Hoàng đế nói ngực y đau, Kê Thanh Bách nhớ kỹ, cũng rất để ý.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải ngày thường hắn thi pháp chưa đủ cần cù, hai người dính nhau cả ngày như vậy mà sao Phật Tôn vẫn còn đau?
Sáng sớm tiễn Đàn Chương đi, Kê Thanh Bách biến trở về Kê Ngọc, ngồi khoanh chân trên giường chuẩn bị thêu túi tiền.
Khi nha hoàn bước vào còn tưởng bản thân hoa mắt rồi. Nương nương nhà nàng ta không chỉ thêu thùa vụng về mà còn lười nhác ngại việc, nay lại chủ động làm công việc thủ công thế này chẳng khác nào cây vạn tuế nở hoa, nằm mơ cũng khó mà mơ thấy cảnh này.
Bản thân Kê Thanh Bách cũng hiểu tay nghề của hắn đáng mấy xu, vừa xấu hổ lại khiêm tốn nhờ nha hoàn chỉ dạy.
Hắn thêu thêm một lát, rồi lại nghĩ đến việc tối hôm qua hoàng đế làm thế nào cũng không chịu ngủ hắn, không nhịn được than ngắn thở dài.
Hắn sợ hoàng đế thật sự không được….
Kê Thanh Bách xót lòng nghĩ, chắc là hoàng đế không thích ngủ nam nhân.
Nhưng lúc hắn làm Kê Ngọc cũng có thấy y hứng thú gì đâu…
Xem ra hoàng đế không được thật.
Kê Thanh Bách chắc luôn.
Túi tiền thêu rất sơ sài, Kê Thanh Bách thêu nửa ngày cũng chỉ thêu được viền ngoài. Qua buổi trưa trong cung đột nhiên vang lên tiếng chuông, hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thì nghe nha hoàn ở bên cạnh thấp giọng nói: “Quân đội đã trở về.”
Kê Thanh Bách hơi tò mò về quân sư họ Minh kia, nhưng không biết nên hỏi dò ai.
Ai ngờ nha hoàn bên cạnh hắn lại là vạn sự thông (1): “Tuy nói Minh tướng quân chỉ là quân sư nhưng lại là nhân vật mấu chốt nhất của thiết kỵ Nam Cương chúng ta. Nguyên Thiết quân gọi hắn là bất tử phượng, một đội Hoàn Vũ quân của hắn có thể đánh lại thiên quân vạn mã.”
(1) Vạn sự thông: Người biết rất nhiều chuyện.
Kê Thanh Bách nghĩ, vậy chẳng phải là được người người kính nể, công cao hơn chủ sao.
Nhưng xem thái độ của nha hoàn hắn thì hắn không cảm thấy vị tướng quân này có thể gây ra ảnh hưởng gì tới Đàn Chương, không lẽ hai người này quan hệ không tệ?
Nhớ tới giọng điệu hôm qua của Đàn Chương, Kê Thanh Bách lại không nghĩ như vậy. Hắn cảm thấy dù thế nào thì hắn cũng nên nhìn thử một lần. Nếu đối phương không phải là người thật thì phải đề phòng, tránh việc hắn ta ảnh hưởng đến mệnh số đời này của Phật Tôn.
Chỉ là nữ nhân trong hậu cung muốn nhìn mặt quan trong triều không phải chuyện dễ dàng. Cho đến khi hoàng đế trở về, Kê Thanh Bách cũng chưa nghĩ ra nên lấy lí do gì để gặp mặt đối phương.
Trước đó Đàn Chương đã nghe Tằng Đức nói Kê Thanh Bách đang thêu túi tiền, gã bày ra vẻ mặt nịnh nọt, miệng thì như được rót mật, không ngừng lải nhải: “Chắc chắn là nương nương thêu túi tiền cho ngài, hôm nay nô tài đã liếc mắt thấy rồi, đồ án uyên ương phối màu rất hài hòa đẹp mắt.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn gã không nói gì.
