Thanh Sắc - Hiểu Bạo

Chương 6: Khốn thú






Chương 6: Khốn thú (thú bị nhốt)
"Mộc tổng, đồ ngủ và nội y của cô tôi để ở bên cửa rồi, là mới mua không có mặc qua, chút nữa cô có thể thay" cuối cùng, Lâm Tố Bạch vẫn là không thể để Mộc Tư Linh đội mưa rời khỏi, chỉ có thể giữ người ở lại nhà qua đêm (ps: dẫn sói vào nhà). Lâm Tố Bạch tính tình lãnh đạm, cho dù là bạn bè rất thân mật cũng rất ít ở trong nhà của cô, hôm nay ngược lại để lão bản ngày đầu tiên gặp mặt lưu lại. Cô nghĩ rồi nghĩ, có thể là vì Mộc Tư Linh nhìn thì là một bà chủ rất bình thường, cũng không có mấy thứ kiêu ngạo của thiên kim đại tiểu thư, cho nên bản thân mới hòa bình hơn sống cùng với nàng

Thu dọn xong đồ lộn xộn bừa bãi trong phòng, Lâm Tố Bạch đang ngồi bên sofa nghĩ ngơi, dự định ngày mai đi mua một cái điện thoại mới. Cô từ trong tủ lạnh lấy ra hai ly sữa để ở trong, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lên, cũng chính là hành động này lại để cô cảm thấy sau lưng phát lạnh. Nhìn thấy góc bên trống rỗng. Lâm Tố Bạch nhớ đến rất rõ ràng, tối qua sau khi cô uống nước, chắc là đem chai nước suối để ở trong đây, mà giờ lại một mảng trống rỗng, cái chai không thấy tung tích

Một luồng không khí lạnh lẽo từ dưới chân thăng lên trực tiếp đến đỉnh đầu, để cô cảm thấy toàn thân phát lạnh. Căn phòng này hôm nay sau khi cô rời khỏi tuyệt đối không có người từng vào. Người đó không phải người khác, rất có thể là tên biến thái mấy tháng qua luôn làm phiền mình. Nghĩ đến khả năng này, hai tay của Lâm Tố Bạch phát run. Cô vốn dĩ cho rằng chỉ cần bản thân mặc kệ thì sẽ không sao, lại không ngờ được đối phương lại có thể có cách ẩn nấp vào tiểu khu, thậm chí là dễ dàng bước vào phòng của cô như thế
Nghĩ đến điểm này, trong lòng cô dâng lên từng trận sợ hãi, cô từ đầu đến cuối không biết cái tên biến thái này rốt cuộc là nam hay nữ, lúc đầu phản ứng đầu tiên của cô chính là nam, nhưng mà trên rất nhiều vấn đề chi tiết, còn có trên ngữ khí lời nói, cũng bao gồm móng tay hôm nay nhận được, lại để cô cảm thấy cái người quấy nhiễu mình có lẽ là nữ
Nhưng mà bất luận là nam hay nữ, nghĩ đến có người nhìn mình chằm chằm, thậm chí có thể tùy tiện ra vào nhà của mình, Lâm Tố Bạch lại làm sao có thể không lo lắng. Cô ngồi chồm hỏm trên đất, nhìn góc tường trống rỗng kia mà ngẩng người, cô biết rõ chuyện này đã đến mức cần sự vào cuộc của cảnh sát, cô cũng không cách chịu đựng chuyện này nữa, tiếp tục nữa cô có thể sẽ phát điên mất
Lại suy nghĩ rất lâu, Lâm Tố Bạch từ trên đất đứng lên, ngồi trở lại trên sofa, lúc này cô phát hiện Mộc Tư Linh đã vào phòng tắm nữa tiếng, nhưng mà vẫn không có dấu vết ra ngoài. Thân là cấp dưới, Lâm Tố Bạch không muốn hỏi qua Mộc Tư Linh ở bên trong làm cái gì, càng ngại thúc giục nàng, dù cho cơ thể lúc trước dầm mưa có chút không thoải mái, lại cũng chỉ có thể âm thầm không nói mà chờ đợi tiếp
Mộc Tư Linh ở trong phòng tắm đương nhiên không biết suy nghĩ trong nội tâm của Lâm Tố Bạch, vì nàng lúc này thì quên thời gian từ lâu, vào sâu trong phòng tắm thuộc về Lâm Tố Bạch. Tất cả đồ bên trong này bình thường hiếm thấy, đối với nàng mà nói lại là bảo vật thật sự, trên kia bày đầy vật phẩm thường dùng của Lâm Tố Bạch, vòi hoa sen của cô, dầu gọi đầu của cô, còn có túi hóa trang của cô, thậm chí ở góc trong còn để băng vệ sinh xé ra mà chưa dùng hết

Nghĩ đến mấy thứ này Lâm Tố Bạch từng đụng qua, cơ thể của Mộc Tư Linh khắc chế không được mà phát run. Nàng nhẹ nhàng nằm sấp lên sàn, đá cẩm thạch lớn lạnh lẽo tiếp xúc với bộ ngực có chút lạnh lại rất thỏa nguyện. Ánh đèn phòng tắm sáng ngời chiếu xuống, chiếu lên cái lưng tràn đầy vết tím của nàng, lộ ra da vẻ màu xanh trái lại đặc biệt xinh đẹp

