương nhiên phải ngoan ngoãn ngồi trong cung chờ gả đi.
Cuốn “Thái tử phi truyền kỳ” của Lục thư đồng còn dấy lên một đợt sóng không nhỏ trong triều đình. Các quan lại trong triều đọc xong càng có thêm đề tài bàn tán. Đương nhiên trên triều đình cũng có không ít người cãi cọ đỏ cả mặt, dù là quan thanh liêm thì cũng có dã tâm mong ngày nào đó được làm phượng hoàng. Ai ngờ cái ổ phượng hoàng này nháy mắt có chủ, là ai thì cũng phải dành thời gian thích nghi.
Đương nhiên, dù bên ngoài có ồn ào tới đâu, Kê thái tử đều không quá quan tâm.
Trước khi thành thân, thái tử và thái tử phi không thể gặp nhau thường xuyên. Hiếm khi gặp vài lần, Đàn Chương đều là dáng vẻ nữ nhân.
Dù là nam hay nữ thì dung mạo của thần tiên đều nghiêng nước nghiêng thành. Kê Thanh Bách học quy tắc lễ nghi với các ma ma, thi thoảng lại liếc trộm Đàn Chương, vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Từ sau khi Đàn Chương biến thành nữ, đúng là như câu thơ “Nhìn mây nhớ xiêm áo, nhìn hoa nhớ dung nhan”, dung nhan xinh đẹp không ai sánh bằng. Y thay đổi bề ngoài mà vẫn cao hơn Kê Thanh Bách nửa cái đầu. Chắc ma ma dạy lễ nghi chưa gặp phải thái tử phi nào có vóc người cao như vậy, ngẩng đầu nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Thêm vào đó còn có cái danh “Nữ hiệp” của y, ma ma cũng ham sống, không dám chỉ dạy nghiêm khắc thật, sợ biến thành vong hồn dưới đao của nữ hiệp.
Đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Kê Thanh Bách bỗng nhiên xấu hổ với mỹ nhân đứng trước mặt.
“Ngươi có muốn biến trở về không?” Hắn không nhịn được hỏi.
Đàn Chương cúi đầu rũ mắt nhìn hắn, thật sự rất phong tình, y hỏi: “Điện hạ thích nam hay thích nữ?”
“……” Kê Thanh Bách không hiểu vì sao y lại hỏi vậy, chỉ đành nói: “Lúc ta quen biết ngươi ngươi là nam, bây giờ nhìn ngươi cứ thấy là lạ…”
Đàn Chương mỉm cười, nhưng cũng không biến trở về.
Hai người chưa nói được mấy câu đã bị tách ra, đưa về những nơi khác nhau. Nay Đàn Chương đã trở thành thái tử phi thật, vào ở trong tẩm cung của thái tử phi, chỉ đợi ngày lành tháng tốt rước vào điện thái tử, thành thân với Kê Thanh Bách.
Lễ thành hôn của vị thái tử duy nhất, thập lý hồng trang hoàng đế và hoàng hậu dặn dò Lễ bộ chuẩn bị nhiều không chỗ để, còn có hoa rơi từ trên trời xuống, lá vàng rải khắp phố để dân chúng cũng có thể chung vui với thái tử.
Mùng bảy đầu tháng đúng là một ngày tốt, sáng sớm Kê Thanh Bách đã dậy tắm rửa thay quần áo, mặc hỉ phục thêu hình rồng vàng. Trước điện đã chuẩn bị sẵn ngựa cưỡi, phượng liễn, rèm chụp, sắc đỏ vui tươi.
Thái tử cưỡi ngựa mà đi, phía xa xa tầng mây vén ra ánh sáng, là mây ngũ sắc cát tường. Người trong cung ca hát nhạc mừng, tiên hạc ngậm mây bay tới, bay vòng quanh trên đầu đội ngũ trước dâu. Thái tử phi đội khăn voan, được người đỡ xuống đường. Chim hạc kêu lên ba tiếng, ma ma vui mừng hớn hở nói “Điềm lành, điềm lành!”.
Không biết vì sao Kê Thanh Bách bỗng dưng thấy khẩn trương, hắn thấy mỗi bước Đàn Chương bước đi, dưới chân y đều nở rộ một đóa sen. Kê Thanh Bách xuống ngựa, xoay người, khom lưng.
Đàn Chương nằm trên lưng hắn.
Mùi hương ngọt ngào quen thuộc lại xuất hiện, trong lòng Kê Thanh Bách như đang gõ trống ầm ầm, không biết vì sao trong mắt chợt lóe lên vẻ xót xa. Hắn cõng tân nương đi về phía phượng liễn, Đàn Chương ôm vai hắn, kề sát tai hắn nói nhỏ: “Cuối cùng chúng ta cũng làm phu thê một đời.”
Kê Thanh Bách hơi ngẩn người, không hiểu vì sao đối phương lại nói vậy. Hắn mấp máy môi lại không biết nên hỏi gì, cuối cùng chỉ đành nhẹ giọng “Ừ”.
Hắn cõng thái tử phi lên phượng liễn, sau đó cưỡi ngựa đi song song bên cạnh. Dọc đường vang dội tiếng pháo, tư lễ* hát “Đón phượng về tổ, trăm năm hòa hợp”, đoàn người khí thế cuồn cuộn diễu hành khắp phố, qua trưa mới trở về trong điện thái tử.
(*) Người tổ chức nghi lễ
Thái tử lại tự mình cõng thái tử phi vào trong tẩm cung.
