Nàng mờ mịt về nhà, ngồi phịch trên sofa. Nàng nên cười hân hoan sao? Lam Thủy Tiệp giống mụ đàn bà chanh chua, hắn cũng chẳng hạnh phúc như đã thể hiện. Đúng vậy, nàng nên vui vẻ! Hắn tự tay đẩy nàng đi mà chính hắn cũng không có hạnh phúc.
Điện thoại trong phòng reo liên miên, nàng đang đắm chìm trong suy tư mà không nghe thấy. Cúc Lan rón rén đẩy cửa bước vào nghe rồi kéo tấm màn kính đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng: "Tiểu thư, Lý phụ tá gọi từ bệnh viện tới bảo Đoàn tư lệnh muốn nói chuyện với chị."
Bấy giờ nàng mới có phản ứng, hít sâu một hơi và thấp giọng đáp: "Chị biết rồi, em ra ngoài trước đi." Cúc Lan lo lắng nhìn nàng vài lần rồi cáo lui.
Đoàn tư lệnh là ai, dĩ nhiên Cúc Lan rất tường tận. Năm xưa tiểu thư yêu hắn ta như thế, sau đó vì hắn ta mà sinh Trí thiếu gia, cũng vì hắn ta mà bỏ ra nước ngoài.
Lát sau nàng mới rời khỏi ghế đi tới kệ điện thoại cầm ống nghe, đập vào tai nàng là giọng nói lo lắng dồn dập của hắn: "Tĩnh Kỳ à… Tĩnh Kỳ… Tĩnh Kỳ à…" Đáy lòng nàng nghẹn cứng, chua xót, đau đớn, oán hận đều có đủ. Nàng lạnh giọng cắt ngang lời hắn: "Đoàn tư lệnh, xin ngài đừng gọi điện thoại nữa. Sau khi về Nam bộ, ngài muốn họp báo với tòa soạn ra sao thì tùy, chẳng liên quan gì đến tôi! Tạm biệt!" Phải nói là không bao giờ gặp nữa! Nàng và hắn vốn dĩ nên vĩnh biệt, nàng từ từ cúp điện thoại.
Ấy vậy mà điện thoại vẫn reo đến điếc tai… Nàng ngơ ngác đứng cạnh sofa. Người bên kia đầu dây dường như kiên nhẫn hơn nàng nhiều, liên tục gọi lại. Nàng cầm điện thoại cúp máy, nó vẫn cứ reo, nàng bắt rồi cúp…
Không biết qua bao lâu, cuối cùng điện thoại cũng ngừng reo… Nàng vẫn đứng bất động nhìn chiếc điện thoại.
Nàng đứng trong phòng không biết qua bao lâu, chỉ biết bầu trời dần dần tối. Cúc Lan nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy khay thức ăn vẫn còn y nguyên thì khuyên nhủ: "Tiểu thư, chị ăn một chút đi."
Nàng chẳng có cảm giác thèm ăn, đáp: "Thôi, em làm cho chị ly sữa nóng nhé!" Cúc Lan trả lời ‘vâng’ nhưng vẫn chưa lui ra, dường như đang ngập ngừng gì đó.
Nàng ngước lên hỏi: "Có việc gì vậy em?"
Bấy giờ Cúc Lan mới nói: "Tiểu thư, Lý phụ tá thân tín của Đoàn tư lệnh đang đứng ngoài phủ, anh ta muốn gặp chị."
Tay nàng khựng lại, ánh mắt thõng xuống, cất giọng lạnh tanh: "Chị không gặp, em kêu anh ta về đi."
Cúc Lan tuân lệnh: "Vâng! Em sẽ ra nói với anh ta."
Lát sau Cúc Lan bưng khay lên, bên trên có bình sữa bò, vài miếng bánh bích quy và ít đồ tráng miệng. Cúc Lan rót sữa ra ly đưa tới cho nàng, nói: "Tiểu thư, Lý phụ tá không chịu về. Anh ta… anh ta nói chiều hôm qua tới giờ Đoàn tư lệnh chưa ăn gì cả, thậm chí bệnh viện truyền dịch và chích thuốc cũng từ chối." Tay nàng hơi khựng lại, nhưng khôi phục rất nhanh. Hắn có uống thuốc hay không cũng chẳng liên quan gì đến nàng!
