Võ tu có bốn cảnh giới, lần lượt là: Sơ, Nhã, Tông, Huyền. Tu vi trên Huyền Cảnh có thể phi thăng thành tiên, có được tuổi thọ rất dài.
Không nói phi thăng khó tới đâu, mà chỉ đột phá cảnh giới thôi cũng có ít người làm được. Người giống Kê Thanh Bách, tuổi còn trẻ đã đột phá Huyền Cảnh, cả thiên hạ cũng chẳng tìm được năm người.
Kê Thanh Bách cảm thấy trận pháp lấy máu nuôi này vô cùng tàn nhẫn ác độc, chỉ có kẻ tâm thuật bất chính*, vì cái lợi trước mắt mới dám dùng trận pháp này để tăng tu vi. Tuy đối phương có một đống người, nhưng chỉ có một người đột phá cảnh giới, cao nhất cũng chỉ tới Nhã Cảnh.
(Tâm thuật bất chính: Người có suy nghĩ, mưu đồ xấu xa.)
Võ tu cưỡi trên lưng lợn rừng cũng biết cảnh giác, gã nhận ra thân phận đệ tử phái Nguyệt Thanh của Trường Sinh, chắp tay nói: “Hóa ra là tiền bối phái Nguyệt Thanh. Không biết ngài tới nơi nhỏ bé như trấn Tùng Linh này có việc gì?”
Kê Thanh Bách lười nói nhiều, nhưng lại nghe Trường Sinh đứng sau lưng tức giận nói: “Các ngươi bày trận pháp này muốn làm gì?!”
Gã cười giả lả nói: “Tiểu sư phụ đừng để con yêu quái này lừa, nó là Kim Diễm Sí Phượng vạn năm luân hồi, yêu quái cực ác. Một khi thả nó ra, nó sẽ gây hại cho chúng sinh.”
Trường Sinh tức giận, định lên tiếng phản bác thì mũi kiếm của Kê Thanh Bách bỗng dưng động dậy, hắn lạnh lùng nói: “Lấy máu Kim Diễm Sí Phượng để tăng tu vi, chuyện các ngươi làm thì tốt hơn chỗ nào?”
Hắn nói chuyện không hề khách khí, vẻ mặt của đối phương đương nhiên trở nên nhăn nhó khó coi.
Từ xưa tới nay, tà thuật dùng máu yêu quái nuôi trận pháp không hiếm lạ gì, nhưng nó luôn bị danh môn chính phái khinh thường. Nhất là yêu quái cấp độ Thánh Yêu như Kim Diễm Sí Phượng, vừa bước vào luân hồi không khác nào một tờ giấy trắng, không biết thiện ác. Một khi bị kẻ có ý xấu bắt để luyện trận, vậy chính tạo nghiệp quả. Nếu mấy năm sau Thánh Yêu không chết, nhất định sẽ nhập ma, khiến sinh linh đồ thán.
Đạo lý này, kẻ làm võ tu không thể không hiểu. Nhưng con người lòng tham không đáy, tâm ma khó trừ, vì tăng tu vi cho bản thân, ngay cả máu của Thánh Yêu cũng dám mơ ước, thì đương nhiên sẽ không quan tâm tới an nguy của chúng sinh trong thiên hạ.
Kê Thanh Bách đã nói vậy, rõ ràng là tỏ ý nhất định phải cứu đứa bé này.
Võ tu cưỡi lợn rừng sao chịu bỏ qua dễ dàng miếng thịt béo bở này.
Vì bảo vệ Trường Sinh, Kê Thanh Bách bày kết giới trước. Trường Sinh bế đứa bé lên lưng ngựa, lại bị mấy thôn dân cản đường.
“Không cần mềm lòng.” Giọng nói của Kê Thanh Bách truyền tới tai hắn ta rất rõ ràng: “Bọn họ đã sớm thông đồng với mấy võ tu kia làm việc xấu, không làm người nữa rồi.”
