Thanh Quan

Chương 992: Tiết Tấu Do Tôi Khống Chế (1)




Trong lòng cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc là gia đình nào mới có thể đào tạo ra phong độ đại tướng như Tần Mục, trong mắt Kim Bình Quốc xem ra, trong người trẻ tuổi ở Quảng Châu còn không có bao nhiêu người so sánh được với Tần Mục, nếu nói có thể đánh đồng thì tất cả đều ngoài ba mươi lăm tuổi, mà nhân vật ba mươi lăm tuổi rất ít người đạt tới độ cao như Tần Mục.

Hậu sinh khả uý ah. Trong nội tâm Kim Bình Quốc không tự chủ nói ra suy nghĩ này.

Trong nội tâm Tần Mục cũng khảo cứu, gặp được Kim Bình Quốc hoàn toàn là cơ duyên xảo hợp, hơn nữa người này quan hệ bốn phía thông suốt, hắc đạo bạch đạo đều có tri kỷ, dùng hắn không thể nghi ngờ khiến Tần Mục thi hành biện pháp chính trị có hương vị tối tăm mờ mịt, nhưng mà không cần thì không thể thông qua Kim Bình Quốc tìm được quan hệ cần thiết, đây là vì nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn. Đáp áp rất rõ ràng, Tần Mục hiện tại cần có đối mặt chính là thái độ, cũng lộ ra bao nhiêu mới tới mấu chốt của Kim Bình Quốc.

Trong lòng hai người đang tự định giá, uống xong bình trà cũng không nói gì nữa.

Bên ngoài gian phòng chợt có tiếng cười, đây là tiếng hát ca ngợi cây anh đào của Nhật, trong phòng càng im lặng. Không khí giữa hai người nặng nề, ai mở miệng trước thì người đó yếu thế.

Rốt cuộc Kim Bình Quốc là thương nhân, lại là từ hắc chuyển bạch, cầm nhiệm vụ xây dựng ở Phổ Thượng chính là bước biến chuyển của hắn, chuyện này người khác tận lực xem nhẹ. Nhưng chỉ cần đi vào khu Phổ Thượng thì hắn đã thắng lợi.

Ánh mắt Kim Bình Quốc chớp động, trong nội tâm Tần Mục thở phào. Thoạt nhìn những người Kim Bình Quốc tìm tới không cho Kim Bình Quốc ăn no bụng, thậm chí còn có khả năng đoạt phần ăn của Kim Bình Quốc, nếu không Kim Bình Quốc không có ánh mắt bức thiết như thế này, mà là cao cao tại thượng bố thí cho Tần Mục.

Quân cờ này vẫn có thể dùng một lát. Trong nội tâm Tần Mục phán đoán.

Đối địch một bên yếu thế, bên khác sẽ thừa thắng xông lên. Ánh mắt của Kim Bình Quốc nóng bỏng, Tần Mục tự nhiên sẽ bắt lấy cơ hội này. Cả hai đều có lợi ích của mình, nhưng Kim Bình Quốc là cá lớn không cam lòng ăn mồi nhỏ, còn muốn xem ném cho hắn bao nhiêu mồi. Tần Mục cũng biết với tư cách là cao tầng của hắc đạo, Kim Bình Quốc dùng câu lạc bộ kim mã làm nơi giao dịch, đây là giao dịch quan hệ và quan hệ, rất rắc rối phức tạp. Đi vào câu lạc bộ này, vậy đại biểu cho người vào có nhân mạch nhất định. Dùng địa vị trước mắt của Tần Mục tại Quảng Châu này rất cần nơi như thế.

Tần Mục chậm rãi tươi cười, gật gật đầu nói ra:

- Phổ Thượng rất nghèo ah.

Nghèo! Quan chức trong thể chế nói với thương nhân là Phổ Thượng rất nghèo, lời ngầm trong đó là cái gì? Kim Bình Quốc cảm giác thân thể của mình rất thiếu rèn luyện, nghe một câu như vậy trái tim đập mạnh lên, hai tay và hai chân giấu dưới bàn đang run nhẹ, toàn thân đang hưng phấn run rẩy.

Đúng là Phổ Thượng nghèo, hay là Tần Mục nghèo, đây không phải vấn đề phức tạp. Nhưng Tần Mục nói lời này trực tiếp dẫn tới tiền tài, đột nhiên bạo lộ điểm mấu chốt khiến Kim Bình Quốc có cảm giác không chân thực. Môi hắn run rẩy vài cái, cố gắng điều chỉnh giọng của mình, lúc này mới trầm giọng nói ra:

- Tần bí thư, vì sao nói lời này, có Phương thư ký và tài chính của thành phố ủng hộ, Phổ Thượng khẳng định phát triển không ngừng.