Cúc Lan quan sát sắc mặt của nàng chốc lát mới nói tiếp: "Lý phụ tá còn kêu em báo lại với tiểu thư… Anh ta bảo nếu chị không chịu tới bệnh viện gặp Đoàn tư lệnh, anh ta sẽ mời Tổng tư lệnh ra mặt." Lý Giới Tái thật láu cá, y còn lôi luôn anh cả vào. Nàng dĩ nhiên biết anh cả muốn duy trì hợp tác giữa hai miền Nam – Bắc, nếu Lý Giới Tái làm vậy sẽ gây khó dễ cho anh cả. Nàng không muốn ép buộc bản thân, cũng chẳng muốn gây căng thẳng với Đoàn Húc Lỗi. Nàng thở dài thườn thượt, nói: "Em mời anh ta vào đi."
Cúc Lan đưa Lý Giới Tái vào phòng khách. Hách Liên Tĩnh Kỳ ngồi trên sofa đọc báo, miễn cưỡng nói: "Lý phụ tá, có việc gì xin anh cứ nói thẳng!"
Lý Giới Tái cúi người hành lễ xong mới nói: "Thưa tiểu thư Tĩnh Kỳ, từ lúc cô đi tới giờ ngài ấy không chịu ăn uống và truyền dịch. Hiện nay sức khỏe ngài ấy rất kém, làm sao có thể cầm cự được?"
Nàng không ngẩng đầu lên mà thản nhiên đáp: "Anh thích nói đùa quá, Lý phụ tá! Tôi có tài cán gì mà khiến Đoàn tư lệnh bỏ ăn nhịn uống? Hơn nữa trong tình huống này, tôi đề nghị anh nên tìm bác sĩ…"
Lý Giới Tái vội giãy nãy: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ, cô biết rõ… Tư lệnh vì cô mới như thế… Ngài ấy bỏ mặc sức khỏe của mình chỉ vì muốn gặp cô… Mấy năm nay Tư lệnh sống ra sao, người khác mù mờ nhưng chẳng lẽ thị vệ thân tín như chúng tôi lại không rõ? Tư lệnh đem ảnh các người đi chơi ở Tây Sơn chưng trên đầu giường, ngày đêm ngắm nghía… Ngài ấy không yêu phu nhân, năm đó ngài ấy phải vâng lệnh của lão phu nhân và cựu Đoàn tư lệnh mà cưới cô ta… Tiểu thư Tĩnh Kỳ, tôi cầu xin cô, xin cô hãy tới gặp ngài ấy đi…"
Nàng tao nhã cầm ly sữa lên uống một hớp, sau đó cắt ngang lời của Lý Giới Tái: "Lý phụ tá, anh không cần giải thích nhiều, tôi không đi đâu. Xin anh hãy về thôi."
Lý Giới Tái lại cúi người hành lễ nói tiếp: "Tư lệnh bảo nếu tiểu thư Tĩnh Kỳ không chịu tới bệnh viện, ngài ấy sẽ tự mình tới phủ."
Hắn bỉ ổi như thế, có việc gì mà hắn chẳng làm được? Nàng đã sớm lĩnh giáo qua. Năm đó hắn không sợ gây nên cuộc chiến giữa hai miền Nam – Bắc, bắt cóc nàng và Đổng Mộ Huân tới Nam bộ. Vì vậy dù ngày mai hắn trở về, tuyên bố xóa bỏ chế độ đổi màu cờ thì nàng cũng không ngỡ ngàng. Trên đời này chẳng việc gì mà hắn không dám làm.
Nàng chầm rãi thả tờ báo xuống, nhìn Lý Giới Tái nói: "Đoàn tư lệnh muốn đi đâu thì đi, không liên quan tới tôi." Lý Giới Tái cũng hết cách, đành cúi chào xoay gót trở ra.
Đoàn Húc Lỗi nghe Lý Giới Tái kể xong, sắc mặt trầm xuống im lìm. Năm đó hắn hơn phân nửa vì oán trách nàng, non phân nửa vì mẹ và anh trai. Hồi ấy chỉ cần nàng nói một câu đừng cưới, chỉ cần nàng nói yêu hắn, thì tuyệt đối hắn sẽ không dễ dàng buông tay, càng không bao giờ đem nàng đổi bốn tòa thành gì đó.
Thế mà nàng im lặng… thậm chí những lúc hắn xuất hiện, nàng cũng phớt lờ hoặc xem hắn như vô hình hoặc chậu hoa… Ngay cả trong đêm đính hôn, nàng nằm dưới người hắn hòa quyện hưởng ứng, thở hơi như hương lan, khiến hắn say mê mất tự chủ, cũng chỉ vì muốn bỏ trốn, chỉ vì đánh lạc hướng…
Nếu nàng không yêu hắn, hắn còn cố níu kéo để làm gì? Ở Nam bộ, hắn muốn mẫu phụ nữ nào mà chẳng có?
