Thanh Quan

Chương 946: Cây Muốn Lặng Mà Gió Chẳng Ngừng




Hai người lại vui vẻ hàn huyên, sau đó khi trời đã tối đen như mực, cảm giác hai bên đầu điện thoại chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của nhau, giống như truyền đến bí mật trong lòng. Cú điện thoại của Tần Mục khiến Hà Tinh rất mừng rỡ, nhưng ngoài mừng rỡ, nàng cũng không dám tưởng tượng ra tương lai của cả hai.

- Tần Mục, em nhớ anh lắm.

Hà Tinh nhăn mũi, giọng nói mềm mại như hồ nước mùa thu.

Tần Mục trầm mặc, hắn không thể cho Hà Tinh hứa hẹn, đồng dạng, hắn cũng hiểu suy nghĩ của Hà Tinh, đến hiện tại nàng vẫn chưa có đối tượng, nhân tố Tần Mục không thể không nói chiếm một khâu vô cùng trọng yếu. Hắn thấp giọng ho khan một tiếng, ôn nhu nói: 

- Ở bên đó nhớ chăm sóc cho mình, đừng quá liều mạng. 

Hà Tinh mềm nhũn ừ một tiếng, hai người tiếp tục rơi vào trầm mặc. Cho đến khi cúp điện thoại, cũng chưa nói thêm câu nào.

Ngày thứ hai, trong thành phố cử hành đại hội động viên cán bộ từ xử cấp trở lên. Thành phố Châu Quảng có thể nói là nơi mượn làn gió mát lớn nhất nhân dịp Hồng Kông trở về, dù sao nó cũng chỉ cách Hồng Kông một con sông. Trong đại hội, Phương Chấn Bang đưa ra khẩu hiệu "Để Châu Quảng có thể trở thành thành phố có nền kinh tế sánh ngang với Hồng Kông trong vòng mười đến hai mươi năm sau". Khẩu hiệu này rất táo bạo, nói rõ Phương Chấn Bang hùng tâm bừng bừng. Tần Mục tham gia hội nghị, cũng chân thành lắng nghe suy nghĩ của lãnh đạo các cấp về "kế hoạch năm năm" của Châu Quảng.

Trong thành phố vừa lên tinh thần, toàn bộ thành phố cũng động viên, Châu Quảng lại tiến vào giai đoạn phát triển thứ hai.

Buổi hòa nhạc của Tuyết Lê được tổ chức vào tối hôm đó. Khuôn mặt của Tuyết Lê vẫn thuần khiết như búp bê, còn Dương Diệp thì trang điểm như yêu cơ tuyệt thế. Buổi hòa nhạc này thay vì nói là sở trường của Tuyết Lê, chi bằng nói là một buổi hòa nhạc trọng thể của là hơn mười nghệ sĩ nổi tiếng thế giới. Dương Diệp lấy thân phận người Trung Quốc đứng ở đó, sau khi truyền ra trong nước, được mệnh danh là "Dương quốc tế". Còn được tạo hình diêm dúa lẳng lơ, đăng lên tạp chí "Thời đại" của Mĩ, được mệnh danh là mỹ nhân quyến rũ nhất.

Vốn chuyện này đã kết thúc một thời gian, Tần Mục cũng có thể an tâm ở Châu Quảng kinh doanh, nhưng một lá thư mời được gửi đến thị ủy Châu Quảng, đã phá vỡ sự hài hòa này.

Tần Mục cầm lá thư, không khỏi nói với Vân Băng: 

- Quả nhiên là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. 

Tỉnh Giang Bắc lấy thành phố Cửu Giang làm đầu, năm thành phố liên danh phát ra thư mời. Buổi biểu diễn thời trang ở Phổ Thượng Châu Quảng không chỉ thu hút chú ý của người ngoại quốc, mà vùng Giang Bắc cũng rất muốn học tập cách làm của Phổ Thượng. Tựa hồ là một tay bào chế buổi biểu diễn thời trang của Tần Mục ở Phổ Thượng thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Về phần Giang Bắc tại sao lại làm ra chuyện như vậy, Tần Mục không biết, nhưng khi mọi việc ở Phổ Thượng đều rất suôn sẻ, kêu mình tới Giang Bắc, bản thân chuyện này hoàn toàn không bình thường. Lúc này Phương Chấn Bang đồng ý lời mời của Giang Bắc, cũng là có chút bất đắc dĩ, Tần Mục nói cho cùng chỉ là một cán bộ cấp xử, có thể được thành phố anh em gửi lời mời là chuyện rất vinh hạnh. Điều này nói rõ một vấn đề, Châu Quảng đã vượt xa những thành thị khác, chuyến đi này của Tần Mục, cũng đại biểu cho thể diện của Châu Quảng. Hắn phê duyệt lời mời này, kêu Tần Mục lập tức sắp xếp công việc, chuẩn bị đi giao lưu với các thành phố anh em.

