Tần Mục đưa tay kéo Vân Băng, cười nói:
- Giỏi nha, bây giờ biết học tập làm sao trêu chọc người.
Vân Băng hét lên một tiếng, vội vàng nắm tay Tần Mục, cầu xin nói:
- Được rồi, đừng giỡn, em sai lầm rồi, em sai lầm rồi được chưa.
Tần Mục cười vuốt nhẹ mũi nàng, hỏi:
- Còn thức ăn hay không? Hôm nay ăn một bụng tức giận trở về, thật sự có chút đói bụng.
Vân Băng lườm hắn, gắt giọng:
- Anh cũng thật ngu ngốc, người ta nói gì kệ họ, anh cứ ăn của mình, vô duyên vô cớ bị tức giận, còn mang bụng đói trở về, anh nói anh có lỗ vốn hay không đây?
Tần Mục nghĩ nghĩ, gật đầu lại lắc đầu, không nói gì. Vân Băng thấy trên vầng trán hắn mang theo vẻ lo lắng, đưa tay đặt lên vai hắn, đôi mắt nhìn hắn chăm chú, ôn nhu nói:
- Đừng làm khổ chính mình.
Tần Mục ừ một tiếng, đem cằm đặt lên trán Vân Băng, thấp giọng nói:
- Hiện tại có chút người, nghiêng theo chiều gió thật sự quá mức.
Vân Băng không lên tiếng, ôn nhu dựa vào lòng hắn, vỗ vỗ lên ngực hắn như xoa dịu tức giận.
Hai người nói chuyện một lát, nỗi tức giận của Tần Mục cũng tiêu xuống, đang cân nhắc làm sao cho Lãnh Phú Quý chút giáo huấn. Vân Băng biết tính tình của hắn, nhất là trong quan trường, có thù không báo cũng tỏ vẻ mình yếu thế. Chuyện này gặp khó khăn là vì có Lãnh phó bộ trưởng chống đỡ, mặc kệ hắn có nói gì hay không, quan hệ như vậy không nể mặt cũng không được.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại lại vang lên, là Đan Bưu gọi đến. Tần Mục cúp điện thoại của hắn, hắn cân nhắc cả đêm rốt cục quyết định gọi điện thoại giải thích.
Tần Mục ra dấu bằng mắt với Vân Băng, Vân Băng nở nụ cười, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Lúc này Tần Mục mới nghe máy, lạnh lùng hỏi:
- Alo?
Đan Bưu trầm mặc hồi lâu mới ậm ừ nói:
- Tần khoa trưởng, thế lực sau lưng đám người kia khá lớn, nếu không…nếu không…
Tần Mục không nghĩ tới Đan Bưu gọi lại nói việc này, cơn giận vừa buông lại dâng lên, lạnh lùng nói:
- Đan Bưu, dùng anh là tôi cấp mặt mũi cho anh, anh cũng không nên đem mặt mũi giẫm dưới chân đi. Anh đang làm gì, chính anh không biết? Người muốn theo Tần Mục tôi đây kiếm cơm ăn còn có rất nhiều, không thiếu một mình anh!
Cơn tức của Tần Mục thật lớn, Đan Bưu trà trộn với vòng luẩn quẩn công tử ca lâu như vậy, không ngờ lá gan càng ngày càng nhỏ, chẳng thể trách không có tiền đồ đến mức đi thu phí bảo hộ quán vỉa hè. Cơn tức của Tần Mục vừa dâng lên, liền phi thường trực tiếp hình dung Đan Bưu không ra gì, không thể nghi ngờ là nói với Đan Bưu, nếu hắn không làm được theo ý của mình thì mình thu thập hắn thật sự dễ dàng.
Đan Bưu trầm mặc, lời của Tần Mục phi thường có lý. Đem một công trình lớn giao cho hắn, là vì điều gì, bánh nóng trên bầu trời vĩnh viễn bay trên trời, sẽ không có thời gian nện xuống, nếu muốn ăn thì phải trả giá thật nhiều. Trong lòng hắn thở dài, thấp giọng nói:
- Sau lưng đám người kia là ông chủ kiến trúc Hồng Vận Lãnh Phú Quý, người này tay mắt thông thiên, nghe nói có liên hệ với nhiều đại quan, ăn hết cả hắc bạch.
Tần Mục kéo dài âm mũi, nghe nói? Hậu trường Lãnh Phú Quý là Lãnh phó bộ trưởng, chuyện này hắn đã biết, nhưng việc nghe nói luôn không chuẩn, người người truyền miệng, không biết sự thật sẽ như thế nào.
Nếu quả thật muốn áp Lãnh Phú Quý một đầu, chỉ sợ còn phải tiếp xúc với Lãnh phó bộ trưởng. Tần Mục nghĩ đến đây, phân phó Đan Bưu:
- Đan Bưu, anh ổn định lão Mã một chút, để cho hắn thoải mái, buông lỏng tinh thần, không có chuyện gì. Nhưng anh phải đi làm mấy chuyện cho tôi.