Nếu nàng không yêu hắn, hắn cần gì phải yêu nàng nữa? Hắn dùng nàng đổi lấy bốn thành thị mà Nam bộ ngày đêm mong muốn. Từ nay về sau, chân trời góc bể vĩnh viễn không ngày gặp lại. Đúng vậy, lúc đó hắn cho rằng mình có thể làm được. Nàng đã hết yêu hắn, hắn còn níu kéo làm chi? Vô duyên vô cớ làm trò cười cho thiên hạ.
Thế nhưng nàng đi rồi, hắn cũng hoàn toàn trống trãi. Hắn ngày đêm điên cuồng tìm kiếm dấu vết nàng lưu lại trong nhà. Những lúc đó ngoài cơn say mèm, hắn không thể kìm chế bản thân đừng nhớ đến nàng.
Đúng! Hắn thừa nhận mình rất có lỗi với Lam Thủy Tiệp. Cưới nhau nhiều năm mà hắn chỉ cho nàng ta một cái hư danh Tư lệnh phu nhân. Hắn không yêu nàng ta, chưa từng có, một chút cũng chưa từng. Thậm chí cả nếm thử hắn cũng không bao giờ nghĩ tới. Vì vậy Lam Thủy Tiệp không chịu nổi cô đơn mà lang chạ với anh họ của nàng ta trước mặt hắn. Hắn cũng mắt nhắm mắt mở xem như chẳng hề hay biết.
Thị vệ thân tín Lý Giới Tái ba lần bốn lượt công khai ám chỉ, hắn chỉ thản nhiên nói: "Việc xấu trong nhà không thể vạch ra cho bên ngoài xem." Theo ẩn ý của bọn họ, đánh chết nàng ta cả trăm lần cũng chưa hả dạ. Nhưng hắn có quyền gì mà trách cứ? Hắn chẳng cho nàng ta điều gì, mọi thứ hắn đều dành cho người con gái mang tên Tĩnh Kỳ. Nàng rời đi, đem theo cả trái tim hắn.
Vì vậy lần này bất kể sử dụng cách gì, dẫu mất đi tất cả, hắn cũng không để vuột mất nàng lần nữa. Dù phải dùng mọi thứ ra đổi, hắn cũng đồng ý. Hắn chỉ cần có nàng…
Hắn ngước lên bình tĩnh ra lệnh: "Gọi điện cho tổng Tư lệnh đi."
Lý Giới Tái đi theo hắn đã lâu, trước giờ luôn nghiền ngẫm chủ ý của hắn. Y do dự nói: "Thưa Tư lệnh, thuộc hạ có vài câu chẳng biết có nên nói không?"
Dường như Đoàn Húc Lỗi đã biết y nói gì, liền khoát tay: "Khỏi."
Lý Giới Tái vẫn không cam lòng, nói: "Tư lệnh, nếu lỡ tổng Tư lệnh từ chối thì sao?"
Đoàn Húc Lỗi cười lạnh lẽo: "Anh ta dám từ chối à? Tôi lấy hợp tác của đôi bên ra áp chế, Hách Liên Tĩnh Phong có thể từ chối được sao?" Lý Giới Tái hoàn toàn im lặng.
Bầu không khí chìm vào yên ắng. Hồi lâu sau Đoàn Húc Lỗi quay qua cất giọng trầm thấp: "Giới Tái, những năm gần đây anh thấy tôi sống hạnh phúc sao?" Chừng ấy năm qua hắn chưa từng vui vẻ được một ngày. Mọi vui vẻ nhất đời hắn đều nằm tại miền Bắc, trong khu vườn nhỏ ở phủ Hách Liên. Khi đó có nàng mỉm cười ngọt ngào, có nàng dịu dàng săn sóc… nhưng hắn không biết quý trọng hoặc hắn không thể quý trọng. Khi đó hắn cho rằng mình có thể quên nàng… Nhưng trên đời nào ai thoát khỏi bàn tay nóng lạnh thất thường của số phận?
Lý Giới Tái lặng thinh. Những năm gần đây Đoàn Húc Lỗi ngày càng nghiêm khắc, y là cận vệ thân tín, dĩ nhiên hiểu rõ nhất. Nhưng y cũng không đi gọi điện thoại, mà lát sau mới nói: "Tư lệnh, bây giờ khuya rồi, chi bằng sáng mai chúng ta hãy gọi." Đoàn Húc Lỗi im lặng trầm ngâm.
