Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 1 - Chương 16




Tuy nói là bị cấm cung, nhưng Kê Thanh Bách vẫn sống rất thoải mái.

Hiện giờ Tằng Đức cung hắn như cung Bồ Tát, hắn ra ngoài đi dạo một vòng cũng có cả đoàn người theo sau như gánh hát. Đàn Chương thì ngày nào cũng lên triều, cần cù chấp chính, yêu thương con dân. Kê Thanh Bách còn nghe phong phanh, hình như Kê Minh bị tước không ít quyền hành. Bên ngoài luôn có người chực chờ để nhân cơ hội nói chuyện với hắn, nhưng hắn làm lơ đi, coi như không biết gì.

Nhưng mà tránh được mùng một không tránh được mười lăm. Trong cung ăn tết, theo quy tắc thì người nhà của người trong hậu cung đều được vào cung cùng tham gia yến tiệc. Hiện giờ Kê Ngọc được hoàng đế cưng chiều như vậy, Kê Minh chắc chắn sẽ nhân danh quốc trượng vào cung, Đàn Chương đương nhiên phải nể mặt.

Sáu tháng cuối năm Kê Thanh Bách được nuôi béo hơn hẳn, nhưng eo vẫn nhỏ. Hắn phát hiện dù Kê Ngọc có trưởng thành hơn nữa thì chỗ nên béo và chỗ không nên béo vẫn phân rất rõ ràng.

Điện Ngự Long và Mộng Yểm Các không giống nhau, phía sau điện trồng trúc giống như điện Thái Hòa. Kê Thanh Bách ra ngoài đi dạo vài lần thì cảm thấy nhạt nhẽo, không muốn ra ngoài nữa. Không ngờ mới mấy ngày sau nha hoàn lại dỗ hắn ra ngoài đi dạo, Kê Thanh Bách bị nàng ta quấn lấy chỉ đành nghe theo. Ra tới nơi lại phát hiện rừng trúc bị chặt hết từ bao giờ, đổi hết thành cây mộc lan.

Nếu thời tiết phương nam ấm áp, đến cuối năm là hoa mộc lan sẽ nở. Kê Thanh Bách vốn nghĩ rằng rời khỏi Mộng Yểm Các thì sẽ không thể nhìn thấy hoa mộc lan nữa, không ngờ rằng nay lại có thể nhìn thấy. Cánh hoa nửa đỏ nửa trắng mềm mại e ấp nơi đầu cành, Kê Thanh Bách ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu im lặng ngắm nhìn.

Đàn Chương bãi triều xong trở về trong điện, đi tới sau điện thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Tằng Đức không dám quấy rầy, chỉ nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh Kê Thanh Bách, đám người yên lặng lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.

Gần đây hoàng đế liên tục thưởng cho hắn rất nhiều đồ vật. Hôm nay ngoài bộ y phục Kê Thanh Bách đang mặc, hắn còn ôm bếp lò trong tay, dưới mông lót đệm, đều là đồ do Đàn Chương lựa chọn kỹ càng rồi đưa tới cho hắn. Chỉ là hắn thật sự không thích đeo trang sức, trên đầu hay cổ tay đều trống rỗng.

“Bệ hạ.” Kê Thanh Bách thấy Đàn Chương thì đứng dậy chào. Hôm nay có yến tiệc, hắn mặc bộ y phục nha hoàn chọn cho hắn, trước sau đều thêu hoa văn hình phượng hoàng.

Theo lý thì trước khi được sắc phong, Kê Ngọc vừa không phải chủ hậu cung, vừa không phải hoàng hậu, mặc phượng bào không hợp quy tắc. Thế nhưng Đàn Chương chỉ liếc mắt nhìn, không nói gì.

“Về thôi.” Hoàng đế cởi áo lông chồn ra khoác lên vai hắn “Ngày mai lại ngắm.”

Kê Thanh Bách mỉm cười: “Hoa nở nhiều quá, không thể ngắm hết được.”

Đàn Chương nắm tay hắn, niết nhẹ, quay đầu thản nhiên nói: “Dù qua bao lâu, ngày nào cũng ngắm, sẽ có ngày ngắm hết.”

Kê Thanh Bách ngây người, ý cười bên môi hắn dần nhạt đi, mím môi không nói gì.