Đan Bưu cắn chặt răng, nếu đi theo Tần Mục thì nói gì cũng đã chậm. Tần Mục nói không sai, ở trong mắt quan chức như hắn, người như Đan Bưu chẳng là gì, vấn đề ở chỗ những quan chức kia có để ý những người như hắn hay không. Nếu hắn đã hạ quyết tâm, liền đáp ứng.
Tần Mục hài lòng gật đầu, thấp giọng nói:
- Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, tìm được nhà của Lãnh Phú Quý cho tôi, trong nhà có ai cũng điều tra rõ ràng, nếu không tôi đem chuyện của anh nhảy đi ra, tự anh đi tìm cơ quan công an nói chuyện đi.
Nói xong câu sau cùng, hắn không đợi Đan Bưu đáp ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Mục nhìn qua cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, nghĩ đến Vân Băng đang ở sau cửa nghe lén. Cô gái này từ khi đi theo Tần Mục mọi chuyện đều để ý tới, tâm tư luôn dán chặt trên người hắn.
Tần Mục nhìn qua phòng ngủ cười nói:
- Em nói em đi, trốn sau cửa không mệt sao, có cần cùng nhau hay không?
Vân Băng đứng trong cửa cười nói:
- Không thèm, lao tâm lao lực không lấy lòng, thật nhìn không thấu anh, phiền toái như vậy sao còn thích làm quan, không hề có chút bộ dạng người có chức vị.
Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, Vân Băng đang nhắc nhở hắn cứng quá sẽ dễ gãy, đi con đường ôn hòa một chút sao? Ngón tay hắn vô ý thức gõ lên đầu gối. Từ sau khi ở Giang Bắc trở về, Tần Mục cảm thấy được tâm tình của mình có chút thay đổi. Dưới cơ sở hắn vẫn luôn làm người đứng đầu, có đôi khi phải áp dụng một ít thủ đoạn cứng rắn đạt tới mục đích của chính mình. Nhưng ở thủ đô, có cần phải gióng trống khua chiêng, nhìn thấy ai cũng phải đối chọi gay gắt hay sao? Lãnh Phú Quý khinh thường hắn, nhưng Lãnh phó bộ trưởng không có, chỉ cần treo lên Lãnh phó bộ trưởng, Lãnh Phú Quý còn dám thế nào?
Tần Mục âm thầm gật đầu, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê đúng thật không sai. Vân Băng nói một câu thức tỉnh hắn, hoàn toàn nói rõ yếu điểm của Tần Mục, hắn quá mức dựa vào thế lực lão gia tử, hiện tại hắn nên lấy thái độ đơn độc xử lý sự tình. Ẩn trong thủ đô, ma luyện góc cạnh, dụng ý của lão gia tử lúc này hắn mới hoàn toàn lĩnh hội tận tình.
Nghĩ đến đây, Tần Mục cảm kích nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, sau đó lấy điện thoại gọi cho Trương Tử Bình.
- Trương nhị thiếu, gần đây đường làm quan rộng mở ah.
Tần Mục cười a a nói, nghe ra bên chỗ Trương Tử Bình có tiếng cụng ly.
- Vài vị lãnh đạo bên Cục xây dựng đang ở đây đâu.
Thanh âm Trương Tử Bình hưng phấn, nói:
- Vốn định gọi anh tới, nhưng đường dây luôn bận rộn, anh chờ tôi một chút.
Nói xong Tần Mục đã nghe bên kia điện thoại không còn thanh âm, có lẽ Trương Tử Bình đã che ống nghe.
Một lát sau thanh âm Trương Tử Bình truyền đến:
- Tôi nói Tần khoa trưởng, anh còn ngồi yên được sao. Bản vẽ thiết kế Tứ Hoàn đã được phê chuẩn xuống rồi, chúng ta sẽ kiếm nhiều tiền.
Ánh mắt Tần Mục co rụt lại, công trình này lên tới vài tỷ, lúc trước theo dự toán Tần Mục cũng không cấp ra bao nhiêu lợi nhuận, nhưng trải qua người của Trương gia thao tác, mấy con số kia nhất định nhấc lên không ít, nếu không làm sao hiện tại Trương Tử Bình uống rượu với người của Cục xây dựng? Nếu lấy giá cả nguyên lai nắm bắt công trình này, chỉ sợ chỉ là hét to mà thôi, bản thân lại không ăn được bao nhiêu. Sở dĩ lúc trước Tần Mục làm như vậy, chính là cho Trương gia cực hạn, không đem con số phù phiếm báo qua, cứ như vậy Trương gia muốn làm thế nào, vẫn còn một khối bánh ngọt lớn nhét vào miệng Tần Mục.