Bỗng nhiên một hồi chuông lanh lảnh vang lên phá vỡ bầu không khí, Lý Giới Tái trợn mắt nhìn phía điện thoại vài lần mới đưa tay nhận lấy. Vừa nghe giọng nói bên kia đầu dây, sắc mặt y khẽ thay đổi và kính cẩn đưa cho Đoàn Húc Lỗi: "Tư lệnh, là điện thoại của Tổng tư lệnh."
Đoàn Húc Lỗi duỗi tay cầm điện thoại, trong lòng biết chắc có chuyện lớn xảy ra. Nếu không Hách Liên Tĩnh Phong tuyệt đối sẽ chẳng gọi điện vào giờ này: "Chào Tổng tư lệnh." Vẫn là giọng nói vững trãi như xưa của Hách Liên Tĩnh Phong, nhưng hắn nghe có điều gì đó gấp gáp: "Đoàn tư lệnh, mười phút trước bốn tỉnh biên giới báo tin, nước A đã bắt đầu một cuộc tập kích bất ngờ, mười hai giờ mười lăm phút sẽ phát động chiến tranh với nước ta…"
Hắn hơi kinh hãi: "Nhanh vậy sao?" Ban đầu hắn và Hách Liên Tĩnh Phong tính toán khả năng nước A tấn công là rất lớn, nhưng không ngờ lại mau đến thế. Chắc việc hắn bị ám sát lần này đã được nước A chuẩn bị từ lâu. Thương tích của hắn được tuyên bố với bên ngoài là còn hôn mê bất tỉnh, xem ra có kẻ muốn theo nước A nên bán đứng. Vì vậy mới có cuộc đánh lén trùng hợp này.
Phủ Tư lệnh miền Bắc, văn phòng làm việc của Hách Liên Tĩnh Phong.
Hách Liên Tĩnh Phong lịch sự nói: "Sức khỏe của cậu còn kém mà để cậu ngồi xe trở về miền Nam, thực sự là bất đắc dĩ. Nhưng dưới tình hình chiến đấu khẩn cấp thế này, nếu Nam bộ thiếu cậu trấn giữ thì e rằng lòng các tướng sĩ bất an."
Đoàn Húc Lỗi thản nhiên đáp: "Tổng Tư lệnh khách sáo rồi! Đây vốn là việc mà thuộc hạ phải làm. Miền Nam có hận nước thù nhà với nước A, lần này nếu họ đi ngược với công ước quốc tế, tự tiện phát động chiến tranh, tôi và các tướng sĩ Nam bộ nhất định chống lại kẻ thù, thề chiến đấu tới cùng."
Hách Liên Tĩnh Phong nói: "Đất nước chúng ta đã chia cắt lâu rồi, các thế lực trước kia đều tự ý tung hoành, mở chiến tranh hằng năm, binh lính, trang bị đều thiếu thốn. Mà nước A rừng vàng biển bạc, vũ khí tối tân, hơn nữa lần tấn công này họ đã lên kế hoạch từ lâu, còn chúng ta chưa có sự sắp xếp. Lần này cậu về miền Nam tham chiến, nhớ cẩn thận mọi chuyện."
Đoàn Húc Lỗi đáp: "Vâng, thuộc hạ sẽ cẩn thận." Lúc trước khi hai người thảo luận về cách bài binh bố trận, đã bố trí một số binh lực chủ chốt tại biên giới nước A. Ai ngờ nước A lại kiêu căng, bất thình *** h tiến hành tấn công mà không báo trước. Nhưng điều đó cũng phản ánh cuộc chiến lần này nước A đã nắm chắc, nếu không sẽ chẳng liều lĩnh như thế.
Hách Liên Tĩnh Phong nói tiếp: "Về phần nhân lực và vũ khí, nếu cậu có yêu cầu gì, tôi sẽ hỗ trợ hết sức."
Đoàn Húc Lỗi trầm mặc hồi lâu mới ngước lên nhìn Hách Liên Tĩnh Phong, chầm chậm nói: "Tôi có một chuyện muốn nhờ, hy vọng tổng Tư lệnh giúp đỡ."
Hách Liên Tĩnh Phong nhíu mày, hỏi: "Việc gì? Xin Đoàn tư lệnh cứ nói."
Đoàn Húc Lỗi vẫn nhìn Hách Liên Tĩnh Phong không nhúc nhích: "Tôi muốn cô ấy."
