Thanh Quan

Chương 922: Mất Mặt (1)




Tần Mục ha ha cười nói:

- Trương khu trưởng, hai ba ngàn mặc dù nhiều, nhưng phí tổn không cao như vậy. Kinh doanh khách sạn, hoàn cảnh cùng phục vụ mới là đại phương cần chân chính cải tiến. Bằng không nước ta luôn lấy mỹ thực làm đầu, nhiều món ngon đưa lên, lại làm sao biết khách sạn Vân Lan là tốt đây?

Phương Thiên Nhu xen vào một câu:

- Lời này của Tần bí thư rất đúng. Nếu Phổ Thượng có chính sách tốt phát triển, cũng không nhất định không đuổi kịp ba khu.

Tần Mục cùng Trương Thúy trao đổi ánh mắt, lúc này Phương Thiên Nhu còn nhớ đến việc Phổ Thượng, nói rõ nàng cũng thật muốn làm chuyện thực tế mà không nghĩ tới quấy rối. Tần Mục nhất thời hứng thú, cười nói:

- Như vậy Phương phó khu trưởng, tôi hỏi cô một vấn đề, cô cảm thấy được ưu thế của chúng ta ở đâu đây? Phải biết rằng Phổ Thượng còn là một khu đất hoang thôi.

Phương Thiên Nhu thoáng cau mày, mỉm cười nói:

- Phải đi con đường đặc thù. Ba khu kia đều lấy công nghiệp làm chính, chúng ta trái ngược, biến thành khu tiêu phí nổi tiếng nhất thành phố Châu Nghiễm.

Tần Mục cùng Trương Thúy liếc mắt nhìn nhau, đều đồng ý. Tần Mục ho khan, thấp giọng nói:

- Như vậy nếu phân khu Phổ Thượng cho cô, có lòng tin cho tôi một phần kế hoạch trong thời gian ngắn nhất hay không?

Ánh mắt Phương Thiên Nhu nhất thời phát sáng lên.

Ngoài dự liệu của Tần Mục, bọn họ đợi hai canh giờ, sáu lãnh đạo của Kỳ Lân khu và Phượng Minh khu cũng không tới. Tần Mục xanh mặt, vẻ không thoải mái hiện rõ trên mặt.

Cho dù hiện tại Hoàng Dương khu và Phổ Thượng khu đã xung khắc như nước với lửa, nhưng nếu lúc này Hoàng Dương khu muốn mời mình qua đó, vậy mình nhất định sẽ qua. Thể diện không phải thứ tự nhiên mà có, mà phải tự xây dựng. Tần Mục rất tin, nếu như hiện tại Phổ Thượng khu phát triển không ngừng, nổi danh khắp tỉnh, chỉ cần một câu nói của hắn, còn không biết có bao nhiêu người muốn đến chỗ hắn.

Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, thậm chí cũng không cần xã giao bên ngoài, đây chính là điềm báo trước muốn Tần Mục phải khai đao. Tần Mục chăm chú nhìn Phương Thiên Nhu, hắn có thể khẳng định, Phương Chấn Bang chắc chắn đã biết tin này, nếu không sẽ không làm ra những động tác mờ ám như vậy. Nghĩ tới đây, Tần Mục biết rằng, thủ đoạn của mình ở Phổ Thượng quá kịch liệt, đã không chỉ khiến bên Hoàng Dương khu không vừa mắt, trong thành phố cũng có một số người ngồi không yên, Tần Mục không biết rút cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn chỉ biết, lần này Phương Chấn Bang cũng muốn nặng tay, chuẩn bị tuyên cáo quyền lực của hắn.

- Xem ra Phổ Thượng chúng ta nghèo nhà nghèo mạng, cũng không có ai tới ăn hai ba ngàn này của chúng ta. 

Câu nói lúc này của Lưu Đại Hữu, mục đích để giải trừ khó xử cho Tần Mục.

Tần Mục thầm cả kinh, Lưu Đại Hữu Trương Thúy còn dễ nói, nhưng phải coi chừng Phương Thiên Nhu, vẻ mặt của mình không khỏi quá âm trầm. Hắn lập tức thả lỏng, thần tình trên mặt cũng trở nên sáng sủa, cười ha ha nói: 

- Như vậy vừa hay, ít người hơn, chúng ta càng có thể ăn được nhiều hơn, hai ba ngàn này có gì đâu. Mọi người động đũa đi, đừng khách khí, bữa ăn miễn phí này, chúng ta nhất định phải tận hưởng. 

Nói thì nói như vậy, thật ra chủ yếu là để Phương Thiên Nhu yên lòng. Mọi người nhất loạt xin uống mấy chén với Phương Thiên Nhu, Phương Thiên Nhu bắt đầu xin tha, Tần Mục ha ha cười nói: 

- Trương khu trưởng, cô và Phương phó khu đều là nữ anh hùng hào kiệt, lần này cô và Phương phó khu phải liên lạc tình cảm một chút, công việc của Phổ Thượng chúng ta đều phải dựa vào những nữ đồng chí như các cô để chống đỡ bầu trời này. 