Một người đối phó võ tu tu vi dưới Tông Cảnh, không phải chuyện khó khăn gì với Kê Thanh Bách. Nhưng có lẽ là vì có máu của Thánh Yêu nên nhất thời bọn chúng cũng không bị yếu thế.
Vũ khí của gã cưỡi lợn rừng là một cặp chùy đồng, khi nó cọ xát trực tiếp với lưỡi kiếm của Kê Thanh Bách, thậm chí còn tóe ra tia lửa.
Kê Thanh Bách dùng hai ngón tay đỡ thân kiếm, lùi về sau hai bước, sau đó lại xông lên, mục tiêu của hắn là vật cưỡi của đối phương. Con lợn rừng rít lên đau đớn, sau đó bị hắn chém đầu ngay tại chỗ, cái đầu đầy máu rơi xuống mặt đất, gã cưỡi lợn rừng cũng lăn người xuống đất.
Hai võ tu khác lập tức xông lên, Kê Thanh Bách quét ngang kiếm, xoay người nhảy lên, đạp một kẻ bay ra xa. Chỉ trong nháy mắt đó, chùy đồng lại vung về phía đầu hắn, Kê Thanh Bách ngửa người về phía sau, mũi chân đá văng chuôi chùy.
Trong gió bỗng dưng truyền tới một mùi hương kỳ lạ.
Kê Thanh Bách cảm thấy khác thường, lập tức bế khí, các võ tu khác cũng biến mất không thấy bóng dáng. Sương mù không biết nổi lên từ đâu, tầng tầng lớp lớp che đi tầm nhìn.
Tai hắn càng lúc càng ù nặng, Kê Thanh Bách lắc lắc đầu, ánh kiếm lóe lên, vai trái của hắn bị đâm một kiếm.
“……” Kê Thanh Bách bịt vết thương lại, khẽ nhíu mày.
Loại độc có thể khiến người khác điếc tai này, Kê Thanh Bách cũng biết vài loại. Cũng may là hắn hít không nhiều, qua mấy ngày sẽ tự động hồi phục. Nếu đổi lại là người khác thì điếc tai chỉ là bước đầu, sau này còn thất khiếu chảy máu, chết vì độc tố phát tác.
Mấy võ tu này phối hợp rất ăn ý, hẳn là đã dùng cách này giết không ít người. Kê Thanh Bách không dám coi thường, hắn lấy pháp bảo càn khôn trong tay áo ra sử dụng.
Hắn ở ngoài sáng địch ở trong tối, dù pháp bảo có thể xua tan sương mù dày đặc thì đối phương cũng có thể thừa dịp đánh lén. Kê Thanh Bách cúi đầu nhìn vết thương bị đâm trước đó, đúng là miệng vết thương đã chuyển sang màu đen.
Đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi, Kê Thanh Bách khinh thường nghĩ. Không đánh lại thì dùng độc, còn kém cỏi hơn cả đồ đệ hắn!
Oán trách thì oán trách, nhưng lúc này nhất định không thể ham chiến để thời gian kéo dài. Kê Thanh Bách chưa đợi sương mù dày đặc tan hết, khóe mắt chợt lóe, ánh kiếm bùng lên, đâm vào một tên võ tu.
Đối phương vẻ mặt dữ tợn, mấp máy khóe miệng nói gì đó, nhưng Kê Thanh Bách mặt mày vô cảm, vì hắn vốn không nghe thấy gì.
Còn lại hai kẻ không biết đã trốn đi đâu, Kê Thanh Bách không dám lơ là cảnh giác. Rõ ràng là đối phương đang đợi độc trong người hắn phát tác, xem ra bọn chúng cũng rất kiên nhẫn.
Không biết Trường Sinh ở ngoài kết giới đã đi đâu, Kê Thanh Bách bấm tay tính toán, yên tâm.
Hai bên đều đang kiên nhẫn chờ đợi.
Kê Thanh Bách nín thở, tập trung tinh thần, đang muốn ép độc ra ngoài trước, thì không ngờ hình như đối phương cũng có pháp bảo gì đó, sương mù lại bắt đầu dày lên.
