Thanh Quan

Chương 959: Thạch Trường Nhạc Sống Chết Không Rõ (2)




Đập nước Cửu Giang rút cuộc như thế nào, Giang Trung Thiên có lẽ còn chưa rõ ràng. Một bí thư thị ủy tới đây, cũng không phải đặc biệt vì đập nước mà tới đảm nhận nhiệm vụ này. Nhưng Phó Ngọc Bình là người cũ thì lại biết, ngôn luận của Tần Mục cũng không phải là bắn tên không đích, thậm chí ban đầu tổ hiệp tra quả thật nắm giữ không ít chuyện. Nếu đập nước Cửu Giang thật sự giống Tần Mục nói, không chống đỡ được xâm nhập của nước lũ, hậu quả là cả thành phố Cửu Giang sẽ chìm trong nước lũ.

Trong đầu Phó Ngọc Bình nhanh chóng suy nghĩ, đi tới bên cạnh Giang Trung Thiên, thấp giọng báo tin của Tần Mục. Lúc này nàng không lựa chọn khiến Giang Trung Thiên khó xử, mà lựa chọn thấp giọng trao đổi.

Giang Trung Thiên nghe thấy tin tức kia, cả người thoáng rùng mình. Đúng như Phó Ngọc Bình suy đoán, nếu không có tin tức của Tần Mục, Giang Trung Thiên vẫn có thể kéo dài một chút, nhưng hiện tại tin tức đã được chứng thật, hắn nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định.

Lúc này, tất cả mọi người đều tạm dừng công việc của mình, nhìn chằm chằm vào bí thư và thị trưởng thành phố Cửu Giang. Sắc mặt của hai vị lãnh đạo rất khó coi, thậm chí còn có thể diễn tả là trầm trọng.

- Nước lũ đã gần đến điểm bạo phá thứ nhất, dự tính mười lăm phút sau sẽ tới.

Nhân viên chịu trách nhiệm quan sát nước lũ không phát hiện không khí ngưng trọng hiện tại, tiếp tục thực hiện chức trách, thông báo kết quả quan trắc.

Hắn vừa lên tiếng, nhân viên chịu trách nhiệm liên lạc với bên ngoài thông báo: 

- Đập lớn ở phía bắc đã xuất hiện rò rỉ, chiến sĩ quân khu đang nhanh chóng tu sửa. Bọn họ truyền tin đến, lỗ hổng không nhỏ, đã lấp vào năm xe tải, có ba chiến sĩ bị nước lũ cuốn đi

Giọng nói có chút nghẹn ngào, ánh mắt cũng hoe đỏ.

Cộng thêm ba người này, trong quá trình giải nguy, đây đã là người thứ hai mươi mốt bị rơi xuống nước lũ.

Hiện trường lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, cho dù bên ngoài tiếng mưa rơi không ngừng, nhưng trong sở chỉ huy, không khí phảng phất như bị ép chặt. Giang Trung Thiên đưa mắt nhìn ngoài cửa, không ngừng có người hiện lên ở cửa, lại xé rách màn mưa vội vã rời đi, trông vô cùng mất trật tự.

Hắn thở dốc một hơi, sau đó ôm hai tay trước ngực, ánh mắt từ từ nhắm lại. Ai cũng biết đây là Giang Trung Thiên đang tính toán kết quả cuối cùng sau khi áp dụng các loại phương án, khi hắn mở mắt ra, chỉ sợ sẽ là thời khắc ra lệnh.

- Reng... 

Lúc này đường điện thoại tổng chỉ huy của sở chỉ huy đột nhiên vang lên. Phó Ngọc Bình nhìn Giang Trung Thiên, hắn không mở mắt ra, cho nên Phó Ngọc Bình liền nhận điện.

- A lô, tôi là Phó Ngọc Bình. 

Trong điện thoại truyền đến tiếng hét như thấu tận tâm can, kèm theo là tiếng nước lũ gầm gừ, khiến người của sở chỉ huy nghe không rõ. Nhưng chính những lời này, khiến sắc mặt Phó Ngọc Bình đại biến, khuôn mặt trước đó vốn đang trầm tĩnh, giờ phút này tràn đầy bi thương.

