"Hai miền Nam – Bắc đã vào thế bế tắc, giống như nước với lửa. Chú ba, chú đừng quên lời cha dặn trước khi mất." Đoàn Tông Khang lúc còn sống luôn nhắc nhở rằng, không gì quý hơn việc ba anh em đồng tâm hiệp lực đánh bại các miền, đặc biệt là miền Bắc, thống nhất đất nước.
Đoàn Húc Nhân thấy sắc mặt hắn u ám dửng dưng, y thở dài thườn thượt: "Dù chú có bất mãn chuyện hôn ước với Lam gia, thì hãy nể tình anh và mẹ mà tạm thời nhân nhượng. Sau này chú muốn làm sao, anh tuyệt đối cũng không xen vào." Sau này ư? Ý của anh cả chắc chờ binh quyền Lam gia suy yếu, rồi cho phép hắn tùy ý cưới vợ lẽ hoặc tùy ý hoang đàng? Hắn bật cười khốn khổ.
"Nếu chú không muốn, coi như anh và chú chưa bàn tới việc này." Đoàn Húc Nhân quan sát hắn rồi chậm rãi nói.
Hắn lắc đầu: "Không, em chẳng bất mãn gì cả. Em đồng ý với hôn sự của Lam gia và tuyệt đối không thay đổi." Nếu vĩnh viễn phải mất nàng, hắn cưới ai đều như nhau. Trời đất bao la, nhưng không có người thứ hai giống nàng. Năm đó nàng dùng cách tuyệt tình để chặt đứt mối quan hệ với hắn, thì dẫu hôm nay hắn yêu nàng ra sao cũng mãi mãi không thể quay trở lại.
Lam Thủy Tiệp là do chính hắn tự mình cầu hôn cũng không thể phá bỏ, mọi thứ đã thành kết cuộc. Hắn chầm chậm xoay người, nói: "Anh cả, nếu hết việc rồi thì cho em xin phép về trước."
Lễ đính hôn được cử hành tại phủ Đoàn gia. Đoàn lão phu nhân cũng có lòng, sớm cho người mời nàng xuống dưới. Nàng cười nhàn nhạt đứng xa xa nhìn đôi tình nhân thần tiên. Trong đại sảnh treo chùm đèn pha lê nhập khẩu từ Pháp, nhè nhẹ chiếu ánh sáng lên không gian lộng lẫy. Hắn mặc Âu phục, Lam tiểu thư mặc sườn xám màu đỏ thẩm ánh kim ôm sát thân, thướt tha như vẽ. Hai người ôm lấy nhau đẹp hệt trong phim, đẹp đến mức hư ảo.
Sở Bích Trúc mặc sườn xám bằng nhung màu tím đậm, trên cổ đeo sợi dây chuyền đơn giản bằng bằng kim cương, chính giữa gắn viên ngọc lục bảo tỏa ánh sáng xanh kín đáo, rất tinh tế và chói lọi. Thấy nàng, bà ta cười xòa: "Mới vài không gặp mà sao cô trông gầy quá vậy? Chẳng nhẽ đám nha hoàn phục vụ thiếu chu đáo?" Bà ta quả nhiên vừa khéo léo lại vừa nham hiểm. Nàng buồn bã, nếu bà ta không hận Hách Liên gia tới tận xương, thì với phong thái của bà ta chắc chắn sẽ không xử sự như thế.
Đáng tiếc, chỉ cần nàng vừa rời khỏi đây thì mọi thứ nơi này đã được rủ sạch, nàng việc gì phải sĩ diện? Nàng cười nhẹ nhàng, đáp: "Tại Tĩnh Kỳ nhớ nhà thôi ạ! Lão phu nhân còn không biết?"
Sở Bích Trúc mỉm cười, tầm mắt chuyển vào đại sảnh, nói: "Đúng là một đôi trai tài gái sắc mà ông trời đã tác hợp. Tiểu thư Tĩnh Kỳ, cô thấy thế nào?"