Đúng là còn khó giải quyết hơn đám lão già ở đại đường, Kê Thanh Bách mặt mày tối sầm, hắn vây nửa số độc đã ép ra ở gần tâm mạch, mạnh mẽ đè nén ngụm máu sắp phun ra xuống, lần nữa cầm kiếm lên.
Cũng may lần này đối phương mất kiên nhẫn trước hắn.
Chùy đồng lại va chạm với thân kiếm, Kê Thanh Bách cong eo, mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng kẻ đó.
Đối phương khiếp sợ, cúi đầu chết lặng nhìn thanh kiếm đang dính máu. Kê Thanh Bách đá văng chùy đồng, khom người lục soát quần áo của kẻ đó. Không tìm thấy thuốc giải thì vẻ mặt lại khó coi hơn.
Võ tu còn lại bị hắn bắt sống. Hắn không nghe được, đương nhiên không hỏi được tung tích của thuốc giải, chỉ có thể trói người lại ném sang một bên.
Kê Thanh Bách do dự một chút, cuối cùng vẫn không thu hồi kết giới. Hắn không muốn để Trường Sinh lo lắng, tiếp tục ngồi xếp bằng chuẩn bị ép độc ra.
Máu trong cổ họng không đè xuống được nữa, “Phụt” bị hắn phun ra ngoài.
Hình như võ tu bị trói đang chửi rủa gì đó, Kê Thanh Bách giỏi tĩnh tâm, tập trung ép độc ra ngoài.
Mấy loại độc tính đan xen giày vò, Kê Thanh Bách cắn răng, lục phủ ngũ tạng đều rất đau đớn.
Không thể tiếp tục như vậy, Kê Thanh Bách phân tâm nghĩ. Hay là tự hủy 60 năm tu vi, liều mạng ép độc ra ngoài…
Đang lúc suy nghĩ hỗn loạn, Kê Thanh Bách bỗng dưng mở to mắt, không biết kết giới của hắn đã bị phá từ lúc nào?!
Có người ngồi xuống ở phía sau, hai tay vuốt nhẹ sống lưng hắn, thế mà Kê Thanh Bách không thể nhúc nhích chút nào.
Pháp lực thuần khiết từ từ truyền vào sống lưng, nhát mắt hóa giải hết độc tố trong cơ thể. Kê Thanh Bách cảm thấy hai lỗ tai ầm vang, cả người khiếp sợ đổ mồ hôi lạnh. Đối phương không hề giải cấm chế quanh người hắn, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó bị người khác bế lên.
Hắn chúc đầu xuống dưới, bị người vác trên vai. Tư thế nhục nhã này chỉ có thể để hắn nhìn thấy đai lưng màu vàng của người nọ. Trường Sinh thì đang ngồi trên lưng ngựa, ôm đứa bé yêu quái kia trong ngực, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía người tới.
“Sư phụ ngươi ngất rồi.” Giọng nói của y lạnh lẽo như ngọc, đúng là trợn to mắt nói dối.
Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nói: “Cảm ơn đại sư ra tay giúp đỡ.”
Người đó không nói nữa, lại vác Kê Thanh Bách phóng lên lưng ngựa, đổi chiều ôm hắn vào trong ngực, nắm lấy gáy hắn: “Đừng lộn xộn.” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo dán sát tai hắn, giống như ẩn chứa ý cười, ung dung nói: “Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ lột da ngươi.”
Kê Thanh Bách: “……”
Đường đường là đường chủ đường Lung Nguyệt, võ tu Huyền Cảnh, tuy Kê Thanh Bách không được người người tôn sùng nhưng cũng được không ít người tôn trọng.
Dám đe dọa lột da hắn, cho tới giờ đây là trường hợp đầu tiên.
Có lẽ là do vừa thẹn thùng vừa tức giận, Kê Thanh Bách dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngất xỉu. Hình như đối phương cũng rất hài lòng về thái độ ngoan ngoãn nghe lời của hắn, lòng bàn tay vuốt ve gáy hắn lúc có lúc không.
Nửa đêm khó đi đường, Trường Sinh tìm một ngôi miếu đổ nát nghỉ tạm.
Vết thương của đứa bé kia cần được xử lý, Kê Thanh Bách cũng cần được chăm sóc. Trường Sinh bắt mạch cho hắn, ngẩng đầu lên thì phát hiện hắn đã mở mắt ra.
“Sư phụ?” Trường Sinh gọi hắn.
Kê Thanh Bách chỉ nhìn thấy hắn ta há miệng ra rồi lại khép lại, nhưng không nghe được gì. Vì thế hắn vươn tay ra, vẽ trên lòng bàn tay Trường Sinh.
Trường Sinh hiểu ra, cau mày nói: “Để con nghĩ cách.”
Kê Thanh Bách có thể đoán ra ý hắn ta, hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, lập tức nhìn thấy người đã vác hắn.
Vừa đúng lúc đối phương cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt ẩn chứa ý cười như có như không, nhẹ nhàng khóa hắn vào đáy mắt.
“Đây là đại sư Nam Mô.” Trường Sinh sợ hắn đề phòng nên chủ động giới thiệu: “Đại sư đi du ngoạn từ phía bắc tới đây. Tối nay nếu không có y ra tay thì e rằng độc của sư phụ khó mà giải được.”
Tên húy của Nam Mô, Kê Thanh Bách từng nghe nói tới. Tương truyền đây là võ tu đầu tiên đột phá Huyền Cảnh, nhưng đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi, giống như chỉ có trong truyền thuyết. Cho tới nay cũng chưa có ai từng nhìn thấy Nam Mô người thật mà còn sống trên đời.
E rằng người này đã sớm phi thăng thành tiên, Kê Thanh Bách hơi nghi ngờ. Mà nếu y vẫn còn cơ thể người phàm, thì ngoại hình này cũng quá trẻ tuổi.
Tuy rằng võ tu có tuổi thọ dài, nhưng còn chưa tới cảnh giới của thần tiên, sống cùng trời đất. Hiện giờ Nam Mô ngồi trong ngôi miếu đổ nát, lại như đang ngồi trong biển hoa ngát hương. Dung mạo của y quá tuyệt sắc, lại không giống người phàm, đẹp không gì sánh bằng.
Kê Thanh Bách mấp máy môi, nghĩ đến giọng điệu vừa đe dọa lột da mình của y, lời cảm ơn đến bên môi lại không nói ra ngoài.
Y nghiêm mặt, vẻ mặt lạnh tanh, dưới ánh nến đong đưa, trông giống vài phần Vô Lượng Phật trong ngôi miếu này.
Nam Mô mỉm cười: “Còn chưa hỏi tên họ tôn giả.”
Trường Sinh rất lễ phép, nghiêm túc viết lên lòng bàn tay Kê Thanh Bách.
Kê Thanh Bách rũ mắt nhìn, đầu ngón tay dính tàn hương, viết vài chữ lên mặt đất.
Nam Mô liếc nhìn, thấp giọng cười.
Kê Thanh Bách mặt mày vô cảm thu tay về, giấu đầu ngón tay vào trong tay áo.
Trường Sinh khó hiểu nhìn hai người, nhưng không nhìn ra cái gì nên đành thôi, chỉ có thể quay qua chăm sóc đứa trẻ kia.
Kê Thanh Bách nhắm mắt lại, đang định nghỉ ngơi trong chốc lát thì đột nhiên một mùi hương thanh mát nhè nhẹ bay tới chóp mũi.
“……” Kê Thanh Bách mở mắt, vẻ mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm Nam Mô gần như dán lên người hắn.
Người tới không hề có ý lùi về sau, ánh mắt dừng trên mặt hắn.
Nam Mô hé miệng, Kê Thanh Bách không nghe được bất cứ âm thanh nào, nhưng hắn mơ hồ nhìn ra khẩu hình.
Hình như là “Thanh Bách”.