Hắn cũng không nói ra toàn bộ, nói trắng ra thì không có trình độ, chỉ có nói bóng nói gió tán dương Tần Mục một câu, lời ngầm mang theo hương vị rất nhiều. Phổ Thượng không ngừng phát triển, người muốn chui vào bên trong rất nhiều, Kim Bình Quốc hắn lúc đó chẳng phải cầu Tần Mục làm việc? Loại lời hạ mình này trong tai Tần Mục có ý khác, nhất thời khiến cho Tần Mục cười lên.

- Kim đổng sự quả nhiên là điển hình thương nhân thành công, tuy Phổ Thượng hiện tại nghèo, nhưng không có nghĩa là về sau còn nghèo, anh nói đúng không?

Tần Mục mỉm cười nói ra:

- Một khi Phổ Thượng tăng lên toàn diện, có rất nhiều cơ hội đấy.

Kim Bình Quốc nghe ra, vội vàng xách một đống văn bản tài liệu dày cộm lên, bày ra trên bàn. Tần Mục mắt sắc, hắn mở bản kế hoạch ra nhìn, trên góc trái của bản kế hoạch có hàng chữ quen thuộc, đó là đánh số chính thức của ngành xây dựng, trong nội tâm xác định Kim Bình Quốc từ trong cục xây dựng có bản vẽ này.

Có lẽ là vô tình ý, có lẽ là cố tình, Kim Bình Quốc không có che dấu đánh số trên bản kế hoạch, giống như tuyên cáo với Tần Mục hắn đi vào cục xây dựng lấy được bản kế hoạch, như vậy tương lại sẽ phát khí lực cho Phổ Thượng, hoặc nói rằng cũng có thể là ngáng chân. Chuyện gì cũng có tính hai mặt, nếu Tần Mục từ đó nhìn thấy uy hiếp, lại không có nhìn thấy cơ hội, Tần Mục ngồi ở vị trí bí thư Phổ Thượng này quá buồn cười rồi.

Tần Mục cũng không phải người ngu. Hai ngày này Kim Bình Quốc vốn hạ thấp tư thế nâng Tần Mục lên, lại làm ra cử động đó trước mặt nữ nhân của Tần Mục, sau đó mới lộ ra năng lực của mình, loại thủ đoạn quan thương này không có gì quá đột ngột. Tần Mục nhìn thấu dụng tâm của Kim Bình Quốc, nhưng Kim Bình Quốc làm được phi thường cay độc, làm cho người không tìm ra cái gì. Hai bên so sánh thì mục đích của Kim Bình Quốc bị Tần Mục mò thấu, mà điểm mấu chốt của Tần Mục thì Kim Bình Quốc còn không có đụng chạm đến.

Cơ hồ tất cả khu phát triển có nhiệm vụ và kiến trúc tổng thể thế nào đều là thông qua cục xây dựng cân đối, đây là hình thái, Tần Mục tự nhiên không thể ngoại lệ. Nếu như không thể cân đối với cục xây dựng, tổng thể sẽ có vấn đề đau đầu sinh ra. Đoạn thời gian trước cũng là như vậy, làm cho cục xây dựng đổi cục trưởng, lão cục trưởng tìm quan hệ chuyển đi. Cho nên Kim Bình Quốc dùng bản kế hoạch ám chỉ nói cho Tần Mục, năng lực của hắn không nhỏ.

Trong nội tâm Tần Mục hiểu rõ, nhưng không có hiện ra trên mặt, mà là trầm tĩnh nhìn bản kế hoạch. Hắn nhíu mày lại, biểu lộ cũng rất ngưng trọng, thậm chí còn có chút lắc đầu. Biểu hiện này trong mắt Kim Bình Quốc càng khiến nội tâm sôi trào, thầm than Tần Mục thằng này đúng là khó nắm lấy, ngoài miệng lại hỏi:

- Tần bí thư, ngài xem bản kế hoạch này, làm như thế nào đây?

Đang thiết kế bẫy? Kim Bình Quốc đang gài bẫy đấy. Đây rõ ràng là bản kế hoạch của cục xây dựng, Tần Mục còn có thể nói như thế nào, nếu đã nói thì chính là đồng ý nhập cục của Kim Bình Quốc, nếu như nói không tốt, Kim Bình Quốc khẳng định sẽ làm ra chút chuyện khiến Tần Mục khó chịu, thật sự có chút làm cho người ta khó xử.

Tần Mục mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bản kế hoạch, tiếng gõ vang lên trong phòng yên tĩnh, tiếng gõ này gõ vào lòng Kim Bình Quốc. Thời gian Tần Mục gõ lên bàn thì Kim Bình Quốc giống như nhớ tới thời trẻ tuổi đánh nhau, mỗi lần đi chém giết thôn tính thế lực của đối thủ, hắn đều có loại cảm giác này, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, trong cổ họng có hỏa diễm bốc cháy.

- Cái này...