Ngón tay nàng trắng bệch, không chỉ thị gì nữa, từ từ đặt điện thoại lại chỗ cũ. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra nhất định xảy ra biến cố gì trọng đại, nếu không nàng sẽ không có khuôn mặt khó coi như vậy.

- Tin tức mới nhất, cục trưởng công an thành phố Thạch Trường Nhạc làm gương cho binh sĩ phấn đấu quên mình, khi đóng cọc đập nước, vì dây thừng phòng hộ bị đứt, đã bị nước lũ cuốn đi.

Phó Ngọc Bình dù sao cũng là nữ nhân, miễn cưỡng nói xong câu đó, thân thể liền lảo đảo muốn ngã. Nếu người gặp chuyện không may trên đập nước là người khác, mọi người chẳng qua chỉ khổ sở một chút, nhưng lúc này cục trưởng cục công an là một trong các thường ủy thành phố gặp chuyện không may, trái tim của mọi người ở đây đều thấy nhói đau.

Mặc dù Giang Trung Thiên biết ý nghĩ của mình có chút thấp kém, nhưng không thể không nói, Thạch Trường Nhạc gặp chuyện không may cũng cho ban lãnh đạo Cửu Giang một cơ hội thở dốc, cũng làm cho Giang Trung Thiên có lựa chọn tự do hơn. Một trong những thành viên lãnh đạo cao nhất của thị ủy Cửu Giang bị nước lũ cuốn đi, từ chuyện này có thể thấy được trình độ tàn bạo của nước lũ, lúc này đưa ra lựa chọn, bất luận đi con đường nào, kết quả cuối cùng tuyệt đối cũng không tệ.

Giang Trung Thiên nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ này, không dám để sắc mặt mình hiện ra chút mùi vị hòa hoãn, mà vỗ bàn một cái thật mạnh, quát về hướng người của sở chỉ huy: 

- Lập tức tuyên bố quyết định của thị ủy, tiến hành nổ sập ở điểm đặt bộc phá, chú ý an toàn tính mạng cho mọi người, sau khi bạo phá nhanh chóng rút lui. 

Không ai đưa ra ý kiến phản đối, tất cả thành viên của thường ủy đã bị cái chết của Thạch Trường Nhạc gây chấn động, sở chỉ huy lập tức hành động, mệnh lệnh lập tức được phát tán.

Giang Trung Thiên đưa ra mệnh lệnh xong, giống như bị hút sạch khí lực khắp người, cảm giác mỏi mệt ngồi xuống băng ghế. Bất luận lựa chọn như thế nào, Cửu Giang cũng sẽ có tổn thất không nhỏ, đây là chỗ chịu đựng khó nhất của bí thư thị ủy.

- Năm phút nữa sẽ tiến hành bạo phá đập nước. 

Một cục trưởng công an thành phố sống chết không rõ, bất luận như thế nào Giang Trung Thiên cũng phải lên tinh thần. Hắn thoáng chán nản, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói với Phó Ngọc Bình: 

- Phó thị trưởng, chúng ta cùng đến hiện trường.

Đây là thái độ của hắn, phải nhìn thấy nước lũ biến mất mới an tâm.

Tần Mục đi theo hai người trong thôn, đội mưa đi đến núi Lạc Mã. Đây là một gò đất nhỏ, cao khoảng mười bảy mười tám thước, nhìn từ phía dưới, thấp thoáng có mấy biệt thự ở trên. Hắn đưa tay lau nước mưa trên mặt, sau đó lại cắm cúi đi tiếp.

Một người kéo cánh tay Tần Mục, chỉ chỉ về phía trước, sau đó cúi đầu khom lưng bắt đầu đi lên. Nước mưa rơi xuống xối xả, đường đi lên hơi trơn trợt, ba người đi cũng không nhanh. Tựa hồ sau mấy chục phút, bọn họ mới rẽ qua một con đường vòng, từ xa đã nhìn thấy có khoảng hai trăm người đang tụ tập phía ngoài tường rào của biệt thự. Trong biệt thự có ánh đèn nhấp nháy trên lầu hai, thỉnh thoảng có bóng người qua lại.

Có người phát hiện ra đám người Tần Mục, hét lớn trong mưa: 

- Đinh thôn trưởng trở lại rồi, mọi người mau tránh đường, để bọn họ đi vào. 

