Thanh Quan

Chương 963: Nhân Tình Của Dương Nhị Thiếu




Nhưng hiện tại cái gọi là "Bạo dân tập kích", khiến trái tim hắn vừa tỉnh táo lại một lần nữa sôi trào, chỉ hận không thể xông lên đập nát chiếc camera kia. Dân chúng có quyền biết mọi chuyện, nhưng hiện tại là lúc nào, nếu tin tức này được truyền ra ngoài, sẽ không dẫn tới khủng hoảng hay sao? Hiện tại ngoài ba huyện đang rút lui, còn có bộ phận cư dân của những huyện thành khác, nhưng thành phố Cửu Giang vẫn đứng ở đó, cũng không ít người đang giữ nhà xem TV, nếu tình hình hoang mang, khiến cho thành phố biến động, sẽ không ai gánh vác được trách nhiệm này.

Cho nên, Tần Mục lạnh lùng nói: 

- Tôi muốn gặp chủ nhân của biệt thự này, tôi là cán bộ của chính quyền thành phố Châu Quảng, hiện giờ đang ở thành phố Cửu Giang điều tra nghiên cứu. 

Nằm ngoài dự liệu của Tần Mục, nữ nhân trẻ tuổi lui về phía sau một bước, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi, thấp giọng nói: 

- Tôi chính là Giản Đan Bình, anh có chuyện gì? 

Tần Mục ngây người, nhớ đến vừa rồi tên đầu lĩnh nói trong thành phố Cửu Giang, Giản tiểu thư chính là trời..., khóe miệng liền giật mình hỏi: 

- Cô chính là chủ nhân của biệt thự này? Tôi có vài lời muốn nói riêng với cô, không biết có tiện hay không. 

Giản Đan Bình nhếch miệng, nói: 

- Nếu anh kêu những người đó ra ngoài, tôi có thể nói chuyện với anh. 

Tần Mục quay người lại, xuyên qua cánh cửa nhìn về phía trạm gác ở xa, lắc đầu nói: 

- Bọn họ chỉ muốn tìm chỗ tránh mưa, Giản tiểu thư thân là người của truyền thông, hẳn phải hiểu rõ, nếu lúc này cho họ chút đồ ăn ấm áp, bọn họ sẽ rất cảm kích cô. 

- Không thể nào!

Giản Đan Bình phát ra một tiếng thét chói tai.

Tần Mục còn muốn nói gì đó, nhưng bên cạnh có một nam nhân bụng phệ hơn 40 tuổi đi lên, khuôn mặt bóng loáng, có thể thấy được cuộc sống rất an nhàn sung sướng. Hắn đi tới bên cạnh Giản Đan Bình, cau mày hỏi: 

- Những người kia là ai, tại sao lại vô tổ chức vô kỷ luật như vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, làm sao lại có chuyện như vậy phát sinh? 

Vừa nghe lời này, Tần Mục đoán chừng nam nhân này có lẽ là người trong thể chế, liền móc thẻ công tác đã ướt đẫm ra, chân thành nói: 

- Tôi là cán bộ Tần Mục của thành phố Châu Quảng, không biết nên xưng hô như thế nào? 

Vị nam nhân kia nhận lấy thẻ công tác của Tần Mục, hừ một tiếng đưa trở lại, không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía sau. Động tác này khiến Tần Mục cảm nhận được sự khinh thị, ánh mắt nhẹ nhàng nheo lại, quay người nhìn Giản Đan Bình. Lúc này đèn đỏ trên camera lại lóe lên, Tần Mục lạnh lùng nói: 

- Giản tiểu thư, nếu như cô không muốn chuyện thêm phiền toái, tốt nhất là tắt camera sư của cô lại, đồng thời tiêu hủy toàn bộ nội dung ghi hình hôm nay. 

Giản Đan Bình cay cú chỉ vào Tần Mục nói: 

- Hay cho anh, người trong thể chế còn dám kích động đám dế nhũi kia làm loạn, xem tôi có lột được chức anh không!

Những lời này nói vô cùng hung hãn, lại vô cùng chắc chắn, giống như Tần Mục chính là châu chấu nằm trong lòng bàn tay nàng. Loại ngữ điệu này Tần Mục còn chưa lấy ra, nhưng lại nghe được từ miệng một nữ nhân trẻ tuổi chưa rõ danh tính, không khỏi nói: 

- Giản tiểu thư, chúng ta có nên tìm một chỗ nói chuyện riêng không? 

Mới vừa gặp mặt đã vô cùng không vui, Tần Mục đã có chút thất vọng đối với cuộc nói chuyện này. Vừa lúc đó, một thanh âm trầm muộn từ xa truyền đến, cả đất trời giống như bị chấn động. Tần Mục cảm thấy dưới chân khẽ đung đưa, sau đó mới bình ổn trở lại.

- Đập nước, rốt cục cũng nổ rồi.