Tim nàng nhoi nhói tựa như có người cầm kim đâm từng nhát, từng nhát nhỏ nhưng đau nhức tới tận tủy. Vậy mà trên mặt nàng vẫn ung dung: "Ai dám nói không phải chứ, lão phu nhân?"
Thẩm Nhiễm Thanh mỉm cười đi qua, nói: "Lão phu nhân, quý bà nhà họ Khúc đang tìm mẹ kìa. Bà ấy bảo muốn tự mình chúc mừng mẹ." Nàng ta ngoái đầu ra hiệu cho Song Bảo tới dìu lão phu nhân tới chỗ Khúc phu nhân bên phía Đông. Thấy lão phu nhân ngồi xuống sofa, nàng ta mới xoay lại nói: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ, đám Cao phu nhân vừa hỏi thăm cô đó! Họ cứ tưởng cô rời Thanh Đức rồi. Tôi đưa cô tới chào bọn họ nhé, họ đang thiếu một tay chơi bài đấy."
Xem ra Thẩm Nhiễm Thanh tới đây để giải vây giúp nàng. Tĩnh Kỳ nói: "Tư lệnh phu nhân, cảm ơn chị!"
Thẩm Nhiễm Thanh nhìn nàng mỉm cười, chẳng hiểu sao lòng nàng ta luôn thấy thương xót nàng. Nàng ta kéo tay nàng đi thẳng tới phía Tây, bấy giờ mới nói: "Mấy ngày nay tôi bận rộn điên cuồng, không đủ thời gian đến thăm cô. Nếu cô thiếu thốn gì, hãy sai Tiểu Hương nói với Song Bảo là được."
Trên bàn có ba người, trong đó hai người nàng đã quen biết. Họ là Cao phu nhân và Lâm phu nhân mà dạo trước thường cùng nhau đánh bài. Còn một người nữa nàng chưa từng gặp, nhưng chắc cũng là vợ của tướng lĩnh Nam bộ.
Thẩm Nhiễm Thanh kéo ghế cho nàng, cười nói: "Cô ngồi chơi với Cao phu nhân và mọi người nhé." Rồi nàng ta quay qua hù dọa các vị phu nhân: "Đừng thừa dịp tôi vắng mặt mà ăn hiếp tiểu thư Tĩnh Kỳ đấy."
Ba vị phu nhân kia bật cười: "Không dám, không dám, thưa Tư lệnh phu nhân."
Tĩnh Kỳ giữ nụ cười nhàn nhạt tựa đóa hoa. Hóa ra con người bị dồn tới đường cùng vẫn có thể cười. Chơi bài hồi lâu, Cao phu nhân và Lâm phu nhân buôn chuyện: "Chị thấy cô vợ mới của Hà quân trưởng chưa?"
Lâm phu nhân cười cười: "Vừa trẻ trung vừa xinh đẹp thế kia, nếu không thấy cũng khó." Nàng không quen nên chỉ cúi đầu nhìn bài.
Cao phu nhân thở dài: "Nhớ hồi đó Hà phu nhân cũng hiền lành hào phóng, nay thì…"
Lâm phu nhân nói: "Đàn ông mà, mấy ai không hám của lạ! Đừng thấy ông Lâm nhà tôi thành thật, biết đâu chừng bên ngoài cũng dấu diếm này kia?" Té ra khắp nơi đều có cảnh người mới cười mà chẳng thấy người cũ khóc. Nàng đưa tay định nhận tách trà nóng của nha hoàn đưa tới, ai dè nó đổ sạch lên chiếc sườn xám.
Ả nha hoàn vội vàng cầm khăn luống cuống lau chùi giúp nàng, nàng thản nhiên nói: "Thôi đừng, để tôi đi thay áo khác." Dứt lời, nàng áy náy nói với Cao phu nhân: "Hay chị tìm người khác thế chỗ tôi nhé? Tôi lên thay bộ đồ khác."
Cao phu nhân lịch sự đáp lời: "Được."
Thấy nàng lên lầu, lúc này Cao phu nhân mới giận dữ nói: "Chỉ một tháng không gặp mà cô ấy đã gầy đến mức này."