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng, Hách Liên Tĩnh Phong không ngờ Đoàn Húc Lỗi sẽ đưa ra yêu cầu này, hắn hoàn toàn ngỡ ngàng. Vài giây sau hắn mới lấy lại phản ứng, mở miệng: "Đoàn tư lệnh, điều này không thể!" Tĩnh Kỳ không phải là hàng hóa để hắn tùy ý giao dịch, huống chi Tĩnh Kỳ còn là đứa em gái mà hắn hết mực yêu thương.
Thực ra chuyện của Tĩnh Kỳ là điều tối kỵ giữa hai người. Dẫu sau khi đổi màu cờ, hai người gặp nhau nhiều lần nhưng họ chưa bao giờ nhắc chuyện ngày trước. Thế mà hôm nay Đoàn Húc Lỗi khơi dậy, chứng tỏ hắn ta đã chuẩn bị ngã bài với hắn.
Đoàn Húc Lỗi vẫn ngồi im trên ghế, chầm chậm hỏi: "Dù tôi từ chối tác chiến với tổng Tư lệnh, ngài cũng chọn câu trả lời này sao?"
Hách Liên Tĩnh Phong bình tĩnh đáp: "Dù Đoàn tư lệnh dùng cách này để đàn áp, tôi cũng khó mà đồng ý. Đất nước tồn vong là trách nhiệm của mọi người. Xin Đoàn tư lệnh hãy vì Nam bộ, vì nhân dân cả nước mà suy nghĩ. Máu chảy ruột mềm, hôm nay nếu miền Bắc của tôi bị tiêu diệt, kế tiếp sẽ đến Nam bộ các anh. Xin Đoàn tư lệnh hãy cân nhắc kĩ!"
Đoàn Húc Lỗi ngồi im tại chỗ, hồi lâu sau mới nói: "Nếu có cơ hội, tôi rất muốn được gọi ngài bằng một tiếng anh cả." Giọng điệu mang hàm ý hối hận, Hách Liên Tĩnh Phong im lặng nhìn hắn ta như đang soi xét kĩ. Đoàn Húc Lỗi đứng lên cam đoan: "Bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa."
Rõ ràng Đoàn Húc Lỗi yêu tha thiết Tĩnh Kỳ, có lẽ vì thế mà hồi đó sau khi ký tên đổi lấy bốn thành thị với hắn xong, suốt nhiều năm cũng không điều binh tới đồn trú. Có lẽ vì thế mà hắn ta còn giữ sợi dây chuyền gắn viên Đông châu của Tĩnh Kỳ. Hách Liên Tĩnh Phong biết em gái vẫn không thể tha thứ cho hắn ta. Mặc dù Tĩnh Kỳ trông hiền lành yếu đuối, nhưng tình cách trong cứng ngoài mềm, một khi đã quyết định việc gì, Tĩnh Kỳ rất khó thay đổi.
Hách Liên Tĩnh Phong lắc đầu, nói: "Việc này tôi quyết từ chối và không bàn bạc gì cả. Nếu Đoàn tư lệnh vì thế mà không điều binh đi chiến đấu, tôi cũng đành hết cách." Đoàn Húc Lỗi cứng đờ tại chỗ.
Hách Liên Tĩnh Phong thở dài, nói: "Năm xưa tôi cũng từng kiêu hãnh tự phụ, củng cố binh tướng miền Bắc đánh Tây bộ, thâu tóm Giang Nam, chống đối phía Nam, tung hoành chiến trường không địch thủ. Rồi khi cô ấy bỏ đi tôi mới biết, nếu thiếu vắng cô ấy thì dẫu chiếm được nguyên thế giới cũng lợi lộc gì? Một mình ngồi tít trên cao, được vạn người tôn sùng, kết quả cả người mình yêu vẫn không giữ nổi. Lúc đó tôi mới sực tỉnh, hóa ra gia đình quan trọng với tôi cỡ nào. Cho nên khi Tĩnh Kỳ muốn lấy cậu, tôi liền chấp nhận. Tôi không quan tâm cậu xuất thân ra sao, để ý địa vị cậu thế nào, tôi chỉ hy vọng cậu có thể yêu thương nó cả đời. Nhưng cậu thì sao? Cậu đã gây ra cho nó những gì?"
"Vì vậy dù hôm nay cậu từ chối cùng chiến đấu, tôi cũng quyết không đồng ý. Tôi – Hách Liên Tĩnh Phong, chỉ có một người em gái, nó không phải hàng hóa, không phải đồ vật để trao đổi. Tôi chỉ muốn nó sống vui vẻ hạnh phúc. Nếu nó không muốn gặp cậu, xin cậu đừng làm phiền."