Người nam nhân kia lẩm bẩm nói, trong đại sảnh yên tĩnh, thanh âm của hắn có vẻ đột ngột. Lúc này Tần Mục mới phát hiện người này có vẻ quen mặt, lật lại trí nhớ rốt cục nhớ đến, năm ngoái khi tới Cửu Giang, hình như từng nhìn thấy người này trên danh sách nhân sự của Cửu Giang, hình như tên là Thi Bình, là phó cục trưởng cục Hồ sơ.

Cục hồ sơ là nha môn trong sạch, nhưng dáng vẻ của người này khiến Tần Mục nhất thời cảm thấy hứng thú. Hắn nhìn Thi Bình, thanh âm trong sáng nói: 

- Phó cục trưởng, hiện tại lãnh đạo thị ủy cũng đã lên đập lớn đích thân chỉ huy, ngài lại rỗi rãnh ở chỗ này ung dung tự tại.

Lời nói của hắn tràn đầy trách cứ, một luồng khí thế nghiêm nghị từ trên người đột nhiên phát ra.

Mới vừa rồi sau khi Thi Bình chọc cho Tần Mục tức giận, cũng cảm thấy cái tên Tần Mục rất quen thuộc, bây giờ nhìn thấy thái độ cao ngạo của Tần Mục, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, nhớ tới tổ chuyên án và tổ hiệp tra làm mưa làm gió ở Cửu Giang năm ngoái. Lúc ấy, hắn đang là phó cục trưởng cục hồ sơ, chuyện của tổ hiệp tra hắn không sờ đến, trông chừng nha môn nước trong của mình, khó khăn sống qua ngày. Nhưng sau khi Tần Mục rời đi, hắn móc nối được quan hệ với Giản Đan Bình, từ phó cục trưởng cục hồ sơ vượt cấp nhảy lên chức viện trưởng tòa án kinh tế, hôm nay tới đây chính là muốn tiếp tục kéo thân quan hệ với Giản Đan Bình, hắn khó khăn lắm mới lôi kéo được quan hệ này, làm sao lại không vội vàng lấy lòng. Vừa rồi hắn khiển trách Tần Mục, chính là muốn thể hiện bản thân với Giản Đan Bình, cho nàng thấy, bồi dưỡng được một thân tín sẽ tiện lợi như thế nào, nhưng trách cứ danh chính ngôn thuận của Tần Mục nhất thời khiến Thi Bình đổ mồ hôi.

Mấy người của tổ hiệp tra, đều lộ ra khuôn mặt tươi cười tay cầm dao găm, chỉ có mấy người trẻ tuổi cũng khiến thành phố Cửu Giang thất điên bát đảo. Thi Bình ngượng ngùng mỉm cười, một lần nữa đi tới trước mặt Tần Mục, tự giới thiệu.

Thi Bình thay đổi thái độ nhanh như vậy, khiến Giản Đan Bình cười giễu cợt, thần sắc cao ngạo nói: 

- Một bí thư đảng ủy khu nhỏ bé, cũng dám đến đây giương oai, đúng là đặt mắt lên thân chó rồi.

Nàng thấy Tần Mục là người trong thể chế, trong lòng thầm lấy quen biết trước kia để ước lượng Tần Mục rồi, đơn giản là muốn trèo lên trên, không chừa thủ đoạn nào không biết xấu hổ. Như vậy, nếu nói ra người đứng sau lưng nàng, còn không hù dọa gan chó của Tần Mục. Giản Đan Bình nghĩ như vậy, xoay người đi về phía trước, trong miệng nói: 

- Phiền chết được, cả ngày toàn một đám muốn làm quan, Dương nhị thiếu cũng không rãnh rỗi, ai cả ngày nhớ đến chuyện của mấy người.

Một câu Dương nhị thiếu, đã đánh thức thần kinh của Tần Mục. Hắn quan sát thần sắc của Thi Bình, khi Thi Bình nghe thấy ba chữ "Dương nhị thiếu", rõ ràng khẩn trương hơn rất nhiều. Tần Mục ngưng trọng một lát, sau đó trở nên ôn hoà , nhẹ giọng nói: 

- Thi viện trưởng, hiện tại các bí thư đều ở đập nước, lúc này anh nên chạy qua đó....

Tần Mục không nói tiếp, chủ yếu là nhắc nhở Thi Bình, nơi này không có chuyện của hắn, phải mau rời đi, không đến lúc đó lại không thoát được thân. Đồng thời, hắn cũng mơ hồ biểu hiện, mình quay lại Cửu Giang vẫn là mang theo nhiệm vụ, lần này còn huyên náo hơn lần trước.

Danh tiếng mà tổ hiệp tra lưu lại Cửu Giang thật sự quá lớn, Thi Bình đã trải qua chuyện thôn dân huyên náo, lại nghe tên Tần Mục, vào lúc này chỉ hận không thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, làm gì còn nghĩ đến thân phận hiện tại của Tần Mục, là một bí thư đảng ủy khu Châu Quảng chứ không phải ở kinh thành, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, suy nghĩ này căn bản không xuất hiện trong đầu hắn.