Thanh Quan

Chương 837: Nổ Tung Phục Bút (2)




Trong chuyện này Vân Băng thấy có chút khó hiểu, muốn truy hỏi đến tận cùng. Tần Mục làm sao có thể giải thích rõ ràng cho cô ta, chẳng lẽ nói cho nàng biết, mình đã lưu lại một nước cờ, nắm được nhược điểm của Dương Ngọc Đình trong tay mình, dùng để chơi liều phụ tử Giang Bắc, nếu nói ra vậy Tần Mục còn không phải thằng ngốc?

Hắn chỉ nói qua quýt với Vân Băng, chuyện này mình không muốn tham dự vào, lại không muốn để Cận Tiểu Xuyên chịu thiệt, cho nên bằng hữu bên Mĩ có thể phải để cho Dương Ngọc Đình mắc nợ.

Vân Băng tựa như không tin đáp ứng Tần Mục, Tần Mục liền mỉm cười, muốn mời Vân Băng tới nhà chơi một lát. Vốn đây chỉ là lời khách sáo, nhưng hắn không ngờ Vân Băng không chút do dự đồng ý, hơn nữa còn nói với Tần Mục, vừa vặn đang có chuyện khó khăn, muốn Tần Mục giúp đỡ.

Cái này gọi là thuận cột buộc bò. Tần Mục oán thầm một câu, liền đáp ứng, hẹn Vân Băng vào tối chủ nhật, địa điểm ở nhà Tần Mục.

Sau đó, Vân Băng gọi điện cho Cận Tiểu Xuyên, hỏi rõ vị trí của sòng bạc, nói với Cận Tiểu Xuyên là Tần Mục báo cho nàng, kêu nàng tìm người cứu Cận Tiểu Xuyên ra ngoài. Cận Tiểu Xuyên hết lời cám ơn, nói một tràng lời ngon tiếng ngọt, chọc giận Vân Băng, nàng cảnh cáo hắn sau này phải cẩn thận, đừng xem mình là chủ tịch.

Chuyện đấy về sau vô cùng thuận lợi, Lộ Ti nhận được chỉ thị của Tần Mục, điều động người phụ trách của thành phố đó đến sòng bạc chuộc Cận Tiểu Xuyên và Dương Ngọc Đình ra ngoài. Nhưng vào thời điểm cuối cùng, Dương Ngọc Đình đích thân viết phiếu nợ ba mươi lăm vạn Dollar, để dự phòng sau này Dương Ngọc Đình lại trở thành con thiêu thân, người phụ trách đã cho sòng bạc một chút lợi ích, biến chuyện xảy ra thành một hình ảnh ngắn gọn.

Sau khi Tần Mục biết chuyện, vô cùng tán thưởng biểu hiện của Lộ Ti và người phụ trách, biểu thị lập tức cho tăng tiền lương cho hai người, Lộ Ti mừng đến mức cuồng hôn bên trong điện thoại, hơn nữa còn mập mờ nói với Tần Mục, có thể cùng Tần Mục qua đêm một lần, nàng có thể vì một đêm này mà phản bội Bì Đặc thân yêu.

Cái này thật sự quá cởi mở, Tần Mục có chút chịu không nổi. Sau khi hắn cúp điện thoại, cảm thấy tâm tình vô cùng khoái trá, nói với Dương Diệp: 

Nào, chúng ta đánh cược, xem anh dùng tiểu tăng tiêu diệt em.

. . .

Điều tra thương mại ở kinh thành nhận được sự quan tâm cao độ của tỉnh Ký Bắc. Mấy ngày trước Văn phòng Bắc Kinh xảy ra chuyện, Ký Bắc là có chút bực tức, tiến hành họp mấy lần, nghiêm nghị phê bình quan chức chủ quản phụ trách sự vụ của Văn phòng Bắc Kinh, ra lệnh cho các văn phòng phải nghiêm túc kiểm tra, không để bất cứ con sâu mọt nào tồn tại.

Vốn chuyện chỉ dừng bên phía kinh thành, đẩy đám người của Văn phòng Bắc Kinh đi là biện pháp thích đáng nhất. Nhưng đội ngũ của kinh thành rõ ràng không nể mặt bên Ký Bắc, trực tiếp kéo Hoàng Đào Ba đi nghiên cứu hai ba ngày.

Nhưng Hoàng Đào Ba cũng vô cùng thức thời, rút mình ra khỏi cuộc điều tra, trực tiếp báo cáo lên Bộ Công thương, viết nội dung nói chuyện thành một văn bản nộp lên trên. Lần này, tổ điều tra hình như quên mất lời dạo đầu, không nói với Hoàng Đào Ba cần giữ bí mật nội dung cuộc nói chuyện, Hoàng Hải Ba cũng có ý phạm lỗi, cũng không tuân thủ nghiêm ngặt quy củ bất thành văn này.

Tổ trưởng tổ điều tra là Cố Ngọc Ninh, phó tổ trưởng là Ngô Phượng Hà, ba người của tổ điều tra năm ngoái lại đụng đầu nhau, người bố trí bố cục thật sớm này chính là đầu lĩnh của tổ hiệp tra Tần Mục. Tổ hiệp tra rời đi nửa năm lại ngóc đầu trở lại, có một số người đã tìm được những ẩn tình bên trong. Tổ hiệp tra lúc ấy là mặt đầy bụi đất, mặc dù tìm lại được chút thể diện, nhưng không cách nào che dấu được thiệt thòi đã nhận ở Ký Bắc.