Đúng vậy, Đoàn Húc Lỗi cười khổ sở. Hắn biết dù quyền cao chức trọng mà thiếu vắng nàng thì hắn cũng như người ‘đứng trên cao mà không chịu nổi giá rét’.[1] Bởi vì hắn hiểu, bởi vì hắn biết nên hôm nay hắn mới dốc sức một trận.
Đoàn Húc Lỗi từ từ nở nụ cười: "Nếu chính cô ấy đồng ý thì sao?" Hách Liên Tĩnh Phong lặng thinh thật lâu không nói gì. Tĩnh Kỳ và hắn ta dây dưa sâu xa như thế, ngoại trừ bản thân bọn họ ra, chẳng ai có thể tháo bỏ…
Đoàn Húc Lỗi lại hỏi thêm: "Tổng Tư lệnh, nếu Tĩnh Kỳ đồng ý theo tôi về Nam bộ, ngài sẽ tính sao?"
Hách Liên Tĩnh Phong trầm mặc một lát mới đáp: "Nếu Tĩnh Kỳ đồng ý, tôi cũng hết cách. Chỉ hy vọng cậu hãy hứa với tôi, đời này đừng phụ rẫy nó nữa. Nếu không đừng trách tôi xua quân đánh miền Nam."
Đoàn Húc Lỗi dường như yên tâm bật cười: "Một lời đã định." Có vẻ hắn ta chắc chắn Tĩnh Kỳ sẽ đi Nam bộ.
Hắn ta xoay gót rời đi, ra tới cửa thì đứng chào theo kiểu nhà binh: "Lần này từ biệt không biết bao giờ mới gặp lại, xin tổng Tư lệnh hãy giữ gìn sức khỏe. Các tướng sĩ Nam bộ chúng tôi nguyện sống chết cùng Tổng tư lệnh!"
Bây giờ là tiết giao mùa thu – đông, trời bên ngoài bắt đầu sáng sủa. Mặt trời xuyên qua từng đám mây, chiếu xuống dương gian đủ mọi màu sắc. Trong vườn hoa cúc, hoa hải đường nở rực rỡ, đảo mắt nhìn quanh cả khu vườn đều đua nhau khoe sắc. Ngọn gió lùa tới, khiến chúng đung đưa đẹp say lòng.
Trái tim hắn quặn thắt. Hồi ấy hắn cũng rảo bước vào phía sau phủ này lần nữa, từng lang thang bịn rịn. Đáng tiếc cảnh còn như cũ mà người con gái năm xưa nép vào lồng ngực hắn, cất lời nhỏ nhẹ dịu dàng đã sớm rời xa.
Hắn đẩy cửa đi vào thì thấy nàng đứng bên song cửa. Cách trang trí căn phòng đã thay đổi hoàn toàn, mọi thứ quen thuộc trong quá khứ đã không còn dấu vết. Chỗ nàng đang đứng là nơi ngày xưa họ đặt cây đàn dương cầm… Ngay góc kia đặt một cái bàn trà, phía trên chưng vài nhành hoa tươi rói rất bắt mắt… Hắn đoán nhất định sẽ có đổi khác, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến trái tim hắn đau buốt.
Nàng không ngoái đầu mà nhàn nhạt hỏi: "Anh muốn nói gì?" Cúc Lan báo hắn đến chào từ biệt và đã đứng trước cửa. Nàng chỉ biết việc hắn muốn làm thì chắc chắn sẽ làm được. Từ xưa tới giờ hắn luôn là người vì đạt mục tiêu mà bất chấp thủ đoạn.
Hắn đứng sau lưng thấy bóng dáng thướt tha của nàng hệt như đóa hoa trong vườn đang được làn gió thổi đung đưa. Hồi lâu sau hắn mới mở miệng: "Một tiếng nữa tôi sẽ về Nam bộ."
Nàng vẫn không quay đầu, chỉ lịch sự nói: "Vậy xin chúc Đoàn tư lệnh thuận buồm xuôi gió, tôi không tiễn ngài." Lòng nàng đã sinh nghi ngờ, thương tích hắn vẫn chưa lành, sao có thể đi vội vàng như thế?
Hắn đứng đằng sau dõi theo bóng lưng của nàng. Năm xưa trước khi rời đi, lần cuối cùng hắn cũng thấy bóng lưng nàng nép vào lòng của Động Mộ Huân… Hắn chầm chậm nói: "Tối qua lúc mười hai giờ mười lăm, nước A đã bất thình *** h tấn công rồi…"
Nàng giật mình quay đầu kêu lên: "Anh nói cái gì…?" Hắn lại thản nhiên trần thuật: "Việc nước A luôn như hổ rình mồi đối với nước chúng ta chẳng phải là chuyện một ngày một bữa. Bọn họ sớm muộn gì cũng đi tới bước này." Sắc mặt nàng từ từ bình tĩnh, nàng khá hiểu biết tình tình này. Nhưng nước A bất ngờ tấn công khiến nàng hết sức ngạc nhiên.
