Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 2 - Chương 35




Kê Thanh Bách thầm nghĩ, đây rốt cuộc là duyên phận gì.

Hắn nhớ rõ đời trước, khi Đàn Chương chết Lục Trường Sinh vẫn còn sống. Sau đó hắn ta bình an cáo lão hồi hương, về quê hưởng tuổi già.

Không ngờ rằng đời này thái y Lục vẫn làm nghề cũ, vẫn hầu hạ cùng một người…

Kê Thanh Bách lại nhìn người nằm trên giường.

Gương mặt này, quá trẻ… có lẽ còn chưa đến tuổi nhược quán (Tuổi 20). Hắn lại nghĩ tới tuổi tác đời này của hắn, cảm xúc hơi phức tạp.

Này cũng đủ để nên duyên cha con rồi, chắc không nên có tình yêu gì đó đâu nhỉ?

Lục Trường Sinh thấy hắn không nhúc nhích thì cau mày, lại sợ ảnh hưởng đến người đang hôn mê, chỉ nói nhỏ giục: “Ngây ra đó làm gì? Qua đây!”

Kê Thanh Bách hồi phục lại tinh thần, nhích gối tới phía trước vài bước, dựa vào mép giường.

Vẻ ngoài của Phật Tôn không thay đổi, vẫn là gương mặt có thể khiến lục giới chao đảo, nhưng khóe mắt không còn cái bớt hình hồng liên. Lúc này thiếu niên Phật Tôn nhắm mắt lại, gương mặt ốm bệnh, môi tím đen.

“Ồ?” Kê Thanh Bách nhận ra “Độc trường tình?”

Lục Trường Sinh giật mình trong lòng: “Ngươi biết độc dược?”

Kê Thanh Bách sâu xa liếc hắn ta, thầm nghĩ độc đời trước ngươi phối cho ta ta đều biết.

“Lang quân nhà ngươi trúng tên.” Kê Thanh Bách liếc nhìn đầu vai thiếu niên “Trên mũi tên có độc?”

Lục Trường Sinh vẻ mặt phức tạp, không ngờ rằng một hòa thượng trong núi sâu lại hiểu biết nhiều như vậy, hắn ta chỉ đành cắn răng gật đầu.

Kê Thanh Bách nhướn mày, đã hiểu.

Độc trường tình không đơn giản chỉ giải độc là xong, nó còn là một loại xuân dược chí mạng, người trúng độc, trong vòng hai tiếng đồng hồ, nhất định phải tằng tịu với nam nhân khác. Trong một năm sau đó, mỗi 7 ngày đều cần làm một lần. Đúng là một loại độc là vừa chết người vừa nhục nhã.

Bảo sao bọn họ lại tìm một hòa thượng xa lạ nơi hoang vu như hắn tới giải quyết chuyện này. Đám người này chắc chắn là chuẩn bị chờ hắn giải quyết xong phiền phức cấp bách này sẽ tiễn hắn về trời ngay.

Đoán thì đây có lẽ cũng là ý của Phật Tôn. Kê Thanh Bách đau đầu nghĩ, chuyện này cũng giống đời trước, cái tính coi mạng người như cỏ rác, giết người như ma này phải làm thế nào mới đỡ đây…

Chắc là Lục Trường Sinh cũng nhận ra Kê Thanh Bách đã hiểu được gần hết, nhất thời cả hai nhìn nhau đều cảm thấy hơi lúng túng.

Tuy hắn ta không nói trắng ra nhưng rõ ràng là bắt hắn tới để dập lửa, dập lửa xong còn bị người ta giết người bịt miệng, dù là ai cũng không thể chấp nhận sự thật này.

Nhưng hòa thượng này lại có vẻ khá bình tĩnh.

Kê Thanh Bách chắp tay trước ngực, niệm “A di đà phật”, cười với Lục Trường Sinh “Phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Bần tăng giải được độc này.”

Lục Trường Sinh: “Nhưng độc tình này…”

Kê Thanh Bách nói: “Không cần tằng tịu với nam nhân cũng có thể giải.”