Vì Kê Ngọc sợ lạnh nên địa long trong điện Ngự Long chưa từng dừng tỏa nhiệt. Đoàn người quỳ xuống tiếp giá, Kê Thanh Bách vừa tiến vào thì thấy một đống rương xếp thành hàng đang mở nắp, nha hoàn của hắn còn đang bận bịu giúp đỡ bày biện.

Tằng Đức tươi cười nịnh nọt nói: “Những thứ đồ này đều do bệ hạ chọn cho nương nương, nương nương xem thử xem?”

“……” Trong lòng Kê Thanh Bách cảm thấy khá phức tạp, không ngờ rằng có một ngày hắn lại có thể làm sủng phi.

Đàn Chương nhận khăn tay lau sạch tay, y ngồi trên giường la hán, chỉ về chỗ rương đó: “Ngươi lựa chọn vài món, số còn lại cứ để Tằng Đức cất giữ giúp ngươi.”

Kê Thanh Bách chỉ đành tiến lên chọn. Một rương trang sức, một rương vàng bạc ngọc ngà, còn có một rương chứa đủ món đồ kỳ lạ hắn chưa gặp bao giờ. Hắn làm thượng thần thanh tâm quả dục bao năm nay, núi vàng núi bạc trong mơ giờ lại ở ngay trước mặt, lấp lánh tỏa sán đến mức hắn cảm thấy hoa mắt.

Hoàng đế thấy hắn chọn mãi mà không chọn được, hơi mất hứng. Y tiện tay cầm một chuỗi hạt vòng lên, số còn lại để Tằng Đức cất.

…….Kê Thanh Bách đang hứng thú bừng bừng chọn lựa thì hơi xấu hổ thu tay lại.

Đàn Chương coi như không nhìn thấy, y rũ mắt nói: “Lại đây.”

Kê Thanh Bách ngoan ngoãn qua chỗ y.

Chuỗi hạt này chỉ là chuỗi hạt đàn hương bình thường, nhưng nếu đã do Đàn Chương tự tay chọn thì có đánh chết Kê Thanh Bách cũng không dám tháo ra.

Bữa cơm tất niên tổ chức ở điện Thái Hòa. Không biết hoàng đế cố ý hay vô ý, hai vị trí bên cạnh y, trái là thái hậu phải là Kê Thanh Bách.

Thế nên Kê Thanh Bách ngồi trên cao nhìn xuống vị phụ thân hờ của hắn, vì cách khá xa mà hắn không thấy rõ biểu cảm trên mặt Kê Minh.

Kê Minh cũng rất buồn bực, theo lý thì hiện giờ ông ta là quốc trượng mà ai ai cũng công nhận, gia yến nên được ngồi gần Kê Ngọc. Ai ngờ không chỉ không được ngồi gần mà còn cách rất xa, không nhìn rõ mặt mày. Kê Ngọc càng như không quen biết ông ta, suốt buổi yến tiệc chưa từng liếc mắt nhìn ông ta lần nào.

Ăn gia yến nghẹn tức như vậy, Kê Minh nhất định ăn không ngon miệng, trong lòng vừa khó chịu vừa không cam lòng. Nửa buổi hoàng đế nâng chén chúc mừng, Kê Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, ông ta đứng dậy nói: “Từ khi tiểu nữ vào cung đến nay, thần vô cùng lo lắng và bận tâm. Ngọc Nhi vốn ốm yếu, đợt săn bắn mùa đông vừa rồi lại bị cảm lạnh, thần thật sự không yên tâm, muốn tận mắt xem nhi nữ một phen.”

Hoàng đế mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, giọng nói dịu dàng: “Không phải Ngọc Nhi đang ngồi đây sao? Ái khanh muốn ngắm cứ ngắm, trẫm đâu ngăn cản ngươi.”

Kê Thanh Bách chớp mắt, hắn thẳng lưng ngồi rất ngay ngắn, thản nhiên để phụ thân hắn “Ngắm” hắn.

Kê Minh nghẹn suýt ói máu, ông ta quỳ gối dưới mấy chục bậc thang, có thể nhìn được cái gì!?

Đàn Chương nhẫn nại chờ trong chốc lát, sau đó lại rất tốt bụng hỏi: “Ái khanh ngắm xong chưa?”

Kê Minh: “……”