Lâm phu nhân xen vào: "Chẳng hiểu tại sao Tam thiếu gia vẫn giữ cô ấy ở trong nhà. Chẳng nhẽ không sợ Lam gia khởi binh hỏi tội à?"
Vị Quyền phu nhân nhíu mày, hé răng nói: "Chị cho rằng Lam gia vẫn còn hưng thịnh như thời lão Tư lệnh còn sống hả? Lại còn khởi binh hỏi tội? Nếu Lam gia có khí thế ấy, bảo đảm chả đồng ý hôn sự với Tam thiếu. Ở miền Nam này, ai mà không biết ban đầu Lam gia theo Nhị thiếu. Nếu chẳng phải mấy người trong Lam gia còn chút quyền lực, thì hôn sự này tới lượt họ sao?"
Cao phu nhân cười, đáp: "Rất có lý! Chúng ta chỉ nên đứng nhìn náo nhiệt thôi. Nói tới nói lui, bản thân tôi vẫn thấy tính tình tiểu thư Tĩnh Kỳ tốt hơn."
Lâm phu nhân bối tiếp: "Tính tình tốt thì lợi ích gì? Chắc gia cảnh cô ấy kém cỏi, nếu không sao lão phu nhân có thể từ chối? Ngạn ngữ có câu ‘môn đăng hộ đối’, đúng hoàn toàn! Huống chi xuất thân lão phu nhân như vậy, càng chú ý mấy thứ đó."
Nàng đẩy cửa vào, chỉ thấy khắp phòng tối om. Xem ra đã theo đúng kế hoạch, nàng hỏi: "Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng?" Nàng chọn hành động vào ngày lễ đính hôn của hắn, với mục đích thừa dịp mọi người trong phủ bận rộn, phân tán chú ý.
Chu Hồng đưa tay bật đèn, gật đầu đáp: "Đã sắp xếp xong xuôi, xin tiểu thư thay quần áo khác." Đó là một bộ quần áo đầy tớ già và đôi giày vải, nàng gật đầu nhận lấy chuẩn bị đi thay. Tách trà bị đánh đổ cũng nằm theo dự toán, thì ra muốn tính kế phải đi từng bước thực khó khăn.
Chu Hồng xoay mặt đi nơi khác, dù đều là phụ nữ nhưng họ vẫn không cùng cấp bậc. Nàng đang cài mấy nút thắt áo, thì bên ngoài bỗng có tiếng động. Chu Hồng hơi hé cửa ngó ra, giọng tên gác cửa vọng tới: "Chào tham mưu trưởng." Tên gác cửa đã sớm bị đổi, lúc này gã gọi to tiếng cố ý cảnh báo cho bọn họ.
Đến đúng lúc thật, chẳng phải lúc này mọi người đang túm tụm mời rượu hắn ư? Sao hắn lại tới đây? Nàng ra hiệu cho Chu Hồng cầm quần áo trốn đi, nhưng rất sốt ruột vì trong phòng không có chỗ nào để ẩn nấp ngoài nhà tắm. Nàng sờ công tắc đèn đánh ‘tách’ một tiếng, căn phòng chìm vào bóng đêm, Chu Hồng thừa cơ lẩn vào nhà tắm.
Vừa rồi mọi người bủa đến mời rượu, hắn liên tục uống cạn. Hắn đang muốn hít thở, thì thấy nàng lên lầu. Cả buổi tối, dẫu không thừa nhận nhưng hắn biết mắt mình quét về phía nàng rất nhiều lần. Lẫn trong đám đông và khoảng cách như vậy, hắn không thể nhìn rõ biểu hiện của nàng. Lòng hắn chẳng biết là đau khổ, là oán hận hay bao gồm cả hai. Từ xa, hắn thấy nàng chầm chậm bước lên lầu rồi từ từ ngoảnh lại nhìn xuống, hệt một đóa lan rừng cô liêu.