Tằng Đức tiếp tục uốn lưỡi nịnh nọt, khen lấy khen để: “Bệ hạ ngài chưa thấy đồ án nương nương thêu, nương nương thêu rất tập trung. Còn có tài nghệ thêu thùa nữa, nô tài thấy đúng là khéo tay hiếm thấy, dệt tố hóa cẩm!”
Thấy gã càng lúc càng khen quá đà, Đàn Chương không nhịn nổi nữa, lạnh lùng nói: “Ngươi còn không câm miệng trẫm có thể giúp ngươi khâu lại.”
Tằng Đức: “……”
Kê Thanh Bách đang tập trung thêu túi tiền trong điện Ngự Long đương nhiên không biết mấy chuyện này. Thật ra hắn cũng chẳng muốn thêu cái gì phức tạp, chỉ muốn làm đường may đẹp một chút. Sau khi thêu xong rồi, lúc ăn tối thì lấy ra cho Đàn Chương.
Hoàng đế cúi đầu nhìn mặt trên trống rỗng của nó, một cọng lông gà còn chẳng có chứ đừng nói gì đến đồ án uyên ương!
Kê Thanh Bách cho rằng y không thích nên xấu hổ nói: “Nhìn không đẹp lắm nhưng thật sự là thứ tốt, bệ hạ nhất định phải đeo trên người.”
Đàn Chương ngồi im không nhúc nhích, chỉ tách nửa bên chân ra nói: “Đeo cho trẫm.”
Kê Thanh Bách hớn hở ngồi xổm xuống, thắt túi tiền lên đai lưng cho y. Thắt rồi vẫn còn cảm thấy không yên tâm, bèn thi chú ở trên cho đảm bảo hơn.
Hiện giờ hắn vẫn còn trong hình dáng của Kê Ngọc, đột nhiên lại nghĩ đến việc tối qua, không nhịn được muốn thử nghiệm một chút. Thế nên hắn phình gan, ma xui quỷ khiến duỗi tay sờ soạng Đàn Chương.
Đàn Chương: “……”
Kê Thanh Bách ngó mặt ra từ dưới bàn, ngẩng đầu lên, rồi lại như sợ bị người khác nghe thấy, dùng ngữ điệu nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ không có cảm giác gì thật sao?”
Đàn Chương híp mắt, có lẽ là cực kỳ giận, y chẳng hề thương tiếc vươn tay nắm tóc sau gáy Kê Thanh Bách, cắn răng lạnh giọng ra lệnh cho người xung quanh: “Lui xuống hết cho trẫm.”
Tằng Đức tinh mắt lại nhạy bén, lập tức thúc giục mọi người nối đuôi nhau lui ra ngoài, để đế vương đế hậu “Ân ái”.
Kê Thanh Bách bị tóm đau, hắn nghe thấy giọng của Đàn Chương truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Biến trở về.”
Kê Thanh Bách nhịn đau, tủi thân biến về nam thân. Đàn Chương cuối cùng cũng giảm bớt lực tóm hắn, kéo hắn vào lòng.
“Ai cho phép ngươi sờ lung tung?” Đàn Chương vươn tay nắm cằm hắn, nhìn kỹ mặt hắn hỏi.
Kê Thanh Bách chỉ đành nói thật: “Ta sợ bệ hạ không được….”
Hắn còn chưa dứt lời Đàn Chương đã cắn môi hắn, vừa nhanh vừa mạnh, động tác như định chuẩn bị cắn rớt một miếng thịt của hắn. Kê Thanh Bách ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, đầu óc dần dần choáng váng.
“Trẫm không được chỗ nào, ngươi nói?” Đôi mắt đen như mực của y in hình khuôn mặt nhịn đến đỏ ửng của Kê Thanh Bách, bình tĩnh nói “Trẫm sửa.”