Nói đùa, thần tiên hạ giới pháp lực có hạn, nhưng hắn cũng không phải loại thần hồn yếu ớt như đời trước. Tuy không thể khiến người chết sống lại, nhưng giải độc chẳng phải việc khó khăn gì.

Lục Trường Sinh nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Kê Thanh Bách chắc chắn như vậy thì vẫn đỡ lang quân nhà hắn ta dậy.

Kê Thanh Bách lấy một viên thuốc tròn nhỏ từ bên hông ra, ngoài trăm loại thảo dược, hắn còn cho thêm một ít pháp lực của hắn vào, sau đó đưa thuốc vào miệng thiếu niên.

“Thuốc này chỉ có thể giải độc một lần, hiện giờ bần tăng cũng chỉ có một viên.” Kê Thanh Bách dừng lại một chút, chắp tay trước ngực, nói nhỏ “Tuy chùa Đà Sơn nhỏ nhưng cũng có chỗ cho khách ở lại. Nếu các vị không chê thì có thể đến chùa ở một thời gian, cho bần tăng thời gian chế thuốc giải.”

Lục Trường Sinh nhất thời không biết làm sao, nhưng thấy lang quân nhà hắn ta uống thuốc xong thì vẻ mặt đã đỡ hơn trước nhiều thì rất ngạc nhiên. Hắn ta còn nhìn Kê Thanh Bách nhiều thêm vài lần.

Lục Trường Sinh trời sinh là kẻ say mê chế thuốc, tự nhận y thuật có một không hai, dù là chế độc hay chế thuốc đều có thể khiến người khác sống không bằng chết, cũng có thể cứu mạng người sắp chết. Bây giờ gặp người có thể giải độc trường tình, làm sao mà không ngứa ngáy trong lòng được.

Nhưng Lục Trường Sinh tự nhận là quân tử, đương nhiên sẽ không làm việc ép người giao ra phương thuốc.

“Hay là phương trượng chờ một lát.” Lục Trường Sinh ngẫm nghĩ, chân thành nói “Chờ tiểu lang quân nhà ta tỉnh lại rồi tính toán tiếp cũng không muộn.”

Bác Tĩnh dẫn theo một đám trẻ con chờ ở ngoài xe, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa lo lắng. Cậu bé rướn cổ muốn nhìn xem tình hình trong xe thế nào nhưng lại bị Phương Trì chắn tầm nhìn.

“Khi nào thì phương trượng của chúng ta ra ngoài?” Bác Tĩnh cả gan hỏi.

Dáng vẻ này của cậu bé giống gà con mới nở đang rướn cổ, Phương Trì liếc cậu bé, nói qua loa: “Sắp rồi.”

Bác Tĩnh phồng má, không tin gã lắm.

Phía xe ngựa truyền đến tiếng động, hóa ra là Lục Trường Sinh xuống xe. Phương Trì đặt một tay lên thanh đao bên hông, nhưng lại thấy Lục Trường Sinh xua tay.

Gã nhanh chóng bước tới, Lục Trường Sinh thì thầm vài câu với gã.

“Thiếu chủ tỉnh chưa?” Phương Trì híp mắt hỏi.

Lục Trường Sinh lắc đầu: “Tạm thời chưa tỉnh, hoà thượng kia đang ngồi gian ngoài chờ. Chỉ cần tiểu lang quân tỉnh, muốn chém muốn giết chẳng phải chỉ cần nói một câu sao.”

Phương Trì nhíu mày: “Nhưng thuốc giải…”

Lục Trường Sinh: “Chùa Đà Sơn ở ngay gần đây, hắn không chỉ có một viên thuốc giải, chúng ta lục soát là được.” Hắn ta dừng lại một chút, rồi lại hơi không đành lòng “Ngươi ta đều rõ tính của tiểu lang quân, sao ngài ấy có thể chịu bị trói buộc với người khác chỉ vì một liều thuốc giải. Hòa thượng kia chỉ có thể tự trách bản thân mệnh xui.”

Phương Trì im lặng trong chốc lát rồi quay đầu nhìn nhóm tiểu sa di, giật giật khóe môi, không nói gì.

Lục Trường Sinh vỗ vai gã, thản nhiên nói: “Tiểu lang quân không phải người mềm lòng.”