Ban đầu Hoàng Đào Ba bị phân đến tỉnh Ký Bắc Tỉnh đã khuấy động thần kinh của một số người, hôm nay ba người của tổ hiệp tra lại tái ngộ, có một số việc chắc chắn sẽ trồi lên mặt nước.

Rốt cuộc, hành động giống như trả thù này sẽ đi đến kết quả nào mới dừng lại? Lần này khí thế điều tra rất to lớn, không kinh động thế lực khắp nơi mà trực tiếp tiến vào, rốt cuộc họng súng của nó sẽ nhắm vào người nào?

Chiều thứ sáu, Tần Mục chạy đến công ty internet Hoa Hạ, nhìn cận trình khai phá mấy game online. Đám thanh niên chơi IT của Trung Quốc vô cùng có tính sáng tạo, chỉ cần không bị làn sóng thị trường làm choáng váng đầu óc, thì nhiệt tình nghiên cứu đối với sự vật mới rất cao.

Trò chơi khai phá đã có hình thức ban đầu của trò chơi đồ chua Trung Quốc, nhưng tăng thêm nguyên tố Trung Quốc tương đối lớn, Tần Mục rất hài lòng, thương lượng với Trương Tử Bình, xem xem một số sản phẩm khảo nghiệm có thể thả vào trong thị trường. Trương Tử Bình có chút nghi ngờ đối với kết luận của Tần Mục, trò chơi còn chưa làm hoàn mỹ, làm sao lại muốn thả ra rồi?

Tần Mục cười nói cho hắn biết, trò chơi không hoàn thiện mới có thể khiến người khác có hứng thú, hiện dân mạng Trung Quốc tiếp xúc trò chơi vô cùng ít, một trò chơi nhiệt huyết cầm trên tay đơn giản chỉ có hình ảnh đẹp có thể khiến bọn họ xua như xua vịt. Trò chơi có khuyết điểm, có thể vừa kiếm tiền vừa hoàn thiện.

Trương Tử Bình sau khi nghe giải thích liền vô cùng tán thưởng, nói Tần Mục còn có tố chất thương nhân hơn hắn. Hợp tác của hai người sau cuộc nói chuyện này đã hoàn toàn tiến vào giai đoạn mật thiết nhất. Vì thế, Trương Tử Bình đã tiết lộ cho Tần Mục một tin tức, kế hoạch Tứ Hoàn của kinh thành có thể phải khởi động.

Tứ Hoàn! Tần Mục dĩ nhiên biết, lấy kinh thành làm bản gốc, đồng bộ xung quanh, cứ thế kéo dài đi rất xa. Nếu kế hoạch Tứ Hoàn đã được nhắc đến trên nhật báo, đó chính là ném ra một cái bánh ngọt khổng lồ mấy tầng. Rất hiển nhiên, Trương Tử Bình tiết lộ kế hoạch này cho Tần Mục, chính là muốn kéo Tần Mục vào bên trong, người sáng suốt cũng biết, kế hoạch là phía trên làm ra, nhưng muốn thực hiện công trình thì lại liên quan đến lãnh đạo bên xây dựng thành phố và phó thị trưởng chủ quản xây dựng kinh thành. Một công trình lớn như vậy, tuyệt đối không phải là thứ một nhà có thể ăn hết, cái bánh ngọt khổng lồ ném ra, không biết có bao nhiêu nhà muốn cướp lấy.

Trương Tử Bình cười dài nhìn Tần Mục, giống như đã chắc chắc Tần Mục muốn nhúng tay vào bên trong. Với tên tuổi vừa mới tích lũy của công ty Internet Hoa Hạ, đã đạt được ấn tượng tốt với lãnh đạo ở trên, muốn bắt được một miếng bánh ngọt tương đối màu mỡ này không phải là vấn đề gì khóc. Tần Mục thấy Trương Tử Bình cười, lắc đầu nói: 

- Nhị thiếu, anh muốn nuốt cái bánh ngọt này, tôi có thể hiểu, nhưng chúng ta đều biết rõ, bất cứ nhà nào cũng muốn bắt lấy nó, chúng ta có thể được chia bao nhiêu, thật sự khó mà nói.

Trương Tử Bình gật đầu nói: 

- Tần thiếu gia quả nhiên là nhìn xa trông rộng, phía trên đưa bản vẽ xuống, chúng ta dựa theo bản vẽ thi công, đến lúc đó đem đội kiến trúc xuống bao thầu, ta an vị đợi lấy tiền là được. Ai cũng biết đây là đoạt công trình lấy tiền, nếu chúng ta liên thủ, cho dù không ăn được một nửa, cũng phải được một phần ba.

Tần Mục mỉm cười, lắc đầu nói: 

- Không đơn giản như vậy, cho dù chúng ta ăn được một nửa, một nửa còn lại người khác tới quơ tay múa chân, hừ, đến lúc đó bọn họ muốn hãm hại chúng ta không phải là chuyện khó.