Đầu hắn hơi choáng váng, đưa tay sờ nắm cửa, hồi lâu sau mới đẩy ra đi vào. Phòng khách tối tom nhưng hắn vốn quen thuộc từng ngóc ngách, vì đây là nơi hắn sinh hoạt nhiều năm. Đẩy cửa phòng ngủ cũng tối đen, hắn đưa tay muốn mở đèn.
Giọng nàng thều thào truyền tới: "Đừng mở đèn." Tay hắn đã chạm tới công tắc không kịp thu lại, đèn đã bật mở. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu sáng khắp nơi. Nàng nằm gục trên giường, quần áo xốc xếch để lộ bờ vai trần mảnh khảnh trắng ngần.
Hắn chầm chậm tới gần đưa hai tay kéo đầu nàng quay lại, chỉ thấy khuôn mặt nàng đẫm lệ. Hắn ngẩn ngơ cứng đờ tại chỗ. Nàng bướng bỉnh xoay đi chỗ khác, lòng sốt ruột vô cùng, trăm tính ngàn tính cũng không ngờ hắn sẽ tới đây. Sát ghế sofa còn một đôi giày vải nằm đó, tim nàng đập thình thịch hoảng loạn, sợ hắn nhận ra sự bất thường. Rốt cuộc làm kẻ trộm cũng hỏng bét.
Lời của hắn đến bên cửa miệng mà không thể thốt ra, chỉ đành câm nín, trăm ngôn ngàn ngữ mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Lòng hắn bị bóp nghẹt như thể lần đầu nhìn thấy nàng thế này, trái tim đau đớn đập thình thịch mang theo tia hy vọng mong manh. Nàng cố ép mình vượt lên, hơi thở hắn dồn dập, giọng khản đặc: "Em…" Nhưng đôi môi mềm mại của nàng đã phủ lên môi hắn, vòng tay ôm chặt cổ hắn, đẩy cả hai nằm sóng xoài xuống giường… Làn môi nàng dường như chứa lửa, thiêu rụi răng lưỡi hắn, khiến máu toàn thân hắn dồn hết lên đầu. Hắn lật mạnh người đặt nàng bên dưới…
Bóng đèn vụt tắt ngấm, dưới ánh trăng mờ ảo còn nghe ngoài phòng khách có tiếng động. Lý trí hắn hơi quay về, khẽ nhếch người rời khỏi nàng. Nàng rên rĩ ‘ưm’ một tiếng, thổi hơi như hương lan, thủ thỉ: "Là con mèo…"
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa có giọng nói vang lên, vì đêm tối thanh vắng nên nàng nghe rất rõ. Đó là tiếng của nha hoàn Song Bảo bên cạnh Thẩm Nhiễm Thanh: "Tiểu thư Tĩnh Kỳ?" Nàng khẽ lật người nhưng tay hắn ôm chặt eo, khiến nàng không thể nhúc nhích. Hắn cất giọng oang oang: "Có việc gì?"
Ngữ điệu của Song Bảo không có vẻ kinh ngạc: "Phu nhân mời Tam thiếu qua đó. Lão phu nhân đã tìm Tam thiếu lâu rồi." Có lẽ Thẩm Nhiễm Thanh đã sớm biết hắn đến đây, cũng không vạch trần mà chỉ âm thầm sai Song Bảo tới.
Hắn chẳng muốn nhúc nhích, miễn cưỡng nói: "Tôi biết rồi." Nàng nằm cứng đờ bất động trong lòng hắn. Hắn từ từ đứng dậy mặc quần áo, không bật đèn và nhẹ giọng: "Em nghỉ ngơi đi."
Nàng rúc vào trong chăn, hơi thở nồng đậm của hắn vẫn vấn vít xung quanh. Bóng lưng hắn dưới màn đêm đã lu mờ, hình dáng còn nhìn rõ nhưng lại như hư ảo.
Thật lâu sau nàng mới bật đèn, mặc bộ quần áo Chu Hồng để sẵn trong nhà tắm. Cải trang xong, nàng xoay người nhìn vào gương… Đó là một bà đầy tớ già trong phủ, dù lướt ngang cũng khó nhận ra.