Kê Thanh Bách có hơi chóng mặt đau đầu, hắn cứ cảm thấy hắn đã nghe thấy lời này ở đâu đó. Trong phòng ánh nến leo lắt, Phật Tôn nằm trên giường lại như nhuốm màu dục vọng, vô cùng quyến rũ.
Đàn Chương nói xong cũng không thúc giục hắn. Kê Thanh Bách bình tĩnh lại rồi nhưng vẫn cứ lo lắng cho sức khỏe của y nhiều hơn, thế nên hắn đến gần y hơn hỏi: “Tiểu lang quân thấy đau ở nơi nào trên ngực?”
Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy cổ tay chợt lạnh, lang quân nắm tay hắn, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm mặt hắn.
Tai Kê Thanh Bách dần dần đỏ lên.
Đời này Phật Tôn thật sự quá trẻ tuổi. Kê Thanh Bách quan sát gương mặt của tiểu lang quân, phân tâm nghĩ. Tuy rằng ngoài nhân giới ra, các giới khác không chịu ảnh hưởng của thời gian hay vạn vật thay đổi. Vạn năm trên Phật Cảnh, gương mặt của Đàn Chương chưa từng thay đổi, nhưng lúc này vẫn có nét khác biệt.
So ra thì, Kê Thanh Bách cứ cảm thấy đời này hắn đã là một cành củi khô, khó mà gặp xuân đâm chồi nảy lộc.
Đương nhiên, với cảnh giới thượng thần của hắn, cực kỳ không nên nghĩ như vậy.
Kê Thanh Bách cảm thán trong lòng, không thể ngờ rằng hai đời xuống nhân giới làm người, thế mà hắn cũng trở nên lo được lo mất.
Hai người nhìn nhau chăm chú, nhất thời không ai nói gì. Dưới ánh nến mờ mờ, Kê Thanh Bách rũ mắt, đôi mắt dài như lá liễu hơi híp lại. Có lẽ là do đã có tuổi, trông hắn hơi mảnh khảnh, khóe mắt còn có nếp nhăn mờ, đúng là rất mẫu mực và phong lưu.
Tiểu lang quân nhất thời mê mẩn, cho đến khi phương trượng vươn tay đè lại đầu vai y.
Lúc đứng xa Kê Thanh Bách không thấy rõ, tới gần mới phát hiện, hình như vết thương ở bả vai Đàn Chương đã được xử lý lần nữa rồi nhưng không biết vì sao vẫn còn rỉ máu, máu dần dần thấm ra bên ngoài.
“Vì sao không nói gì?” Kê Thanh Bách nhíu mày, nhỏ giọng than “Bảo sao tiểu lang quân cảm thấy đau.”
“……” Đàn Chương nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Kê Thanh Bách coi y như trẻ con, xuống giường lấy thuốc xử lý tốt vết thương cho y, sau đó còn săn sóc giúp y mặc quần áo nghiêm chỉnh.
Đàn Chương chán nản nằm trên giường, thấy Kê Thanh Bách muốn đứng dậy thì y vội vã vươn tay túm lấy hắn.
Kê Thanh Bách bị túm chặt áo thì hơi ngạc nhiên: “Tiểu lang quân?”
Đàn Chương mấp máy môi hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Kê Thanh Bách giải thích: “Bần tăng rót chén nước.”
Đàn Chương mím môi không nói gì nhưng không buông tay ra. Kê Thanh Bách nhìn thẳng vào mắt y trong chốc lát, sau đó lại bất đắc dĩ mỉm cười: “Tiểu lang quân không cần lo lắng, bần tăng không đi là được.”
Hơn nửa đêm, cửa bị khóa, thật ra hắn muốn chạy cũng không chạy được. Chân thân của hắn là một con heo vòi, tối đến phải ngủ, làm hòa thượng cũng sẽ buồn ngủ. Dù sao đời trước hắn đã ngủ cùng y lâu như vậy, đời này ngủ một đêm cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Nếu đã nghĩ thông thì Kê Thanh Bách không cần phải rối rắm gì thêm nữa. Hắn không cởi áo cà sa, nằm ở ngay mép ngoài giường, xoay mặt về phía tiểu lang quân, ngáp ngủ.
“Bần tăng thất lễ.” Kê Thanh Bách sợ đè trúng chân Đàn Chương, lấy chăn ngăn giữa hai người.
Đàn Chương nhăn mày, y như nghẹn một cục tức ở ngực, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Phương trượng không cần đề phòng ta như vậy.”
Kê Thanh Bách sửng sốt, bật cười nói: “Bần tăng sợ bần tăng ngủ không chịu nằm im, đè lên chân tiểu lang quân.”