Hắn nhìn nàng một cái rồi nói tiếp: "Nhưng lần này tôi thực sự không tham gia tác chiến, em biết tại sao không?"
Nàng khó hiểu nhìn hắn, hỏi: "Vì sao?" Nếu hắn không xuất binh, vậy chẳng phải một mình miền Bắc chống đỡ ư? Với thực lực của nước A, dù cả hai miền hợp tác cũng chưa chắc nắm phần thắng.
Hắn vẫn nhìn nàng bất động, từ từ nói: "Bởi vì anh trai em khước từ điều kiện của tôi."
Trái tim nàng chìm xuống tận đáy cốc: "Anh đòi điều kiện gì?" Tên bỉ ổi này lần nào cũng đều như thế.
Hắn chậm rãi đáp: "Tôi có thể kề vai sát cánh với anh trai em, nhưng tôi muốn có em." Trống ngực nàng đập phập phồng cố nén tức giận chờ nghe hắn nói hết. Hắn thản nhiên nói tiếp: "Đáng tiếc anh trai em từ chối, vì vậy…" Hắn biết nàng sẽ đồng ý. Nàng thương anh trai mình, yêu gia đình. Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn anh cả của nàng đi vào đường cùng?
Nàng oán hận, đôi mắt suýt phun lửa. Nàng vung mạnh tay tát thẳng lên mặt hắn, nghiến răng nói: "Đoàn Húc Lỗi, anh thật quá đê tiện! Đời anh ngoài trừ chèn ép người khác, anh còn biết làm gì nữa?" Hắn làm thế chẳng phải buộc anh cả vào đường cùng hay sao?
Hắn lẳng lặng đứng yên không hề tránh cái tát mạnh mẽ của nàng. Trên mặt hiện ra dấu tay đỏ ửng mà hắn lại bật cười, và hắn chẳng nói câu nào vẻ như cam chịu.
Nàng càng thêm nổi giận: "Anh cút ra ngoài cho tôi…"
Hắn ngoan ngoãn xoay gót, vừa ra tới cửa thì đưa lưng về phía nàng lạnh nhạt nói: "Tôi đến nhà ga trước, trong vòng một tiếng mà em không tới, tôi xem như em từ chối. Các hiệp ước đều bị hủy bỏ." Hắn cất bước mà lòng trăm phần trăm tin tưởng nàng sẽ đồng ý. Và chính vì vậy nàng sẽ oán hận hắn, nhưng hắn đâu còn cách nào để giữ nàng? Căm thù hắn cũng tốt, ít nhất nàng vẫn ở bên cạnh hắn.
Lần này nước A mở chiến tranh, tất nhiên đã chuẩn bị cẩn thận. Dù Nam – Bắc liên minh cũng chưa chắc nắm phần thắng, đợt này hắn trở về sợ không còn cơ hội gặp lại nàng nữa. Hắn có thể sống bên cạnh nàng ngày nào cũng đã đếm trên đầu ngón tay. Vậy thì hãy cho hắn ích kỉ một lần! Tĩnh Kỳ, anh xin lỗi. Một lần này thôi! Chỉ một lần cuối cùng!
Đoàn Húc Lỗi ngồi trên ghế liên tục nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi. Còn mấy phút nữa, hắn nhíu mày ngước lên ra lệnh: "Kêu lái tàu hãy chờ thêm nửa tiếng."
Lý Giới Tái thấy hắn bất an nên hỏi: "Tư lệnh, có việc gì sao?" Y theo hầu cận bên hắn nhiều năm, rất hiếm khi thấy hắn bồn chồn như thế, chắc có liên quan đến tiểu thư Tĩnh Kỳ.
Bấy giờ có người hầu gõ nhẹ cửa ghế lô, chẳng biết tại sao chỉ là tiếng gõ khe khẽ lại khiến trái tim Đoàn Húc Lỗi nhẹ nhõm. Bên ngoài có người hầu bẩm báo: "Thưa Tư lệnh, tiểu thư Tĩnh Kỳ đã tới.", rồi một gương mặt thanh lệ xuất hiện trước mắt hắn. Đoàn Húc Lỗi nhìn chiếc đồng bỏ túi bật cười, nàng thật đúng giờ, không kém phút nào. Hắn đậy nắp chiếc đồng hồ kêu ‘bập’ một tiếng, ngẩng đầu nói với đám Lý Giới Tái: "Các người ra ngoài hết đi." Lý Giới Tái đáp ‘vâng’ rồi mời tiểu thư Tĩnh Kỳ vào phòng, sau đó ra hiệu cho đám người hầu rút lui và đóng cửa ghế lô lại.