"Khanh Khanh...đây đều là mùi vị của chị, em nên làm sao mới tốt, chắc điên mất, chị thật sự đem em làm đến điên rồi". Mộc Tư Linh nói xong si mê ôm lấy thứ thuộc về Lâm Tố Bạch, từ từ nằm vào trong bồn tắm. Khi da thịt và bồn tắm trơn bóng thoải mái tiếp xúc nhau. Nàng đem bản thân tưởng tượng là Lâm Tố Bạch, nghĩ đến lúc này Lâm Tố Bạch làm cái gì, nàng thì làm cái đó

Ngón tay dọc theo cơ thể từ từ xuống phía dưới, rửa sạch thân thể, lại khơi lên xao động dục vọng. Mộc Tư Linh hừ nhẹ, dường như muốn quên mình kêu ra ngoài, khi nàng đem tay dò xuống vào đùi non, càng muốn tiến thêm một bước, thì ngoài cửa bổng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa

"Mộc tổng, cô đi vào rất lâu rồi, có phải xảy ra chuyện gì không? có cần tôi giúp đỡ không?" nghe thấy tiếng nói của Lâm Tố Bạch, Mộc Tư Linh vội vã đem tay từ giữa đùi lấy ra, nàng từ trong bồn tắm đứng lên, mới phát hiện nước sớm thì trong lúc bất tri bất giác lạnh rồi, nàng che lấy bụng dưới còn đang co giật mà đứng lên, dùng khăn tắm bao chặt lấy cơ thể, nhẹ nhàng đi đến bên cửa mở ra
"Tố Tố, tôi tắm xong rồi, thật ngại để cô đợi lâu như vậy" Mộc Tư Linh nhẹ nhàng đi ra, mà nước trên đầu cũng vẫn chưa lau khô. Tuy hôm nay thì cảm thấy chủ mới đến này rất xinh đẹp, nhưng Lâm Tố Bạch không ngờ con người này sau khi tẩy trang cũng rất đẹp. Da thịt trên người nàng rất trắng mịn, hình dung lấp lánh trong suốt cũng tuyệt không quá. Bờ vai gốc cạnh rõ ràng lộ ra ở bên ngoài, vòng ngực cũng là trình độ mà tất cả nữ nhân muốn có được. Lâm Tố Bạch đang ở trong lòng cảm khái sự hoàn mỹ của Mộc Tư Linh, tiếp theo thì thu hồi tằm mắt

"Tôi không có thúc giục cô, chỉ là lo lắng cô ở bên trong xảy ra vấn đề gì. Tôi vừa thay ga trải giường mới, Mộc tổng cô có thể nghỉ ngơi rồi, tôi ngủ sofa thì được rồi" Lâm Tố Bạch nói xong, đưa Mộc Tư Linh đi vào phòng ngủ của mình, nhìn thấy cô muốn lấy đồ ngủ đi tắm, Mộc Tư Linh vội vã nắm chặt tay của cô, hơi mang theo khẩn cầu nhìn cô

"Tố Tố không thích ngủ cùng với tôi sao? chúng ta đều là phụ nữ, ngủ ở trong một phòng lại không có cái gì. Cô là chủ nhà, tôi lại làm sao để cô ngủ sofa chứ"
"Mộc tổng, buổi tối tôi ngủ không quá đàng hoàng, tôi sợ làm phiền đến cô"
"Làm sao biết chứ, Tố Tố lại đang nói đùa rồi, tôi ngủ rất sâu, cho dù cô làm phiền tôi, tôi sẽ không tỉnh. Nếu như cô không ngủ cùng tôi, nhất định là ghét tôi, nếu không làm sao bây giờ vẫn còn kêu tôi Mộc tổng?"
"Chuyện này..." một đoạn thoại của Mộc Tư Linh để Lâm Tố Bạch á khẩu vô ngôn, cô liếc nhìn chiếc giường lớn đủ cho hai người ngủ, lại nghĩ rồi nghĩ sofa bên ngoài, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Nhìn thấy cô đi vào phòng tắm Mộc Tư Linh cũng không cách chống đỡ cái chân mềm nhũn, vội vã lên giường của Lâm Tố Bạch, đem mặt chôn ở trên cái gối thuộc về người phía sau kia