Kê Thanh Bách ngồi ở gian ngoài, cách một lớp bình phong cũng không nhìn rõ cảnh bên trong.

Lục Trường Sinh ngồi ngoài uống trà với hắn, chén trà ngọc bích được trạm trổ tinh xảo, hương trà lan tỏa bốn phía, khói nhẹ lượn lờ.

Kê Thanh Bách không thể nào giả vờ xa lạ với Lục Trường Sinh, không có chuyện để nói thì tìm chuyện để nói. Lục Trường Sinh lại cảm thấy rất kỳ lạ, sao hòa thượng này không hề sợ người lạ, ánh mắt nhìn hắn ta như nhìn người quen cũ, cứ luôn cảm thấy người này sẽ hỏi vài chuyện khó hiểu.

“Lục y đã thành gia chưa?” Kê Thanh Bách hỏi.

Lục Trường Sinh suýt sặc trà, hắn che miệng ho khan, rầu rĩ nói: “Còn chưa…”

Kê Thanh Bách thành khẩn nói: “Không vội, ngươi… nhìn qua giống người thành gia muộn.”

Lục Trường Sinh: “…..”

Đây là lời hay ý đẹp gì thế?!

Kê Thanh Bách: “Lang quân nhà ngươi tính tình không tốt lắm nhỉ? Thường xuyên nổi giận với ngươi sao?”

Lục Trường Sinh: “?”

Kê Thanh Bách ra vẻ rất hiểu hắn ta, tự ý nói: “Ngươi không cần để trong lòng, sau này y sẽ tốt tính hơn, ngươi nhịn thêm một thời gian nữa.”

Lục Trường Sinh: “???” Hòa thượng này lảm nhảm cái gì thế? Chán sống thật rồi à!?

Hai người lại nói chuyện thêm một lát, đương nhiên gần như là Kê Thanh Bách đơn phương nói, Lục Trường Sinh nghe, hắn ta lúc thì trắng mặt lúc thì xanh mặt. Kê Thanh Bách cứ thế lảm nhảm dông dài, có lẽ là chính hắn cũng không chú ý đến, hắn nói: “Bình thường lang quân nhà ngươi không thích ăn súp lơ nhỉ? Thứ này tốt cho sức khỏe, ngươi nên khuyên y ăn nhiều một chút.”. Còn có cả đống lời tương tự, hắn cứ thế buột miệng nói ra.

Ngày thường Lục Trường Sinh không phải luôn lúc theo hầu chủ tử, cho nên vô thức hỏi: “Sao ngươi biết lang quân nhà ta không thích ăn súp lơ?”

Kê Thanh Bách chớp mắt, giờ hắn mới phát hiện ra bản thân nhất thời kích động nói lỡ lời.

May thay gian trong đột nhiên truyền tới tiếng ho khan, Lục Trường Sinh cũng mặc kệ Kê Thanh Bách có giải thích hay không, hắn ta lập tức đặt chén trà xuống, đi vào gian trong.

Không bao lâu sau, Lục Trường Sinh đi ra, vẻ mặt vô cảm. Hắn ta không nhìn Kê Thanh Bách nhưng lại bình tĩnh nói: “Phương trượng, lang quân nhà ta cho mời.”

Kê Thanh Bách đứng dậy, sửa sang lại áo cà sa, không biết vì sao lòng hắn lại bắt đầu thấp thỏm.

Hắn đi theo Lục Trường Sinh vòng qua bình phong, trên giường không có ai. Kê Thanh Bách đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe thấy tiếng bánh xe kẽo kẹt lăn trên sàn. Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một thiếu niên lang như hoa như ngọc ngồi trên xe lăn, tóc dài buông xõa, vẻ mặt tiều tụy.

Kê Thanh Bách ngơ ngẩn nhìn y.

Ánh mắt dần chuyển xuống đôi chân y.

Dung mạo của thiếu niên lang như được thêu lụa gấm, y hơi cử động, vuốt phẳng nếp gấp trên đùi, y hỏi: “Ngươi khóc cái gì.”

Kê Thanh Bách nghe y nói thì giật mình, hắn chậm chạp đưa tay lên sờ mặt, mới phát hiện gương mặt đã đầy nước mắt.