Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 3 - Chương 75




Thành thân với thần tiên ở nhân gian nghe như chuyện không thể thành thật, nhưng Kê Thanh Bách vẫn không nhịn được nghĩ nhiều hơn. Hiện giờ nước Tiêu rất hùng mạnh, dân chúng cũng cởi mở, nhà đế vương cũng như dân thường, không có nhiều quy tắc tôn ti như vậy. Hắn có thể làm thái tử ung dung tự tại cũng do nhờ phúc của thời thái bình.

Đế vương ở hành cung thoải mái hưởng thụ, không dẫn theo nhiều người hầu. Kê Thanh Bách và Lục Trường Sinh cả ngày săn bắn nghịch tuyết, cũng không gấp gáp lo chuyện thái tử phi. Hoàng đế và hoàng hậu thì lại nhọc lòng hơn cả chính chủ, lén mời cao nhân tới bói quẻ. Sau khi Kê Thanh Bách biết chuyện thì lo lắng không biết Đàn Chương có bị phát hiện hay không. Ai ngờ không có kết quả, cao nhân không bói ra.

Hươu và gấu săn được ban ngày đều chất đống trước điện của thái tử. Kê Thanh Bách để các cung nữ ủ rượu, uống mấy ly với Lục Trường Sinh. Đến tối Lục thư đồng ngủ ở điện bên, mình Kê Thanh Bách ngồi dưới hiên uống rượu. Bên người lò sưởi ấm áp, hắn uống mà chóp mũi đổ mồ hôi, không nhịn được cởi giày ra.

Lần này Kê Thanh Bách không dám cởi tất nữa. Hắn uống rượu, phát hiện không biết từ khi nào, trời bắt đầu đổ tuyết, từng bông tuyết nho nhỏ lẳng lặng rơi xuống mặt đất.

Thái tử uống rượu khá giỏi, uống một bình rượu cũng chỉ hơi say. Kê Thanh Bách lắc bình rượu, nhìn ánh sáng le lói xuất hiện trong đêm đông tuyết rơi, một đóa hồng liên nở ra, hắn chớp mắt, tưởng bản thân nhìn lầm. Sắc đỏ trên nền tuyết trắng xóa cực kỳ bắt mắt, hoa sen nở hết đóa này đến đóa khác.

Đàn Chương dẫm lên hoa sen và tuyết trắng, chậm rãi bước đến trước mặt Kê Thanh Bách.

Bình rượu của Kê Thanh Bách lăn xuống đất, Đàn Chương cúi đầu nhìn, không tỏ vẻ gì, sau đó lại nhìn về phía chân thái tử.

Kê Thanh Bách líu lưỡi, vội vã nói: “Ta… hôm nay ta đi tất.”

Đàn Chương gật đầu: “Ta thấy.”

Y cúi đầu nhặt bình rượu của Kê Thanh Bách lên, hương rượu xen lẫn mùi hương ngọt ngào vờn quanh chóp mũi, Kê Thanh Bách đỏ bừng gò má, giống như rất say vậy.

Đàn Chương hơi cười: “Điện hạ uống say rồi?”

Kê Thanh Bách lắc đầu: “Không không… rượu này không say.”

Hắn nói xong lại có cảm giác như kiểu cố gắng giấu diếm mà vẫn bại lộ, không nhịn được lén nhìn Đàn Chương.

Người như trích tiên kia không nói gì, tuyết rơi xuống người y lại như không rơi, y như hòa mình cùng đất trời, vươn tay ôm lấy Kê Thanh Bách.

Thái tử chỉ cảm thấy người thần tiên vừa thơm vừa ngọt, khiến hắn đã say càng thêm say. Hắn nghĩ đến chuyện chọn thái tử phi trước đó, hô hấp cũng trở nên nóng bỏng.

Đàn Chương đặt người lên giường, ngẩng đầu lên thì thấy Kê Thanh Bách đang mê mẩn nhìn y.

“Nếu ta vẫn không chịu phi thăng, ngươi sẽ thế nào?” Kê Thanh Bách không nhịn được hỏi.

Đàn Chương bình tĩnh nói: “Điện hạ ở đâu, ta ở đó. Trăm năm nhân gian mà thôi, ta chờ được.”

Kê Thanh Bách cắn môi, nói nhỏ: “Nếu đã vậy, vì sao ngươi không chung sống cùng ta hết cuộc đời này?”

Đàn Chương hơi ngẩn người, y bỗng cười khẽ: “Điện hạ muốn ta gả cho ngài?”

Kê Thanh Bách căng thẳng nói: “Cũng… cũng không phải.” Hắn chột dạ nói: “Thì ta sắp phải chọn phi tử mà… nhưng ta lại không nhìn trúng ai…”

Đàn Chương cởi tất của thái tử, cái lắc trên cổ chân hắn reo nhẹ, phát ra tiếng “Đinh đang”. Kê Thanh Bách im lặng, xấu hổ đỏ cả tai, vội vã rụt chân về. Đàn Chương nắm mắt cá chân của hắn không buông, ngẩng đầu nhìn hắn bình tĩnh nói: “Điện hạ nhìn trúng ta sao?”

Kê Thanh Bách không chịu nói, gấp đến mức đỏ cả vành mắt.

Đàn Chương dùng một tay nắm cổ chân hắn, cúi người quỳ gối trên giường nhỏ. Y nghiêng nửa người đè lên người dưới thân, cười nhẹ nói: “Nếu điện hạ đã nhìn trúng ta, vậy đương nhiên là ta sẽ gả cho điện hạ, làm thái tử phi của điện hạ, sinh con cho điện hạ.”