Vừa rồi Tần Mục mới bố trí cho Phương Thiên Nhu một kế hoạch nhiệm vụ, hiện tại lại nói ra những lời như vậy, Phương Thiên Nhu đương nhiên có thể nghe ra ý tứ bên trong của Tần Mục, nâng chén muốn uống với Tần Mục. Tần Mục bất đắc dĩ nói: 

- Ài, cô nói xem, tôi làm sao theo được mấy người này, tôi chỉ uống ba chén là say, sao cô còn tìm tôi? Nhưng, Phương phó khu hôm nay lập công lớn cho Phổ Thượng chúng ta, cho dù tôi không thể uống, cũng phải uống với cô ba chén. 

Một lãnh đạo nói những lời này, có vẻ mất tôn nghiêm, nhưng Phương Thiên Nhu thứ nhất là con gái, thứ hai lại là khuê nữ của Phương bí thư, thứ ba là Tần Mục nói rất thật lòng, Phương Thiên Nhu chính là lập công cho Phổ Thượng. Cho nên Phương Thiên Nhu cũng cảm thấy những lời này của Tần Mục rất ấm áp, liền ngửa cổ uống cạn.

Uống liền ba chén rượu, thân thể Tần Mục cũng có chút lâng lâng, liếc mắt ra hiệu cho Trương Thúy, sau đó giọng nói nhừa nhựa: 

- Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút. 

Lưu Đại Hữu thấy vậy đứng lên, đỡ Tần Mục ra ngoài.

Không nói Trương Thúy và Phương Thiên Nhu làm sao lôi kéo quan hệ, Tần Mục vừa ra khỏi cửa liền đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm nghị, phân phó Lưu Đại Hữu: 

- Đại Hữu, làn này chúng ta gặp nguy hiểm rồi, không biết ai muốn chơi tôi, ba khu cùng khiến tôi mất mặt, thật sự vinh hạnh quá. 

Lưu Đại Hữu đi theo Tần Mục đến phòng vệ sinh, vừa đi vừa thấp giọng nói: 

- Tần bí thư, chúng ta phải cẩn thận đề phòng, bọn họ dám ra mặt lộ liễu như vậy, tôi nghĩ nhất định phải làm một trận lớn. 

Tần Mục ừ một tiếng, dặn dò Lưu Đại Hữu lập tức trở lại, quản lý tốt khối của hắn, nhất là nắm giữ mấy người kia trong tay, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì. Lưu Đại Hữu hiểu được lần tập kích này vô cùng bất ngờ, lập tức đáp ứng, quay đầu đi ra ngoài quán rượu.

Tần Mục đến nhà vệ sinh, quan sát thấy bên trong không có ai, liền móc điện thoại, nhấn số gọi đi. Sau khi bên kia bắt máy, lập tức dùng giọng nói khiêm tốn nói: 

- Hình thị trưởng, ngài khỏe chứ, tôi là Tiểu Tần. 

Hình Bảo Bình cười sảng lãng nói: 

- Tiểu Tần à, nghe nói bên đó có một phó khu trưởng rất tài giỏi, thoáng cái đã chạy được cho cục Tài chính 150 vạn, thật là lợi hại. 

Câu nói này khiến lo lắng trong lòng Tần Mục cũng hạ thấp một chút. Hình Bảo Bình dễ dàng để cho Tần Mục biết, có người muốn động đến mình, chứng tỏ chuyện này không truyền ra bên ngoài, thậm chí nhân vật trọng yếu trong thành phố sợ rằng cũng không nghe nói đến, hơn nữa, người Hình Bảo Bình nhắc đến chính là Phương Thiên Nhu, rất hiển nhiên Hình Bảo Bình và Phương Chấn Bang hoàn toàn không có mâu thuẫn, thậm chí còn muốn dựa hơi Phương Chấn Bang, trở thành nhân vật trong phe phái của Phương Chấn Bang. Cứ như vậy, Tần Mục cũng biết tam khu Hoàng Dương lần này phát động nhất định là vô cùng vội vàng, chứng tỏ động tác mình gây ra ở Phổ Thượng đã chạm tới dây thần kinh của bọn họ.

- Nếu không phải Hình thị trưởng cho Phổ Thượng chúng tôi cơ hội này, bây giờ chúng tôi còn đang rầu rĩ không biết làm sao phát triển Phổ Thượng. 

Tần Mục khiêm tốn nói: 

- Tất cả đồng nghiệp của Phổ Thượng cũng hết sức cảm kích Hình thị trưởng, không biết đến buổi khai mạc thời trang, có thể mời ngài làm khách quý đặc biệt của chúng tôi được không. 

Ngón này của Tần Mục cũng là muốn thăm dò trước khi hành động, xem thái độ của Hình Bảo Bình. Hình Bảo Bình cười ha hả nói: