Tây Môn Nhạn uống vài ly, ánh mắt nhìn Tần Mục cười cười nói:
- Hỏi rõ ràng?
Tần Mục ừ một tiếng, nói:
- Chuyện này bên kia không rõ lắm, có thể có người không được sự đồng ý của tôi nên nói lung tung. Chuyện này tôi sẽ tra rõ ràng, cho dù không trả trong sạch cho cô cũng cần trả trong sạch cho tôi.
Tây Môn Nhạn nhất thời chán nản, cơn tức mới áp chế lại dâng lên, nghe lời này của hắn giống như thanh danh một người đàn ông còn trọng yếu hơn một phụ nữ, đây là đạo lý gì? Trong lòng nàng nổi giận, lại uống thêm ba ly.
Tần Mục nhíu mày, nói:
- Đừng uống nữa, buổi chiều còn có việc.
Hắn cầm đũa, phát hiện Tây Môn Nhạn không nghe lời của hắn, lại rót thêm một ly, cơn tức chợt dâng lên, trực tiếp lấy chai rượu uống ừng ực. Hắn đi tới Phổ Thượng, vừa lúc ban đầu lại huýt trúc cây đinh cứng rắn, trong lòng không thoải mái là chuyện thật bình thường. Nhìn thấy bộ dáng của Tây Môn Nhạn, hắn cũng muốn uống rượu, hòa dịa buồn bực trong lòng.
Hai người uống qua uống lại, cuối cùng uống hết một chai rượu. Tần Mục nhìn Tây Môn Nhạn đã say, gọi điện cho Lưu Đại Hữu, nhờ hắn đến đón mình.
Trong khi chờ đợi Lưu Đại Hữu đến, Tần Mục vuốt vuốt trán tìm kiếm sơ hở trong lời nói của Tây Môn Nhạn, nhưng không tìm được. Biểu hiện của nàng rõ ràng là tìm chỗ trút giận, tình huống mà nàng đã nói có lẽ thật sự tồn tại.
Đợi sau khi Lưu Đại Hữu đến, nhìn thấy Tần Mục ngồi trên ghế cùng Tây Môn Nhạn dựa trên bàn, lập tức nói ra một câu thật tối:
- Tần bí thư, cậu nên tìm một tài xế.
Tần Mục mắng một câu, nói:
- Lão Lưu, anh tri kỷ hơn tài xế.
Lời nói của Lưu Đại Hữu làm cho hắn có một vài ý tưởng, nguyên trước kia Cừu Tiểu Bằng lái xe cho hắn, có rất nhiều việc nhỏ không cần hắn quan tâm, nhưng bây giờ Cừu Tiểu Bằng có gia có nghiệp, đã kết rễ bên Bắc Liêu, hơn nữa bởi Cừu Tiểu Thiền vì Tần Mục mà rời khỏi quốc nội, ở lại Úc nghỉ ngơi điều dưỡng, nếu điều Cừu Tiểu Bằng đến đây thật sự có chút không thể nào nói nổi.
Vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, khi hắn nói xong câu đó, Tây Môn Nhạn đột nhiên nhấc đầu lên, không có vẻ say chút nào:
- Tìm tài xế? Không biết tôi được không? Dù sao hiện tại tôi cũng không tìm được việc làm.
Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu đưa mắt nhìn nhau, đều cười khổ. Nữ lãnh đạo có một nam tài xế thì không ai nói gì, nhưng nam lãnh đạo có một nữ tài xế thật như lông phượng sừng lân, không bị người nói lung tung mới là việc lạ.
Lưu Đại Hữu trở thành tài xế, vốn định đưa Tây Môn Nhạn về nhà trước, ai ngờ nàng vào xe liền ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh. Lúc này nếu đưa nàng về nói không chuẩn Đức gia sẽ nghĩ ngợi không hay. Tần Mục thoáng cân nhắc, cuối cùng để Lưu Đại Hữu đưa họ về biệt thự.
Trong một ngày này, thành phố Châu Nghiễm truyền ra “ Ý kiến về chính sách đẩy mạnh khu khai phát”. Bên trong bản ý kiến công khai, thành ủy vạch ra sách lược chuyển hình khu khai phát. Trong đó không lấy lợi nhuận làm mục đích, chỉ muốn tiến nhanh khả năng dung hợp cùng xây dựng thành thị hiện đại hóa làm mục tiêu hàng đầu trong ba năm tương lai. Nội dung này rõ ràng là vì hấp dẫn vốn nước ngoài đến Châu Nghiễm đầu tư, thúc đẩy nền kinh tế thành phố bước lên một bậc thang. Đồng thời còn nêu ra ý kiến, kỹ thuật khoa học cao tân là ngành mà Châu Nghiễm phi thường hoan nghênh, hơn nữa nương theo sau ý kiến công khai, còn có một chuỗi chính sách ưu đãi. Phần ý kiến này theo khách quan biểu thị thành ủy Châu Nghiễm xem trọng khu khai phát, cũng mơ hồ đem mũi nhọn trực chỉ khu Phổ Thượng, đem khu khai phát dàn trải đẩy lên nhật trình.
Tần Mục chỉ vừa mới đến thì thành ủy đưa ra sách lược như vậy, thật không khó nhìn ra quyết tâm đối với khu Phổ Thượng rất lớn. Sau khi Tần Mục biết được tin tức này chỉ biết cười khổ, xem như may mắn đúng dịp đi qua bên này trở thành người bị kháng lôi. Suy nghĩ một chút, kỳ thật sau lưng chuyện này là do lão thủ trưởng cùng bí thư thành ủy chơi trò chơi thần tiên đánh nhau, nhưng tới nguyên nhân thế nào Tần Mục còn chưa hiểu rõ, đây là chuyện làm cho hắn phi thường khó chịu. Hắn chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị, trong lòng thật hậm hực, sau khi ngủ dậy hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó gọi điện cho cha vợ Hàn Đại Bình.
Hàn Đại Bình nghe điện thoại của Tần Mục, cười ha ha nói:
- Lúc trước khi con muốn đi qua, vốn cha không đồng ý, nhưng con lại có nhiều ý nghĩ, cha cũng muốn con giúp lão quân trưởng hóa giải khúc mắc đó thôi.
Tần Mục thiếu chút nữa mắng lên, nguyên lai Hàn Đại Bình biết chuyện này, chẳng thể trách khi mình rời thủ đô, ánh mắt Hàn Đại Bình có chút khác thường. Lúc ấy hắn còn chưa cảm giác có gì không đúng, bây giờ xem lại ông cha vợ kia vẫn có chút tâm tư riêng. Tần Mục không dám nổi giận với cha vợ, nhưng trong lòng không thoải mái là chuyện bình thường, chuyển lời nói:
- Cha, hiện tại Tuyết Lăng vẫn khỏe chứ?
Hàn Đại Bình chợt sững sờ, lại cười a a bảo Tần Mục tự mình gọi điện cho Hàn Tuyết Lăng, sau đó nói ra:
- Tiểu Mục, có một số việc con nên hiểu một chút, con người của Chấn Bang, khá cứng đầu, càng lúc càng cứng đầu hơn những chàng thanh niên.
Những lời này nói ra Tần Mục biết mình không đáp không được. Chỉ sợ cha vợ biết mình làm việc bên này khó khăn, lại hi vọng mình tiếp xúc với những nhân vật cao đoan như thế, nhưng vẫn cần một ít lợi thế, liền lấy ra một ít chuyện bí ẩn. Bí thư thành ủy cứng cỏi, đây cũng là một đặc điểm có thể lợi dụng. Người ngồi lên vị trí phó tỉnh cấp, trong ngày thường luôn uy nghiêm quản lý thuộc hạ, nhiều khi cần lo lắng thật nhiều chuyện, cho nên cũng lộ ra một vài cá tính, nhưng đây là bẩm sinh, không phải đi lên cương vị trọng yếu thì có thể bù đắp lại, đây là vì sao cũng là chức vị đó nhưng những người khác nhau đảm nhiệm sẽ có kết quả khác nhau, cũng là vì sao có người làm bí thư huyện ủy thật xuất sắc nhưng sau khi làm cục trưởng lại biến thành vô danh không tin tức.
Tần Mục ho khan một tiếng, hỏi:
- Vị lão lãnh đạo kia, quan hệ với Phương bí thư là…
Hàn Đại Bình cười ha ha, nói:
- Chẳng lẽ con không cảm thấy hai người kia thật giống như cha con giận dỗi sao?
Cha con! Trong lòng Tần Mục khẽ run rẩy, đây là chuyện phi thường khó xử, cho dù hắn muốn nhúng tay cũng phi thường khó khăn. Lãnh đạo cấp cao như vậy, không thích nhất chính là cấp dưới nhúng tay vào chuyện gia đình của mình.
Hàn Đại Bình thấy Tần Mục trầm mặc, không nói thêm lời gì, nhưng trước khi cúp điện thoại lại ám chỉ nói:
- Nghe nói mấy khu khai phát gần chỗ con đều thật náo nhiệt, trong thủ đô cũng có người bắt đầu lấy hình thức thành công của họ ra mà nói chuyện rồi.
Tin tức này làm trong lòng Tần Mục trầm xuống, đây là có những người không muốn nhìn thấy hắn sống yên ổn thôi. Vốn đang tính toán chậm rãi mà làm, đem khu Phổ Thượng từ từ giải quyết, hiện tại xem ra một người đang chờ bị xử tội như hắn đang đứng cạnh vách núi, không cần người khác dùng lực, chỉ một cơn gió nhỏ nói không chuẩn liền ngã xuống.