Lâm Tố Bạch hiển nhiên còn chưa kịp đem cái gối thuộc về cô lấy đi, mà cái gối này khắp nơi đều tràn đầy mùi vị thuộc về Lâm Tố Bạch. Hôn lên mùi hương kia để người mê say, Mộc Tư Linh cảm thấy huyết mạch toàn thân mình đều tan vào mùi vị này, xương cốt của nàng trở nên mềm yếu vô lực, dục vọng vừa mới không có được thả ra lại lần nữa đốt lên
Nhân lúc Lâm Tố Bạch chưa ra, Mộc Tư Linh điên cuồng hôn cái gối của cô, giống như thú hoang không biết đủ hút lấy mùi vị của đối phương. Rất thơm, thật sự rất thơm, so với cafe lúc chiều hôm nay và chai nước suối chính mình lén tới đây trộm đi mùi hương ngọt ngào hơn gấp mấy chục lần. Mộc Tư Linh không dám bảo đảm tối nay bản thân sẽ như thế nào, nhưng nàng chỉ biết, nếu như để nàng cả đời này bị cầm tù ở trong phòng của Lâm Tố Bạch, nàng cũng cam chịu
Vì gần đây đều không có nghỉ ngơi tốt, Lâm Tố Bạch cảm thấy đầu rất nặng, chỉ đơn giản tắm một chút rồi thay đồ ngủ ra ngoài. Còn có Mộc Tư Linh ở đây, cô tự nhiên không có mặc váy ngủ, mà là chọn một quần áo ngủ hợp với thân hơn, cô đi tới, phát hiện Mộc Tư Linh đang chơi điện thoại, nhớ đến dường như tối nay còn phải trù tính phát âm thô cho một kịch truyền thanh của thế giới ảo, rồi lại đem máy tính mang vào
"Tố Tố muộn như vậy còn phải làm việc?" thấy Lâm Tố Bạch mở máy tính Mộc Tư Linh hiếu kì hỏi, ánh mắt lại từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cái cổ bại lộ ở bên ngoài của Lâm Tố Bạch, cánh môi khẽ run rẫy
"Không có, chỉ là ở thế giới ảo có nhận một ít kịch truyền thanh các loại, tối nay phải giao một ít âm thô. Tôi tận sức mở nhỏ tiếng một chút, hy vọng sẽ không làm ồn đến cô"

Lâm Tố Bạch nói xong, mở ra tệp văn kiện của âm thô, cô không xác định bản gốc cuối cùng thì chỉ có thể mở nghe từng bản nghe, dù cho cô mở tiếng rất nhỏ, nhưng Mộc Tư Linh lại là cố ý đang nghe, cho nên nghe đến chân chân thật thật. Trong đó tràn đầy giọng nói của Lâm Tố Bạch, là cô đang dùng giọng nói rất ít nghe được của bản thân trong ngày thường để phân diễn một vai trò khác

Trong mũi tràn đầy mùi vị trên người của Lâm Tố Bạch, vành tai vọng lại giọng nói thuộc về cô, Mộc Tư Linh khép chặt hai chân, lại không cách ngăn chặn sự ướt át không ngừng tràn ra. Nàng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, biết rõ tiếp tục nữa bản thân có thể sẽ khống chế không nổi, thì vội vàng đứng lên bước xuống giường
"Tố Tố, tôi đi phòng rửa tay một chút" Mộc Tư Linh nói xong, vội vã đi phòng tắm, khi cánh cửa trong chớp mắt đóng chặt, nàng quỳ ở trên đất, đem hai tay kẹp ở giữa đùi, chỉ một khắc thì làm ướt cổ tay. Tiếng nói của Lâm Tố Bạch, mùi vị của Lâm Tố Bạch trong thời khác lúc nảy kích thích nàng, nàng thật sự rất sợ bản thân khống chế không nổi sẽ đem người này ôm chặt, xoa đến trong cơ thể của mình
Trên đài trong phòng tắm trưng bày bàn chải đánh răng vừa dùng qua của Lâm Tố Bạch, trong máy giặc bên góc phòng là quần lót cô hôm nay mặc qua vừa thay xuống còn chưa kịp giặc

Nhịp tim trong chớp mắt gia tăng, oanh oanh vang lên gần như muốn nhảy ra từ trong cơ thể, Mộc Tư Linh run rẫy, hai tay đem bàn chải đánh răng thuộc về Lâm Tố Bạch từ trong ly lấy ra, để ở giữa mũi nhẹ nhàng ngửi lấy, bên trong có mùi bạc hà nhàn nhạt, nước phía trên còn chưa khô, có lẽ là nước miếng của Khanh Khanh lưu lại, mùi vị của Khanh Khanh chắc cũng ở trên đây
Hai tròng mắt của Mộc Tư Linh có chút đờ đẫn, nàng giống như thú hoang đói khát, thực tế là kẻ bất hạnh khao khát có trân bảo mà lại không thể chạm vào, nàng cẩn thận tỉ mỉ đưa ra đầu lưỡi liếm nhẹ bàn chảy đánh răng của Lâm Tố Bạch. Khi đầu lưỡi và lông bàn chải mềm mại tiếp xúc nhau, mùi vị bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn giữa răng và môi, thì dường như thật sự hôn lên cánh môi kia của Lâm Tố Bạch làm người say mê

Mộc Tư Linh phát điên liếm lấy cây bàn chải đánh răng, tốt hơn thưởng thức mỹ vị của thức ăn trên đời này, từ lông bàn chải đến tay cầm, một chỗ cũng không chịu bỏ qua

Hết chương 6
Ps: câu văn còn vài chỗ lủn củng