Mọi người nhanh chóng tránh đường, Tần Mục phát hiện không ít người chỉ giơ bộ quần áo che mưa. Đợi đến khi đi vào bên trong đám người, hắn mới phát hiện, mọi người đã dùng áo mưa, ô dù tạo thành một cái lều nhỏ, bên trong có một người đang nằm.

Là một phụ nữ. Trái tim Tần Mục đột nhiên đập loạn, Quách Tự Tại đã nói cho hắn biết, Bạch Nhược Hàm đang ở thôn xóa đói giảm nghèo, hi vọng người này không phải là nàng. Nhưng, Tần Mục nghe Đinh thôn trưởng nói, bác sĩ này họ Bạch, là bác sĩ Bạch, điều này khiến Tần Mục cảm thấy tay chân lạnh như băng.

Một y tá nhanh chóng nhận lấy túi bao nhựa từ trong tay Đinh thôn trưởng, kêu lên: 

- Tôi cần một trợ thủ, người nào đã học qua hộ lý rồi. 

Đám người kia cũng là người trong thôn nghèo khó, bình thường ngay cả một đại phu đi chân không cũng không có, làm gì biết hộ lý gì đó. Tần Mục khẽ cắn răng đi lên trước, nói: 

- Tôi là bí thư đảng ủy khu quy hoạch Châu Quảng, tôi đã học qua. 

- Mau vào đi.

Người y tá quay người lại, chui vào túp lều tạm thời, Tần Mục đi theo phía sau.

Chiếc lều che mưa dùng áo mưa và dù ghép thành chỉ miễn cưỡng che kín được ba người. Trên chiếc băng ca đơn giản dùng cành cây tạo thành, bác sĩ Bạch nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt xanh xao. Tần Mục đi tới nhìn xung quanh, phát hiện trái tim của mình như hạ xuống, không phải là Bạch Nhược Hàm, mà là một nữ bác sĩ chừng năm mươi tuổi. Hắn không biết suy nghĩ này của mình có khiến người ta khinh bỉ hay không, nhưng vừa rồi hắn thật sự cầu nguyện, không phải là Bạch Nhược Hàm gặp chuyện không may.

Sau khi nhanh chóng hỗ trợ người y tá truyền nước biển cho bác sĩ Bạch, lúc này Tần Mục mới có thời gian đi ra ngoài, tìm Đinh thôn trưởng, chỉ vào căn biệt thự cách đó không xa bắt đầu hỏi thăm.

Đinh thôn trưởng là một nông dân trung thực, giống như phần lớn dân chúng Trung Quốc, trên mặt in đầy những vết khắc khổ của cuộc sống. Hắn nghe Tần Mục hỏi, sợ hãi lắc đầu không nói, Tần Mục móc từ trong ngực ra thẻ công tác và chứng nhận sĩ quan, nói cho Đinh thôn trưởng thân phận của mình, giọng nói ẩn chứa tình cảm: 

- Tôi cũng là người đi lên từ cơ sở, năm đó cũng từng làm thôn trưởng, làm bí thư chi bộ thôn, biết chỗ khó xử trong thôn. Nhưng Đinh thôn trưởng, mọi người đã chọn anh, cũng không phải để anh ứng phó với thượng cấp, gặp phải chuyện anh nên trở thành người đáng tin cậy của nhân dân, phải dám đứng ra. 

Hắn móc móc túi, phát hiện bao thuốc đã ướt sạch, còn mấy điếu hơi ẩm ướt. Hắn chọn ra hai điếu còn có thể đốt, đưa cho Đinh thôn trưởng một điếu.

Động tác của Tần Mục cũng không phải làm bộ, không mang theo phong thái quan viên, nhất là động tác châm lửa, hoàn toàn giống như một người vừa hết việc, ngồi trên cánh đồng châm thuốc. Đinh thôn trưởng do dự nhận lấy, Tần Mục lại giúp hắn châm lửa, hắn hút một hơi, phun ra ngụm khói.

Tần Mục cũng châm lửa, nhìn vẻ mặt của Đinh thôn trưởng, biết rằng trong lòng hắn chắc đầy ủy khuất, không nóng nảy hỏi tiếp, mà chỉ vào chiếc lều đơn giản nối: 

- Vị bác sĩ họ Bạch kia xảy ra chuyện gì vậy?