Đàn Chương liếc hắn, không cam lòng nói: “Chân của ta cũng không vô dụng như vậy.”
Kê Thanh Bách chớp mắt, cho rằng bản thân lại nói sai điều gì, thế nên hắn chỉ có thể nhắm mắt ngậm miệng, nằm im.
Khi cơn buồn ngủ xông tới, Kê Thanh Bách mơ màng cảm thấy hình như hắn bị người khác nắm tay, hắn cũng nắm lại theo bản năng. Sau đó giống như đã được yên lòng, nặng nề chìm vào trong mộng.
Là thượng thần Mộng Mô, thật ra bản thân Kê Thanh Bách rất ít khi nằm mơ.
Hắn là thần tạo giấc mơ, thú ăn giấc mơ, nếu không thì vạn năm trước cũng sẽ không bị Phật Tôn nhìn trúng, được gọi vào Phật cảnh để tẩm bổ thần hải cho y.
Vô lượng Phật cai quản thiện ác trong lục giới, muốn giữ cho linh đài trong sạch thuần khiết vạn năm đâu phải chuyện dễ dàng gì? Thế nên cần hắn ăn ác niệm giúp y, thúc đẩy cái thiện mới có thể duy trì đạo trong Vô lượng.
Thế nên Kê Thanh Bách hiếm khi phát hiện bản thân hắn cũng sẽ nằm mơ, trong lòng lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trong mơ hắn trở về đời trước, rừng mộc lan sau điện Ngự Lâm đang độ nở rộ, hoa rơi lả tả, hương hoa say lòng người. Kê Ngọc vẫn ngồi dưới tàng cây, ngẩng đầu ngắm hoa.
Lại chớp mắt, phía sau là Đàn Chương mặc long bào sẫm màu. Có lẽ là do hoàng đế vừa tan triều đã vội vã tới đây, trên vai còn khoác áo lông chồn trắng.
Kê Ngọc quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt, đã biến về ngoại hình của chính Kê Thanh Bách.
Hắn mỉm cười tươi với Đàn Chương.
Hoa rơi trên tóc hắn, Đàn Chương giúp hắn phủi đi.
Kê Thanh Bách nhất thời không phân biệt được đây là mơ hay thật. Hắn vươn tay sờ mặt hoàng đế, khi sắp chạm tới thì y lại biến thành tiểu lang quân mới chỉ 16 tuổi của kiếp này.
“Phương trượng” Tiểu lang quân ngồi trên xe lăn, nhìn hắn cười nhẹ “Ngươi là thần tiên, sao có thể già đi được?”
Y nói: “Trẫm nhớ rõ ngươi. Nếu ngươi tới, trẫm nhất định có thể nhận ra ngươi.”
Khi Kê Thanh Bách bừng tỉnh từ trong mơ, chỉ cảm thấy cả người toàn mồ hôi lạnh. Hắn hốt hoảng nhìn người bên gối, tiểu lang quân Đàn vẫn ngủ rất say, hô hấp đều đặn.
Kê Thanh Bách nhìn hắn một lúc lâu, sau đó lấy một tay che mắt, nhỏ giọng niệm “A di đà phật”.
Khi hắn muốn ngủ tiếp, làm thế nào cũng không ngủ được.
Trằn trọc một lúc lâu, Kê Thanh Bách dứt khoát ngồi dậy mới phát hiện tay còn lại của hắn bị Đàn Chương nắm. Hắn không biết làm sao, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gỡ ra, rón ra rón rén ra khỏi phòng.
Không biết cửa phòng mở khóa từ khi nào, Kê Thanh Bách dứt khoát nhân dịp trời còn chưa sáng hẳn trở về thiền phòng của hắn. Dọc đường đi có gặp được mấy tiểu sa di dậy sớm luyện công, may mắn là không ai hỏi nhiều.
Phương trượng có phòng kinh thư riêng. Sau khi Kê Thanh Bách trở về, chưa kịp thay áo cà sa đã ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, trước mặt đặt một quyển kinh.
Hiện tại hắn thật sự rất hối hận, còn về việc hối hận điều gì, trong chốc lát hắn cũng không rõ ràng.
Suy nghĩ xằng bậy mọc lan tràn, mọc lan tràn rồi. Kê Thanh Bách tuyệt vọng nghĩ, hắn tới giúp Phật Tôn độ bát khổ chúng sinh, đừng để đến cuối cùng bản thân cũng chìm sâu vào trong đó. Khi Phật Tôn lịch kiếp trở về, quên hết chuyện cũ thì hắn phải làm thế nào mới tốt đây!