Trên giường đã trải sẵn chăn hỉ đỏ, lăng la tơ lụa, đương nhiên còn có cả thùng con cháu. Kê Thanh Bách nghĩ tới chuyện trước đó Đàn Chương nói sẽ sinh con cho hắn, chỉ cảm thấy khó bề tưởng tượng.
Nước Tiêu tổ chức hôn lễ cũng không theo những quy tắc rườm rà kia, thiên tử thành thân cũng giống bá tánh bình thường, vào động phòng, vén khăn voan, sau đó chính là động phòng hoa chúc. Đợi từ buổi chiều tới buổi tối ngày hôm sau cũng là chuyện bình thường.
Lúc Kê Thanh Bách vén khăn voan, hắn còn căng thẳng hơn lúc đón dâu, đến khi vén lên rồi hắn lại không nhịn được bật cười.
Hiếm khi thấy Đàn Chương trang điểm đậm như vậy, đầu và mặt càng là ánh vàng lấp lánh. Y cũng không tỏ vẻ không kiên nhẫn, chờ Kê Thanh Bách vén khăn voan xong mới chậm rãi tháo từng món trang sức xuống.
Kê Thanh Bách thấy y tháo một lúc lâu mới tháo xong, hơi đau lòng nói: “Ngươi biến về đi thôi, dù sao bây giờ không có người khác.”
Đàn Chương không nói gì, y bấm quyết, lập tức biến về dáng vẻ vốn có. Chỉ là y còn đang mặc quần áo của nữ nhân, lúc này cơ thể thay đổi, lộ ra cảnh xuân trước ngực.
Kê Thanh Bách: “……”
Đàn Chương vươn tay về phía hắn: “Qua đây.”
Kê Thanh Bách vươn tay nắm lấy theo bản năng.
Đàn Chương hơi dùng sức ở cổ tay, kéo người ôm lên đùi.
“Điện hạ.” Đàn Chương ôm chặt hắn, chậm rãi nói: “Một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng.”
Lúc thái tử phát hiện bản thân bị đè ở dưới mới ý thức được hình như vị trí không đúng lắm.
Đàn Chương không cởi quần áo, gương mặt lại như trích tiên hạ phàm, sự kết hợp này tạo cảm giác vừa quái lạ vừa tình sắc.
Kê Thanh Bách đã cởi hỉ phục, hắn trần chuồng nằm trên giường, cảm thấy hơi ngại ngùng muốn lấy chăn che cơ thể, nhưng lại bị Đàn Chương nắm cổ tay.
… Nhìn kiểu gì cũng không giống chuyện người sẽ sinh con cho hắn làm.
Có lẽ Đàn Chương cũng biết hắn đang nghĩ gì, y cúi đầu cắn môi Kê Thanh Bách. Tư thế này khiến người nằm phía dưới không quá thoải mái, lúc Đàn Chương cứng rắn ép sát giữa hai chân hắn, hắn chỉ có thể dang rộng hai chân quấn lấy eo y.
Đàn Chương không cởi váy tân nương, chỉ vén váy lên, phía dưới tình dục cuồn cuộn, dán vào sườn trong đùi Kê Thanh Bách.
Trên giường có dầu bôi trơn mà người hầu đã chuẩn bị sẵn, có lẽ là chuẩn bị cho thái tử phi dùng. Thái tử có bổ đôi đầu cũng không nghĩ tới cuối cùng người dùng nó lại là hắn.
Cảm giác hậu huyệt mở rộng không dễ chịu gì, bên dưới Đàn Chương cũng không chịu yên phận, vờn nhẹ ở xung quanh, y khàn giọng nói: “Thả lỏng chút.”
Kê Thanh Bách thở hổn hển, hơi tủi thân nói: “Ngươi còn nói sẽ sinh con cho ta.”
Đàn Chương hơi khựng lại, hình như y còn cười khẽ: “Em bé nhân sâm nặn là ra, ngươi muốn mấy đứa? Giống ngươi hay giống ta đều được.”
Kê Thanh Bách luôn cảm thấy lời giải thích này vừa hoang đường vừa quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã từng nghe ở nơi nào.
Dầu bôi trơn làm hậu huyệt trở nên ẩm ướt, Kê Thanh Bách vươn tay ôm cổ Đàn Chương, y cũng không khách khí, lập tức nâng eo tiến vào.
Ban đầu Kê Thanh Bách còn có thể nhịn không kêu ra tiếng, sau khi Đàn Chương di chuyển mạnh hơn, hắn cũng không nhịn được nữa.
Cả cái giường rung chuyển khá mạnh, hai chân Kê Thanh Bách run rẩy, cái lắc trên cổ chân lại vang lên không ngừng.
Âm thanh đó khiến người ta nóng tai ngứa lòng, Kê Thanh Bách xấu hổ co quắp ngón chân, từ mặt đến trước ngực hắn vẫn luôn đỏ bừng.
Đàn Chương cúi đầu dỗ dành bên tai hắn.
Kê Thanh Bách lắc đầu, trong tiếng rên rỉ còn lẫn cả nghẹn ngào.
Đàn Chương lại cười nhẹ, ôm hắn đổi thành tư thế ngồi thẳng, khiến y có thể đi vào sâu hơn. Kê Thanh Bách khóc nức nở, không thể làm gì khác là ôm càng chặt người trước mặt.
Tiếng chuông ngắt quãng vang lên suốt đêm, đến khi ánh ban mai hé lên ở chân trời mới dừng lại. Lúc người hầu bưng bữa trưa tới lại là thái tử phi ra ngoài bê thức ăn.
Vì vậy ngày hôm sau, một vài chuyện “Cung đình bí sử” giữa thái tử và thái tử phi lại bắt đầu truyền ra ngoài.