Nàng mặc sườn xám màu xanh đậm, khoác áo choàng màu đen, đeo găng tay đen. Nàng phớt lờ hắn đi thẳng tới ngồi bên cửa sổ, như thể chẳng nhìn thấy hắn. Nàng cứ ngồi đấy bất động mà không đếm xỉa gì tới hắn, nhưng hắn lại rất yên tâm.
Hắn biết nàng đang giận dữ, cũng không tới khiêu khích. Bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn sự chuyển động lắc lư của đoàn tàu và tiếng đường ray kêu rầm rập. Mãi đến lúc người hầu mang thức ăn lên, hắn mới mở miệng: "Được rồi, em đừng giận nữa. Em giận nãy giờ chắc đã đói bụng, em ăn chút đồ rồi giận tiếp nhé." Nàng nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa tàu mà không nhúc nhích.
Hắn ôm nàng từ đằng sau, dịu dàng nói: "Được rồi, là anh sai, là lỗi của anh."
Nàng căm hờn đến tột bậc nên dùng sức đẩy mạnh hắn, cất giọng ai oán: "Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi." Hắn không chịu buông khiến nàng phát cáu, vung hai tay lên đánh: "Anh cút đi." Hắn vẫn đứng im làm nàng vừa hận vừa thù đánh hắn lung tung, chẳng còn quản nơi nào là vết thương, cứ cố hết sức mình mà đánh liên tục.
Hắn không chịu thả, nàng dùng tay cào cấu, cắn xé như một con mèo lại như một con hổ nhỏ điên cuồng vẫy đạp trong lòng hắn. Nàng rất hận, thực sự rất hận hắn. Hắn ngoại trừ uy hiếp, ép buộc nàng thì còn có thể làm được gì? Nàng vừa đánh đấm vừa tức giận quát: "Anh tránh ra… tránh ra… tránh ra…"
Hắn không chống trả mà đứng im cho nàng trút hận. Hắn biết nàng đang tức giận, đang oán trách, đang căm thù hắn… Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ? Thời gian không thể quay ngược và hắn chẳng thể làm gì hơn… Miệng vết thương đau buốt, cũng không bằng nỗi nhức nhối trong tim. Cả cuộc đời này hắn quan tâm đến mỗi mình nàng, ngoài nàng ra hắn chẳng muốn ai hết.
Nàng càng đánh càng hăng, cảm thấy tay chân không đủ sức nữa nên cúi xuống cắn. Nàng chẳng thèm để ý mình cắn được gì mà chỉ ráng sức cắn, mãi đến khi khoang miệng nếm được vị máu tanh. Mùi vị kia chạm vào đầu lưỡi, tống vào cổ họng khiến dạ dày nàng cuồn cuộn. Nàng nhả hắn ra, gập người nôn khan. Từ sáng sớm tới giờ nàng chưa ăn uống gì, vì vậy chỉ nôn ra ít nước. Ấy thế mà hắn vẫn không buông nàng, một tay vừa ôm, một tay vừa vuốt nhẹ lưng nàng, rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi và rất dịu dàng.
Nàng không biết vì sao càng nôn mửa lòng nàng càng chua xót, thậm chí cả ánh mắt, chóp mũi cũng cay xè… Có thứ gì đó đọng trên khóe mắt từ từ trượt xuống, càng lúc rơi càng nhiều… Nàng khóc nghẹn ngào, nói: "Đoàn Húc Lỗi, anh buông ra." Nàng hận chết hắn!
Hắn bối rối nhìn nước mắt nàng tuôn đầm đìa, càng hoảng hốt càng không biết làm sao, đành ôn tồn nói: "Được, anh buông! Em đừng khóc nữa… đừng khóc… Em đánh anh đi, cứ đánh anh đi…" Hắn kéo tay nàng đánh lung tung trên người mình… Nàng không động tay mà chỉ rơi lệ ngày càng nhiều, rồi bụm mặt từ từ ngồi bệt xuống đất. Hắn không biết làm gì hơn, cũng ngồi xuống ôm lấy nàng dỗ dành: "Là anh sai! Anh xấu xa! Tất cả là lỗi của anh!"
[1]Nguyên tác: ‘Cao xử bất thắng hàn.