Vân Băng nép vào lồng ngực Tần Mục, buồn bực nói: 

- Có người muốn tới hái quả, xem anh sau này còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không.

Tần Mục có chút buồn rầu nói: 

- Đây không phải là chuyện hái quả đơn giản. Nếu là hái quả, chí ít cũng phải chờ tới khi kế hoạch của Phổ Thượng thành công mới động thủ, chứ không phải hiện tại vừa mới bắt đầu đã động thủ, vậy sẽ phá hủy cây. 

Vân Băng ừ một tiếng, thấp giọng hỏi: 

- Chẳng lẽ thuộc về gác cao kia? 

Tần Mục gật đầu nói: 

- Có lẽ là ý tứ này. Phương bí thư, cũng không phải người chúng ta có thể rung chuyển. Chính tích của Phổ Thượng, người nào nhìn thấy cũng thèm muốn, hắn vì nữ nhi quả nhiên là hao tổn tâm huyết.

Hắn lắc đầu, uống một hớp cà phê, nói tiếp: 

- Chỉ có điều, anh chỉ là một tiểu cấp xử, Phương bí thư là nhân vật ở trên cao, làm như vậy có phải có chút chuyện bé xé ra to không? 

Vân Băng nở nụ cười, nói: 

- Anh cảm thấy khó chịu, nhưng cơ hội như thế không biết có bao nhiêu người cầu cũng không được. 

Tần Mục tiu nghỉu nói: 

- Đúng vậy, chỉ có chúng ta mới biết chỗ khó chịu trong đó, nhưng theo người ngoài thấy, đây là bí thư đang bảo vệ anh, cho anh cơ hội. Còn trẻ tuổi đã được bí thư thị ủy u ái, được đặc biệt cho phép đi tham gia trao đổi kinh nghiệm.

Trong giọng nói của Tần Mục mang theo mùi vị chua xót.

Vân Băng đưa tay phải ra, nhẹ nhàng đặt lên ngực Tần Mục, dịu dàng nói: 

- Hắn muốn, thì cứ để hắn cầm đi, không liên lụy đến mình là được. 

Tần Mục ừ một tiếng, không nói chuyện này nữa, mà bàn với Vân Băng chuyện đặt tên cho con. Theo Tần Mục thấy, trong khoảng thời gian ngắn Phổ Thượng có thể đạt được thành công lớn như thế, không thể bỏ qua công lao của Phương Thiên Nhu, sự ủng hộ của Phương Chấn Bang cũng vô cùng trọng yếu. Quả ngọt bị Phương Thiên Nhu cầm đi cũng không có gì, nói là ngầm hiểu lẫn nhau cũng không quá đáng. Chẳng qua theo hắn thấy thủ pháp của Phương Chấn Bang có chút vụng về, đây không phải là phong cách và tâm cơ của một bí thư thị ủy nên có. Nhưng sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, chính mình còn chưa có quyền lực bàn bạc với bí thư thị ủy, cho dù trong lòng hiểu rõ, ngoài mặt cũng phải giả vờ hồ đồ.

Vân Băng vừa hạnh phúc vuốt ve bụng, vừa cùng Tần Mục tra tự điển. Đặt mấy cái tên đều không được, Vân Băng hơi có chút phiền não, ném quyển tự điển sang bên cạnh, cong miệng nói: 

- Sinh con trai thì đặt tên là Tần Thủy Hoàng, sinh con gái đặt tên là Tần Nương. 

Tần Thủy Hoàng? Tần Nương? Tần Mục toát mồ hôi, vội vàng dỗ dành Vân Băng. Vân Băng đang có vẻ lo âu của người phụ nữ mang thai, Tần Mục luôn ở bên cạnh khích lệ . Vân Băng rất ít khi nghe Tần Mục nói ngọt ngào như vậy, không bao lâu đã vứt bỏ lo âu ra khỏi đầu, nhìn Tần Mục, ôn nhu hỏi: 

- Tần Mục, để con mang họ Vân có được không? 

Đối với gia thế của nàng muốn tìm một người con rể ở nhà vợ thật sự không phải là vấn đề. Vân Băng hỏi như vậy có lẽ cho vui, nhưng Tần Mục suy nghĩ một lát, chân thành nói: 

- Họ gì không quan trọng, chủ yếu là con khỏe mạnh là đủ rồi. 

Những lời này của hắn rất chân thành, Vân Băng mỉm cười quyến rũ, mềm nhũn nói: 

- Không biết mang thai bốn tháng có thể. . . 

Tần Mục nghe thấy toát mồ hôi lạnh, Vân Băng vốn là người hơi e thẹn, nhưng bộ dạng quyến rũ của nàng, thật sự ít người có thể so sánh. Hắn ho khan một tiếng, cố gắng kiềm chế, đứng lên nói: 

- Anh đi gọi điện thoại.