Kê Thanh Bách: “……”

Thần tiên nói lời này quá đơn giản dễ dàng, cứ như chuyện đương nhiên vậy. Thậm chí Kê Thanh Bách còn tưởng hắn còn chưa tỉnh rượu, đang mơ đẹp, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Đàn Chương cũng không trông chờ hắn sẽ nói gì, y cúi đầu hôn dái tai thái tử.

Kê Thanh Bách sợ ngứa, né tránh nhưng lại bị Đàn Chương nắm cổ.

Đàn Chương cắn hai cánh môi hắn, Kê Thanh Bách bị đau nức nở kêu lên, nhưng lại không giãy giụa, ngoan ngoãn để y hôn.

Rượu phát huy tác dụng chậm, Kê Thanh Bách bị hôn thở hồng hộc, thở ra toàn mùi rượu.

Đàn Chương lại mỉm cười.

“Ngươi cười cái gì?” Kê Thanh Bách mơ màng hỏi. Hắn bị cởi y phục, nằm trong giường lăng la tơ lụa.

Đàn Chương vuốt ve tấm lưng trần như ngọc của đối phương, thấp giọng nói: “Phật không thể đắm chìm trong sắc dục, cần kiêng kị sắc dục, chặt đứt suy nghĩ xằng bậy.”

Kê Thanh Bách: “?”

Giữa trán Đàn Chương ẩn hiện một bông sen sáu cánh, y nói: “Điện hạ có biết, sắc dục của ta là điện hạ, suy nghĩ xằng bậy cũng là điện hạ.”

“Dù Vô Lượng thế gian này hủy pháp ấn của ta, diệt hồn phật của ta.”

“Ta cũng mãi yêu điện hạ.”

“Một lòng một dạ, đời đời kiếp kiếp.”

Ngày hôm sau Kê Thanh Bách tỉnh lại chỉ thấy cổ họng khát khô, đầu đau sắp nứt. Hắn nằm trên giường một lúc lâu, nhớ lại đủ chuyện xảy ra tối qua với Đàn Chương, trong lòng sóng xô dữ dội, rối rắm đủ đường, cong người bật dậy như tôm.

Ai ngờ còn chưa ngồi vững đã thấy Lục thư đồng quỳ dưới giường, nghiêm túc nhìn hắn.

Kê Thanh Bách: “……”

Lục Trường Sinh nhìn hắn một lúc lâu, sau đó lại chuyển mắt nhìn sang phía bên cạnh. Kê Thanh Bách cũng nhìn theo, chỉ thấy Đàn Chương ngồi trên giường la hán ngay bên giường hắn, đang thong thả uống trà.

Kê Thanh Bách rất ngạc nhiên: “Ngươi chưa đi?!”

Lúc Trường Sinh “Hừ” lạnh, quái gở nói: “Tự ý xông vào cấm cung là tội nặng, ta mà kêu lên thì ngươi chết chắc!”

Kê Thanh Bách lập tức nói: “Không được kêu!”

“……” Lục Trường Sinh rất tủi thân: “Điện hạ! Ngài bị hạ mê dược à! Con hồ ly tinh này tốt chỗ nào!? Trông ngươi chết mê chết mệt y kìa!”

Kê Thanh Bách còn chưa lên tiếng thì chỉ nghe “Cạch”, Đàn Chương đậy nắp chén trà lại, y nhìn Lục Trường Sinh, lạnh nhạt nói: “Sau này ta là thái tử phi của nơi này. Ngươi phải tuân theo quy tắc, gọi ta là ‘Nương nương’.”

Kê Thanh Bách: “……”

Lục Trường Sinh: “……”

Đời này Lục thư đồng chưa thấy thần tiên nào mặt dày vô sỉ như vậy. Càng đáng hận là không hiểu sao thái tử bị y mê hoặc tâm trí, còn muốn thành thân với nương nương hồ ly tinh này thật!

Đàn Chương gặp gia đình đế vương người ta cũng không câu nệ gì. Y ngồi cạnh Kê Thanh Bách, dáng vẻ nhàn hạ, giống như hoàng đế hoàng hậu tới bái kiến y vậy.

Nếu đã là “Cơ duyên” của thái tử, lại là thần tiên, hoàng đế và hoàng hậu cũng không dám đắc tội y. Chỉ là vừa nghĩ đến việc con trai mình lại muốn thành thân với nam nhân, dù là ai thì vẻ mặt cũng không mấy dễ chịu.

“Dù sao chuyện thành hôn của thái tử cũng là chuyện quan trọng của cả nước.” Thế nào thì hoàng đế cũng là vua của một nước, cho dù đối phương là thần tiên thì ông cũng không thể quá yếu thế: “Chuyện mừng cả thiên hạ, không thể như một trò đùa vậy được.”

Kê Thanh Bách cau mày, đang định phản bác thì Đàn Chương ngồi bên cạnh tay trái kết ấn, phù, đột nhiên thay đổi vẻ bề ngoài.

Đừng nói là thái tử, ngay cả hoàng đế và hoàng hậu đều trợn tròn mắt, Lục Trường Sinh còn há miệng, chỉ tay vào Đàn Chương không nói được câu nào.

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mặt khẽ khom người, nhưng giọng nói vẫn là giọng gốc của Đàn Chương.

“Mùng bảy tháng sau là ngày lành tháng tốt, thích hợp tổ chức hôn lễ của ta và điện hạ, từ đây đằm thắm trăm năm.”